NÀNG KHÔNG LÀM ĐIÊU DÂN ĐÃ NHIỀU NĂM

Chương 37: GIẶC CÙNG ĐƯỜNG
Tốc độ ra tay của Diêu Nương cực nhanh, chỉ cần gần nửa canh giờ, một tên tiểu ăn mày liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu tiểu ăn mày kia là một cái mũ nát, thân mặc quần áo rách nát, làn da ngăm đen, đến móng tay đưa ra cũng là một tầng dơ bẩn đen thui, xem bộ dáng chắc khoảng chừng nhiều năm không tắm rửa rồi.
Tiểu ăn mày đứng trước mặt Diêu Nương, cười lộ ra hai hàm răng trắng bóc, cởi chiếc mũ rách nát ra đưa đến trước mặt nàng: "Cô cô xin thương xót, cho phần cơm ăn đi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diêu Nương ném hai khối vàng nhỏ vào trong chiếc mũ rách, tiểu ăn mày vội vàng ôm lấy chiếc mũ cúi đầu khom lưng nói lời cảm tạ: "Cô cô người vừa đẹp vừa thiện lương, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!" Sau đó chuyển mục tiêu, quay đầu nhìn mấy tên thủ hạ của Diêu Nương thở dài: "Các tỷ tỷ hảo tâm, cho phần cơm ăn đi?"
Mấy cô nương cười ngửa tới ngửa lui, có người ném bạc vào, nếu trong hầu bao không có bạc thì trực tiếp ném trâm cài tóc, còn có một vị nhìn hai bên một chút, bưng một đĩa điểm tâm muốn đổ đi, tiểu ăn mày đưa tay đến nâng: "Cái này làm sao như vậy được, cầu tỷ tỷ cho một tờ giấy dầu gói lại đi?"
Nữ tử kia quả thật tìm một tờ giấy dầu tới, tiểu ăn mày tay chân lanh lẹ đóng gói, dùng dây cột chắc lại, liền nhét vào trong ngực, còn đắc ý nói: "Cơm tối của ta đã có rồi, đa tạ tỷ tỷ!"
Miệng lưỡi ngọt ngào trơn tru, xoay người khom lưng, hèn mọn cực kỳ, quả thật như một tiểu tử ăn xin đầu đường thực thụ, chọc cho Diêu Nương cùng một đám thủ hạ không nhịn được cười, chỉ về phía nàng tìm thấy niềm vui.
Náo loạn đủ rồi, Diêu Nương liền nói: "Đẩy đi ra, để nàng đi trên đường ăn xin."
Hai tên thủ hạ đẩy tiểu ăn mày đi ra ngoài, thân hình mỏng manh đơn bạc giống như tùy ý đụng một cái liền ngã, nửa đường gặp phải Lưu Trọng, Lưu Trọng cảm thấy kỳ quái: "Các ngươi đưa một tên ăn mày vào trong Ti làm gì?"
Trong đó một người tên là Vãn Ngọc nói: "Diêu cô cô bỗng nhiên muốn nghe làn điệu “hoa sen rụng”, gọi một tên ăn mày từ bên ngoài vào, nào biết được tiểu ăn mày không biết hát, đành phải đuổi ra ngoài."
Không nghĩ tới kia tiểu ăn mày bị hai người kia xô xô đẩy đẩy, vẫn không quên nhìn Lưu Trọng hành khất: "Đại ca hảo tâm, thưởng cho chút gì ăn đi. Tiểu nhân đã đói bụng cả ba ngày, bụng dính vào lưng rồi."

Lưu Trọng bất ngờ tên ăn mày còn có gan to bằng trời như thế, cũng không biết là đói váng đầu hay là mắt mù, lại dám hành khất trong Cấm Kỵ Ti, hắn đưa tay đẩy: "Đi đi đi... Lão tử không có tiền." Không nghĩ tới lại đẩy vào khoảng không, trong lúc không có chút nào phòng bị xém chút bị tiểu ăn mày ngáng cho trượt chân.
Tiểu ăn mày chân tay co cóng đứng ở bên cạnh, đỉnh đầu đội chiếc mũ rách nát, tóc rủ xuống che khuất mặt mày của nàng, chỉ nghe nàng nói: "Xin lỗi, ta không phải cố ý..."
Lưu Trọng dù sao cũng là mệnh quan, ở Phượng Bộ ngoại trừ chịu phục Phó Sâm, ngay cả Lôi Kiêu có đôi khi cũng phải nhường hắn, chưa từng nghĩ đến ở trong Ti lại bị tên ăn mày nhỏ trêu đùa, lập tức dùng ba phần lực, một chưởng vỗ tới, muốn cho tiểu ăn mày ghi nhớ thật lâu.
Chưởng đánh đến này là là công phu ngoại gia*, nếu như dùng mười phần lực, một chưởng đánh tới tiểu ăn mày nhỏ yếu này bị mất mạng tại chỗ cũng nên, cho nên mới dùng ba phần lực.
*外家功夫:ngoại gia công phu là từ ngoài vào trong, cơ sở luyện võ nằm ở cơ, xương và da trước, sau đó thông qua nội công luyện khí huyết, cũng có trường hợp kết hợp cả hai cái lại với nhau.
Nào biết được tuổi của tiểu ăn mày tuy nhỏ, thân thủ lại nhanh nhẹn, nghe được chưởng đánh tới, cũng đã thấp người xuống, hung hăng một cước đá vào trên ống quyển hắn, mượn lực một đạp bắn ra ngoài hơn ba bước.
Lưu Trọng ăn một cước của nàng, lập tức nổi trận lôi đình: "Ngươi cái tên ăn mày này, chắc là chán sống rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu ăn mày tiếng nói khàn khàn, giống như sinh bệnh hoặc là bởi vì ngoài ý muốn mà tổn thương cuống họng, bước chân dừng lại liền muốn chạy ra bên ngoài, dường như lúc này mới phát hiện mình gây đại họa, thất kinh: "Đại nhân ta sai rồi! Ta không phải cố ý... Ngài tha cho ta đi?"
Bình thường ăn mày nếu không cẩn thận chọc giận Cấm Kỵ Ti, chỉ sợ đã sớm dập đầu cầu xin tha thứ, nhưng tên tiểu khất cái này đá người lại còn muốn chạy ra ngoài.
Lưu Trọng giận dữ, hô hoán triệu hồi thủ hạ huynh đệ tới bao vây chặn đánh, phải trừng trị thật tốt tên tiểu ăn mày này.
Vãn Ngọc nhỏ giọng hỏi đồng bọn: Hồng Hương, làm sao bây giờ? Có cần nói với Lưu đại nhân thân phận của nàng ấy không?"
Hồng Hương vội vàng ngăn cản: "Ta nghe nói nàng là người Diêu cô cô tự mình chọn trúng, nói không chừng chính là đang kiểm tra và thử thách, chúng ta đều trải qua được, không có đạo lý nàng ấy không qua cửa này, vẫn là đừng tìm Diêu cô cô." Lôi kéo Vãn Ngọc tránh trận đánh nhau: "Dù sao Lưu đại nhân ngày thường tự nhận thân thủ không tệ, lại thêm Cấm Kỵ Ti uy danh, cũng chưa từng vấp ngã qua..." Ngụ ý chính là khoanh tay đứng nhìn, ai cũng không giúp.

Trong nháy mắt, Lưu Trọng liền gọi bốn tên cao thủ Cấm Kỵ Ti đến, năm người từ năm phương hướng khác nhau đi chắn tiểu ăn mày, dần dần thu nhỏ vòng vây, ngoại trừ Lưu Trọng, trên từng khuôn mặt đều mang theo ý cười chọc tức.
Còn có người hỏi: "Lưu đại nhân, tiểu ăn mày này là thế nào?"
Lưu Trọng ngại nói mình chịu một cước của tiểu ăn mày, chỉ có thể mơ hồ nói: "Tiểu tử này bất kính với ta, nên phải được giáo huấn một phen!"
Mấy người cũng cho rằng trong lúc rảnh rỗi trêu đùa tiểu ăn mày mà thôi, hơn nữa nàng gầy yếu eo đều muốn còng xuống, chưa từng xem trọng, nào biết được mới xuất thủ liền bị nàng đạp hai cái, không nghĩ tới tiểu tử này đánh nhau rất có chương pháp, lập tức đều thu hồi ý nghĩ khinh địch.
"Mấy huynh đều cẩn thận, tiểu tử này không biết là gian tế chỗ nào phái tới, xuất thủ cực kỳ lưu loát!"
Tiểu ăn mày không nói một lời, cắm đầu liền đánh, hơn nữa thân thủ linh hoạt, sau đầu giống như mọc thêm con mắt, cùng ba người đánh nhau vậy mà không rơi vào thế hạ phong.
Vãn Ngọc nhìn hoa mắt, nhìn Diêu cô cô phục sát đất: "Ngươi nói đôi mắt của cô cô thật độc nha? Có thể từ trong đám người tìm ra được một nha đầu lợi hại như vậy, ngay cả Lưu đại nhân cũng dám ra tay đánh..."
Lòng dạ của Hồng Hương nhiều hơn Vãn Ngọc, đã sớm lặng lẽ nghe ngóng về Trương Anh mới tới này: "Ngươi không biết lai lịch của nàng, nghe nói là từ Phó phủ ra. Vẫn là Cửu công chúa mang vào trong Ti, ngay cả thân phận đều không có tra, cứ như vậy miễn cưỡng nhét vào đấy, có thể là sợ lưu lại ở Phó phủ, lâu ngày sinh tình với Phó đại nhân."
Vãn Ngọc: "Cửu công chúa cũng là nhọc lòng." Trong lúc rảnh rỗi, các nàng cũng sẽ nói đến chuyện của Nguyên Thù công chúa cùng Phó Sâm, dù sao phỏng đoán lòng người cũng là chuyện mật thám Ảnh bộ phải học tập.
Hồng Hương than thở một câu cực nhẹ: "Phó phủ không ngờ rằng cũng có nữ nhân." Chẳng lẽ gian ngoài đồn sai?
Phó chỉ huy sứ của bộ Phượng Tự tuấn mỹ bất phàm, không biết khiến bao nhiêu cô nương thương nhớ, cô nương Ảnh Bộ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hồng Hương năm kia ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nghe nói không thành công, sau khi trở về liền dốc lòng đi theo Diêu cô cô tiếp tục học tập, năm nay cũng hai mươi tuổi, dần dần liền sinh ra vọng tưởng, bắt đầu lưu ý nam tử đã đến tuổi lập gia đình trong Cấm Kỵ Ti, qua lại với nhau liền để ý Phó Sâm.
Vãn Ngọc nào biết được tâm sự của Hồng Hương, vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt, trong lúc các nàng nói chuyện, lại có ba người bị tiểu ăn mày đánh bại trên mặt đất, mặc dù tiểu ăn mày cũng chịu một cước, nhưng hành động không những không chậm, lại càng nhanh nhẹn hơn, đánh nhau với Lưu Trọng thành một cục.

Lưu Trọng đã hồi lâu chưa từng cảm nhận được cảm giác bị buộc thối lui này, trong lòng của hắn không nhịn được nghĩ: Xong rồi! Thậm chí ngay cả tiểu ăn mày không biết từ nơi nào xuất hiện đều không thu phục được, có thể thấy được hắn trong vòng một hai năm này có bao nhiêu suy thoái.
Hắn phân tâm, đã bị tiểu ăn mày đối diện một quyền đánh vào chính giữa xương mũi, máu mũi trào ra giống như sông suối, bốn tên thủ hạ còn lại nằm dưới đất giãy dụa muốn đứng lên giúp hắn, lại phát hiện tiểu ăn mày đã vây quanh phía sau hắn, đạp trúng khiến hắn cong gối.
Lưu Trọng cao to tráng cường, lúc quỳ xuống phía trước, giống như núi nón sụp đổ, suýt nữa muốn đập vỡ gạch.
Hắn ngã trên mặt đất, hô lên: "Có ai không —— "
Nơi xa Phó chỉ huy sứ chầm chậm đi tới, có lẽ là mới làm xong việc, đi tới chỗ gần nhìn thấy một đám chật vật: "Chuyện gì xảy ra?"
Lưu Trọng: "..." Xấu hổ đến khuôn mặt đều đỏ.
Cũng không thể nói hắn ở trong Cấm Kỵ Ti bị tên tiểu ăn mày đánh nha?
Ánh mắt của bốn người còn lại đều dao động, ôm đầu gối ôm chân ôm cánh tay trên mặt đất gào thảm, làm bộ không nghe thấy chỉ huy sứ đại nhân đặt câu hỏi.
Ánh mắt Phó Sâm đảo qua tiểu ăn mày khoanh tay đứng đấy, thấy tay phải nàng run nhè nhẹ, trên mu bàn tay máu thịt tràn lan, chân dài mấy bước bước đi qua, đứng vững ở trước mặt nàng, ân cần hỏi han: "Bọn họ đánh ngươi?"
Đường Anh kinh ngạc ngẩng đầu, mũ rách rơi xuống, trong đồng tử rõ ràng chiếu ra bóng dáng của nàng, một cái mặt đen chật vật không chịu nổi, ngay cả mình đều cảm thấy lạ lẫm.
"Ngươi..."
Phó chỉ huy sứ lộ ra một chút ý cười nhạt nhẽo: "Diêu Nương đang giày vò ngươi?"
Ánh mắt hắn cực tốt, thêm thanh danh của Cấm Kỵ Ti bên ngoài, bình thường tên ăn mày nào dám đi đến xông? Cũng là do đám người Ảnh Bộ kia thích thể hiện không biết, hắn xa xa nhìn thấy kia thân hình đơn bạc gầy yếu liền đoán ra, chỉ là tới gần nhìn thấy thủ hạ của mình, cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Đường Anh không nghĩ tới Phó Sâm có thể nhìn thấu nàng ngụy trang, bộ dáng này đừng nói đến Phó Sâm mới quen biết vài ngày, chỉ sợ cùng Trương Thanh đối diện gặp gỡ, nói không chừng Trương Thanh cũng đều nhận không ra.
Nàng không khỏi cười nịnh nọt: "Đại nhân quả nhiên tinh mắt, nếu ta đang mật thám trong tay đại nhân, khẳng định không chạy thoát."

Lưu Trọng chật vật từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Đường Anh: "Ngươi ngươi..."
Đường Anh ôm quyền tạ lỗi: "Lưu đại nhân xin lỗi, đều là ta không biết cấp bậc lễ nghĩa!"
Mấy người còn lại cứng họng, chậm rãi giãy dụa đứng lên, đều lộ ra nụ cười lúng túng: "Ảnh Bộ các ngươi đây là trêu đùa chúng ta?"
Phó chỉ huy sứ lặng lẽ đảo qua toàn hiện trường, ngay cả Lưu Trọng đều không chịu được rụt cổ một cái, chỉ nghe hắn phê bình thủ hạ: "Các ngươi khi dễ tên tiểu ăn mày này cũng coi là có thể diện rồi? Nàng một cái tiểu cô nương, có thể chịu nổi các ngươi vây đánh? Các ngươi nhìn tay nàng một chút!" Hắn nâng mu bàn tay máu thịt tràn lan của tiểu cô nương lên, không nhìn năm tên thủ hạ sưng mặt sưng mũi, ôn nhu hỏi nàng: "Đau lắm sao?"
Đường Anh: "..."
Đường Anh ngơ ngác nhìn thanh niên cao lớn tuấn mỹ trước mắt, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó nghe được hắn nói: "Ta nhìn các ngươi gần đây quá thư thản, từ hôm nay trở đi mỗi ngày luyện thêm một canh giờ đi!" Sau đó cầm cổ tay Đường Anh về công giải.
Đường Anh khâm phục không thôi: "Đại nhân có phải đã sớm muốn cho đám Lưu đại nhân thắt chặt luyện tập, vừa vặn mượn cơ hội này trừng trị một phen?"
Phó chỉ huy sứ có chút ít phiền muộn —— trọng điểm mà tiểu nha đầu chú ý đến có phải sai rồi không?
Đường Anh còn nhỏ giọng nói xin lỗi: "Thật ra ta cũng không muốn làm cho Lưu đại nhân khó chịu, lúc đầu ta muốn đi ra ngoài, hắn nhất định phải đuổi sát không thả, đều nói giặc cùng đường chớ đuổi, Lưu đại nhân cũng quá khinh địch!"
"Vốn chính là lỗi của hắn!" Phó chỉ huy sứ chững chạc đàng hoàng nói: "Lưu Trọng xúc động lại khinh địch, về sau cần phải huấn luyện thêm nhiều." Tựa như hoàn toàn quên Lưu Trấn phủ sử am hiểu nhất là truy hung tập án, tra tấn bức cung.
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu đại nhân: ... Thổ huyết!
Đám người: ... Run lẩy bẩy.
Luôn cảm giác ngày tốt lành sắp kết thúc!


Bình luận

Truyện đang đọc