NÀNG KHÔNG LÀM ĐIÊU DÂN ĐÃ NHIỀU NĂM

Chương 10: Chống cướp

Ngày đó trời trong xanh mát mẻ, là một thời gian rất thích hợp để... cướp bóc.
Mạc tổng tiêu đầu hộ tống ông chủ Khương đi một chuyến, ven đường đều bình an, không ngờ trên đường quay lại Kinh thành thế mà gặp phải cướp bóc, cho dù kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng bố trí bọn thủ hạ phòng bị.
Hẻm núi nơi đây có hình dạng hồ lô, bọn hắn vừa mới vào cốc liền phát hiện có một đội ngũ bị đám thổ phỉ hung dữ bao vây, quần áo trên người gia đinh tùy hành đều là chất liệu tốt, kéo mấy xe ngựa chứa đồ rất lớn, một góc vải bạt bị bọn đạo phỉ kéo ra, nên có thể nhìn thấy trên xe kéo một cái rương gỗ long não có bốn góc được bọc bằng đồng, cũng không biết bên trong đựng những thứ gì, trên mặt đất bị bánh xe ép tạo thành một vệt hõm sâu dài.
Đừng nói chi chiếc xe ngựa quá mức xa hoa, được bao quanh bởi các gia đinh, ngoại trừ bốn vách rương được điêu khắc tinh tế, thì còn được khảm vàng bọc ngọc, chỉ kém đính kèm 4 chữ "ta là thổ hào" trên nóc xe đi rêu rao khắp nơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không cướp bóc bọn họ thì đi cướp bóc ai?
Càng buồn cười hơn chính là, một đội gia đinh kia bị bảy tám mươi tên đạo phỉ vây quanh ở giữa, thế mà còn không sợ chết, vênh vang đắc ý quát mắng: "Biết công tử nhà ta là vị nào sao? Hắn là con trai độc nhất của nhà giàu nhất ở Bình Châu, chuẩn bị lên kinh đi thi, nói không chừng chính là quan trạng nguyên năm nay, các ngươi cũng dám cản?!"
Tướng lĩnh của bọn đạo phỉ trán rộng mũi to, ánh mắt sát khí, ngồi trên lưng ngựa cà lơ phất phơ hành lễ cực kỳ qua loa, ha ha cười chào hỏi: "Không biết quan trạng nguyên giá lâm, thất kính thất kính!"
Đám đạo phỉ còn lại kém chút cười bể bụng, trong đó một đạo phỉ mặc bộ đồ màu tím cười to nhất: "Đại ca, huynh đệ trong trại của chúng ta vừa vặn không giỏi viết văn, chi bằng mời quan trạng nguyên ở lại trại thêm mấy ngày, cũng dễ để cho các huynh đệ lây một chút mùi mực của quan trạng nguyên. Chờ người nhà hắn tới đón, lại để quan trạng nguyên về nhà?" Đây chẳng những muốn đánh muốn cướp mà còn chuẩn bị bắt cóc tống tiền.
Nói nhiều như vậy, vị "quan trạng nguyên tương lai" kia cũng không biết là quá sợ hãi hay là nguyên nhân khác, thế mà làm tổ trong xe ngựa ngay cả bóng dáng cũng không thấy, huống chi là ngoi đầu lên đáp một tiếng.
Ngược lại là mấy tên gia đinh tùy hành của hắn căm tức cực kỳ: "Các ngươi dám?!"
Trong sự căng thẳng, đội ngũ của ông chủ Khương đi vào trong cốc.

Đầu lĩnh đạo phỉ híp mắt nhìn, lập tức vui vẻ: "Ai ôi, đây là biết huynh đệ chúng ta thiếu vật tư lương thực mùa đông, tự mình đưa đến sao?" Hắn huýt sáo, đám đạo phỉ kia liền phân ra một đội nhân mã, chạy thẳng đến chỗ thương đội của ông chủ Khương.
Mạc tổng tiêu đầu chắp tay hành lễ: "Mạc mỗ thất lễ, đi ngang qua đất quý lại không biết bái sơn đầu*, mong rằng đại đương gia chớ trách!"
*Bái sơn đầu: ngày xưa, thổ phỉ tràn lan, và các băng đảng cướp bóc gần như bắt nguồn từ vùng núi để chống lại chính quyền. Bái sơn đầu là bước đầu tiên, chủ yếu là giới thiệu các thành viên trong nội bộ, vì vậy nó đã trở thành tên gọi chung để gia nhập đạo phỉ.
Ánh mắt của đầu lĩnh đạo phỉ chậm rãi đảo qua đội xe, nghiêng mắt nhìn lá cờ tiêu cục bọn họ, chớp mắt một cái, thế nhưng nhìn thấy nhiều hàng hóa như vậy, lại lộ ra bản chất tham lam: "Lúc trước thất lễ không sao, nếu đã cùng nhau đưa tới cửa, không bằng cũng đi theo vị quan trạng nguyên này vào trại uống chén trà?"
Bên cạnh hắn là một tên đạo phỉ đen gầy xích lại gần thì thầm, dáng vẻ lưu manh, ánh mắt còn đảo qua đảo lại trên người Đường Anh, nhỏ giọng trêu chọc, ẩn ẩn có ý hèn mọn.
Trương Thanh không khỏi tới gần mấy bước bên cạnh chỗ xe hàng Đường Anh ngồi, nắm chặt cây gậy trong tay, nhỏ giọng thương lượng: "Không bằng đợi chút nữa đánh nhau, thừa dịp loạn ta che chở muội chạy đi?" Vì cốt nhục cuối cùng này của đại soái, nên hắn cũng không thể xen vào việc của người khác.
Đường Anh duỗi người một cái, vươn tay tới chỗ hắn: "Đại ca dìu muội."
Trương Thanh còn tưởng là nàng đồng ý đề nghị của mình, đỡ nàng xuống xe, đã thấy nàng chậm rãi đi về phía xe ngựa của ông chủ Khương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Muội muội, muội làm cái gì vậy?"
"Cũng nên trả ân tình cho ông chủ Khương xong rồi mới đi được." Mấy ngày gần đây, hai người bọn họ đều ở cùng chỗ với ông chủ Khương, ngược lại bớt đi không ít chuyện.
Đường Anh muốn cố gắng không làm người khác chú ý, nhưng toàn bộ thương đội chỉ có hai huynh muội bọn họ đang bước đi, ngược lại càng dễ khiến những tên đạo phỉ kia chú ý tới.
Tên đạo phỉ đen gầy kia còn chỉ về phía nàng cười ra tiếng: "Đại ca không hay rồi, tiểu nương tử hình như muốn chạy trốn."

Đầu lĩnh đạo phỉ nhe răng động đầu lưỡi, kéo ra một miếng thịt băm kẹt trong hàm răng, "phi" một tiếng nhổ trên mặt đất, lúc này hạ lệnh: "Tất cả đều đưa lên núi cho ta, từ từ điểm số. Nam thì áp giải vào nhà lao, nữ trang điểm một chút, đêm nay gia muốn làm tân lang!"
Hai đội xe, chỉ có một mình Đường Anh là nữ tử.
Bọn đạo phỉ đều cười vang, một đám người đi bắt vị con trai độc nhất của nhà giàu nhất ở Bình Châu, một nhóm người khác đi về phía đội xe của ông chủ Khương.
Trong lòng Mạc tổng tiêu đầu biết, nếu như mất hàng hóa, sẽ đập nát bảng hiệu của tiêu cục, nên không thèm lôi kéo tình cảm với những tên đạo phỉ này, vội vàng mang theo các tiêu đầu bảo vệ Khương lão gia và hàng hóa, sau đó giao thủ cùng đạo phỉ dẫn đầu rồi.
Ngược lại là đám gia đinh của con trai độc nhất của nhà giàu nhất ở Bình Châu, kêu gào rất hung, nhưng tất cả đều là quả trứng mềm hèn nhát, bị đạo phỉ vây kín còn chưa đánh, liền bị hù nhao nhao ôm đầu núp ở một chỗ, trung thực chịu trói.
Trong đó phân ra mấy tên đạo phỉ chạy thẳng đến chỗ Đường Anh, một người trong đó ngồi trên lưng ngựa nửa khom người liền muốn bắt lấy cánh tay Đường Anh, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe một tiếng hét thảm, cổ tay phải của tên đạo phỉ kia liền bị cắt phắn đi, hắn kêu thảm một tiếng, từ trên ngựa ngã xuống.
Mạc tổng tiêu đầu còn đang phân phó hai tên tiêu đầu đi bảo vệ Khương lão gia, một người trong đó chính là Cảnh Minh, hắn nhìn rõ ràng, khi tên đạo phỉ đi bắt Trương cô nương, thì trong tay cô nương có ánh sáng lóe lên, tay phải đạo phỉ liền không còn.
Hắn trợn tròn cả mắt, ngơ ngác nhìn Trương cô nương nắm trong tay một thanh chủy thủ nhỏ, ghét bỏ chùi chùi trên miếng vải đắp bên ngoài xe hàng, đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, nhịn không được sợ run cả người, trong đầu trong xoẹt qua suy nghĩ, liền hiểu rõ một việc.
Nào có tên nam nhân lạ!
Đêm hôm đó đánh hắn chính là Trương cô nương!
Tiếng kêu của tên đạo phỉ quá mức thảm, hấp dẫn không ít ánh mắt, động tĩnh đánh đấm của đám đông cũng giảm đi không ít, dừng lại hỏi thăm đồng liêu bên cạnh.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Bị sao vậy?"

Ngoại trừ bốn năm người đến gần đã nhìn thấy chuyện xảy ra, đám người còn lại chỉ nghe được một tiếng hét thảm, thì thấy đạo phỉ kia ôm cổ tay phải đẫm máu lăn lộn trên mặt đất, một đồng bọn đằng sau còn cười chế giễu hắn: "Tề nhị, ngươi không cầm đao cho tốt, ngay cả cổ tay cũng không cẩn thận để bị cắt đứt? Xem ra tiểu nương tử này chỉ có ta tới bắt."
Tề nhị ở phía trước chặn tầm mắt hắn ta, cho nên hắn ta cũng không nhìn thấy chuyện đã xảy ra.
Đường Anh thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, từ sau khi thành bị công phá, từ đầu đến cuối thần sắc của nàng chưa từng được dưỡng tốt, mặc dù khuôn mặt nhỏ vẫn trắng trẻo quyến rũ như cũ, nhưng vẫn lộ ra thần sắc có bệnh, cũng không biết nguyên nhân là thân thể nội thương hay là tâm bệnh khó lành.
Tên đạo phỉ thứ hai vọt lên, lúc tới gần nàng thì muốn ôm eo của nàng, nàng đã xoay tròn một cái tránh ra, đồng thời trở tay bắt lấy cánh tay tên đạo phỉ kia, nhanh chóng kéo thân thể hắn từ trên ngựa xuống, hai chân hắn còn dính trên lưng ngựa, đầu rũ xuống trên mặt đất, khiến người bên cạnh thấy hoa cả mắt.
Đường Anh giơ tay chém xuống, hung hăng đâm một đao trên mông ngựa, con ngựa bị đau vùng vẫy, hí lên kéo tên đạo phỉ kia chạy về phía cửa cốc, những người còn lại không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn đầu tên đạo phỉ kia đầu đập bịch bịch bịch vào đá dưới mặt đất, có người nhịn không được đưa tay lên sờ đầu của mình.
Thật con mẹ nó đau!
Tay Khương lão gia đang vén rèm cũng dừng lại.
Tay Mạc tổng tiêu đầu cầm đao dừng lại, liền ngay cả đầu lĩnh đạo phỉ cũng không thể tin nhìn lại hai lần, hắn xem mạng người như cỏ rác, nhưng cũng cảm thấy tiểu nương tử này xuất thủ tàn nhẫn, không phải loại lương thiện.
"Móa nó, đây là tiểu cô nương ở đâu xuất hiện?"
Vừa nói được mấy câu, lại có đạo phỉ liều chết vọt lên, lần này người kia có chuẩn bị mà đến, cũng không dám khinh thường đi ôm eo Đường Anh, trực tiếp cầm khảm đao vọt tới, hướng thẳng đến một khuôn mặt trắng sáng của nàng, lại có chút đáng tiếc tiểu nương tử này bị đao của hắn chém.
Lúc hắn xông tới, Đường Anh lộn ngay tại chỗ, như một con khỉ con chui xuống dưới bụng ngựa, ngay lập tức, cả người và yên ngựa đều bị kéo xuống, ngã như chó gặm bùn, khảm đao cũng đã rơi vào trong tay Đường Anh.
Ánh mắt của Mạc tổng tiêu đầu phức tạp, đã không biết nên nói cái gì cho phải.
Uổng cho hắn hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, lại có mắt không biết Thái Sơn, kém chút gây ra sai lầm lớn.
Đạo phỉ liên tiếp bị thiệt lớn trong tay Đường Anh, khiến đám người này đại phát hung tính, cũng không cần quan tâm đến hàng hóa của ông chủ Khương, năm sáu người vây quanh Đường Anh vào giữa, còn tiện thể vây luôn Trương Thanh đang đứng cách nàng rất gần với một lòng hộ chủ.
Hai người đều là từ trong biển máu của Bạch Thành thoát ra, đối mặt mấy đạo phỉ mặt không đổi sắc, lưng tựa lưng đánh đấm, rõ ràng là đạo phỉ cao tráng hung hãn, nhưng vào trong tay hai người này không qua năm hiệp, liền tử thương hơn phân nửa.

Đầu lĩnh đạo phỉ kia chưa từng thấy tiểu nương tử nào lợi hại như vậy, vứt bỏ Mạc tổng tiêu đầu đi đến chỗ Đường Anh.
"Tiểu nương tử khó giải quyết như thế, cho tới bây giờ lão tử chưa thấy qua đâu." Hắn khiêng đao thúc vào bụng ngựa chạy tới, ở trên cao nhìn chăm chú tiểu cô nương một thân váy áo vải thô ở dưới: "Xùy, tiểu nha đầu, nếu như lão tử đánh bại ngươi, không bằng ngươi lên núi làm áp trại phu nhân cho lão tử?"
Đường Anh chống đao ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng rất là gầy yếu, nhưng tư thế dường như không hề thua mấy tên đạo phỉ này chút nào. Mạc tổng tiêu đầu quan sát trận đánh thậm chí cảm thấy, tiểu cô nương nhỏ yếu trên đường đồng hành cũng hắn đến đây và nữ tử lộ rõ tài năng trước mắt không phải là cùng một người.
"Nếu như lão tử thắng ngươi thì sao?" Tiếng nói của tiểu cô nương âm vang, mang theo sự trong trẻo mà ít cô nương gia có, hỏi ngược lại.
Cho tới bây giờ đầu lĩnh đạo phỉ chưa thấy tiểu nương tử nào như vậy, càng nhìn càng cảm thấy hợp tâm ý, không nhìn đến huynh đệ thủ hạ tử thương, cười nói: "Thua thì ta đi theo ngươi?"
Đường Anh lắc đầu: "Ngươi quá xấu, ta sợ mỗi ngày đối mặt với ngươi ăn không ngon, vẫn là giết thì tốt hơn." Rõ ràng là thiếu nữ tuổi trẻ, thế nhưng lời nói ra lại lạnh lùng vô tình, hết lần này tới lần khác sắc mặt của nàng cực kì nghiêm túc, nửa điểm cũng không giống như đang trêu chọc đầu lĩnh đạo phỉ này, căn cứ vào hành vi trước đây của nàng, càng khiến người ta cảm thấy nàng đang nói lời trong lòng mình, là thật sự muốn giết người này.
"Xú nha đầu, đừng không biết điều!" Trong cơn giận dữ, đầu lĩnh đạo phỉ không hề thương hoa tiếc ngọc, xách đao chém thẳng xuống, lực cánh tay hắn kinh người, trong sơn trại hắn cùng được xếp ngồi ghế thứ ba, từ khi xuống núi cướp bóc cho tới bây giờ chưa từng gặp nhân vật gai góc như thế.
"Ngừng! Ngừng ngừng!" Thời khắc mấu chốt, Đường Anh đơn phương tuyên bố dừng tay.
Đao của đầu lĩnh đạo phỉ kia bổ tới một nửa, làm khó hắn thế mà cũng có thể dừng lại: "Xú nha đầu, ngươi sợ rồi sao?"
"Ta nhìn trúng con ngựa này của ngươi, dù sao tóm lại ngươi cũng bại dưới tay ta, không bằng xuống đây so một chút, miễn cho một hồi bị thương con ngựa của ta." Kinh thành đường xá xa xôi, nàng cũng nên tìm phương tiện đi đường, bình thường không thể ra tay với bách tính lương thiện, lấy của sơn phỉ cũng không phạm pháp chứ?
Cách đó không xa rèm xe ngựa của "quan trạng nguyên" lặng lẽ nhấc lên một góc, lộ ra một cái cằm thanh tuyển* như ngọc, cùng một tiếng cười rất nhỏ.
*Thanh tuyển cũng có nghĩa là thanh tuấn, bao gồm 03 nghĩa cơ bản là: thanh cao vượt trội; trong sạch, sâu sắc; tuấn tú, khôi ngô.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính làm tổ trong xe ngựa nguyên một chương còn chưa có đi ra... Thật sự là một nam chính thê thảm.
 

Chương 11

Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm

Bình luận

Truyện đang đọc