NÀNG MUỐN CÙNG TA LY HÔN



Vân Nhạn Hồi không phải hạng người ngoan cố thanh cao, nàng hiểu rõ về đạo quần thần, dựa vào địa vị của mình hiện tại không thể đến yết bái vương hầu.

Đề tên trên bảng vàng chẳng qua là minh chứng bản thân có một xuất thân thanh lưu, tiến vào Hàn Lâm Viện là một người biên soạn nho nhỏ, khoảng cách giữa Vân Nhạn Hồi đến với việc giúp đỡ xã tắc thiên hạ vẫn còn là một chặn đường rất dài.

Người có trọng lượng lên tiếng tuyệt đối không phải Tương Vương Triệu Thiên Đán mà là người có được sủng ái của đế vương nhất cũng có thể can dự đến quốc sự chính là Bình Dương công chúa.

Có được sự ưu ái của Bình Dương công chúa là một lợi thế của Vân Nhạn Hồi, chỉ là nàng không ngờ được mình bị khâm điểm thành phò mã của Bình Dương công chúa, lại không thể cự tuyệt.

Lý Âu để Kỷ Dao Quang diễn thử cảnh động phòng hoa chúc.

Màu đỏ rực của uyên ương thiêu được bày trên giường, một đôi nến loan phượng đặt hai bên, theo ngọn lửa động đậy mà gian phòng lúc sáng lúc tối.

Bình Dương công chúa ngồi ở mép giường, ngón tay nắm lấy váy áo, biểu tình của nàng bị khăn voan đỏ rực che dấu.

Khắp phòng đều là ý mừng.

Đột nhiên, truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, theo tiếng hô không lớn không nhỏ của nhóm nha hoàn, đánh vỡ bầu không khí yên lặng quỷ dị vốn có.

"Lui xuống hết đi." Giọng Vân Nhạn Hồi lạnh lẽo.

Từ trước đến nay Bình Dương công chúa không phải người mặc người khống chế, gần như không trong khoảnh khắc Vân Nhạn Hồi đẩy cửa bước vào, nàng đã lấy khăn voan trên đầu ra, ném nó lên giường.


Mắt nàng xẹt lên một tia lạnh lẽo, tựa như bị người cưỡng ép gả cho Vân Nhạn Hồi, nàng cố tình phóng ra khí trang cùng phong phạm hoàng gia của mình.

Nàng là Bình Dương công chúa, không phải nữ nhân khác, dù cho đây là hôn phu của mình cũng không thể khiến mình cúi đầu.

Chẳng qua nhìn thấy đôi mắt mang theo men say mông lung của Vân Nhạn Hồi, khí tràng của nàng đột nhiên biến đổi.

Nàng bình tĩnh đi đến bàn đang bày rượu, tự rót cho bản thân một ly.

Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu.

Vân Nhạn Hồi híp mắt nhìn gương mặt bình tĩnh như mặt hồ của Bình Dương công chúa, nàng xoa trán cảm thấy bản thân có chút say.

Bước chân lảo đảo đi về phía Bình Dương công chúa, cách nàng vài thước thì dừng lại, hai tay giao nhau hành lễ với Bình Dương công chúa: "Thần tham kiến công chúa." Khi cúi đầu con ngươi đen như mắt chợt hiện lên một chút phức tạp.

Bình Dương công chúa có ân với nàng mà nàng lại lựa chọn lừa dối nàng, ngày sau nếu mọi chuyện bị bại lộ, người khác sẽ đối xử với công chúa thế nào? Ánh mắt vô tình nhìn về phía giường, lòng nàng căng thẳng, đêm nay dài như vậy nên vượt qua thế nào?
May mà Bình Dương công chúa cũng không có nguyện ý kia, rượu hợp cẩn cũng không uống, trên mặt nàng không hiện lên sự vui sướng cùng e lệ của tân nương, tựa như điều gì cũng không khiến nàng thay đổi vẻ trấn định của mình, một mình uống rượu, trên môi nàng dính một ít rượu dưới ánh nến tạo nên nét mê người.

"Ngươi chỉ là phò mã, không hơn." Dừng một chút nàng nói, "Ta đã kêu người chuẩn bị chăn nệm khác cho ngươi."
Nghe thấy lời này của nàng, tay trong tay áo đang giao nhau của Vân Nhạn Hồi bỗng siết chặt, nàng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bình Dương công chúa nhìn không sót biểu tình nào của nàng, khẽ cau mày.

- ---------------------------------

"Cắt!" Giọng Lý Âu truyền đến, hắn vẫy tay với Kỷ Dao Quang, không thể không nói cảnh này Kỷ Dao Quang diễn so với kỹ thuật diễn trong suy nghĩ của hắn tốt hơn rất nhiều.

Không lẽ là vì có Thường Du ở đây mà gia hỏa này rất nhanh đã nhập diễn? Trong đầu Lý Âu chợt hiện lên ý nghĩ này, nhìn thấy Kỷ Dao Quang đang bước nhanh đến, hắn dùng sức lắc đầu, chuyện nhà người khác vẫn nên ít bát quái.

"Biểu hiện lần này của cô vượt ngoài dự kiến của tôi." Trên mặt Lý Âu hiện lên nét tươi cười nhàn nhạt, nhìn thấy mặt Kỷ Dao Quang có chút đắc ý nhỏ, giọng lập tức thay đổi, "Nhưng mà cô đọc kịch bản chưa sâu sao? Cô nghiền ngẫm nội tâm của Bình Dương công chúa một chút, cô ấy không chán ghét Vân Nhạn Hồi, thậm chí là có vài phần thưởng thức, xưa nay cô ấy luôn ưu ái sĩ tử trong kinh, đặc biệt là sau khi Vân Nhạn Hồi thi đậu.

Ánh mắt của cô quá lạnh quá ác, giống như loại bị phụ mẫu bức ép gả cho người xa lạ."
"Không phải bởi vì thánh chỉ khiến cho cô ấy xuất giá sao?" Kỷ Dao Quang hỏi ngược lại, này không phải là đang bức bách sao?
"Cô không nên dùng tư tưởng của người hiện đại để suy xét." Lý Âu nhíu mày.

"Ở cổ đại, việc phụ mẫu mai mối là việc thiên kinh địa nghĩa, huống hồ là địa vị của Bình Dương công chúa hoàn toàn có thể kháng nghị phụ hoàng nàng thậm chí là cự tuyệt mối hôn sự, vì Vân Nhạn Hồi không liên quan đến thế lực đại gia tộc."
Kỷ Dao Quang hỏi: "Vậy cô ấy sẽ vui mừng sao?"
Lý Âu lắc đầu nói: "Cũng không phải, Bình Dương công chúa thưởng thức Vân Nhạn Hồi, nhưng chưa đến mức độ vui mừng.

Cô xem sau này, cô sẽ phát hiện việc có thêm một phò mã với cô ấy mà nói cũng không là gì, cô xem công chúa trong hoàng thất đều đối với phò mã là vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, động một chút là mắng là đánh, nhưng Bình Dương công chúa không giống họ.

Cô ấy có sự đạm bạc tựa như không có chuyện gì, đương nhiên cảm xúc của cô ấy cũng sẽ thay đổi theo sự tài hoa mà Vân Nhạn Hồi triển lộ." Thấy Kỷ Dao Quang chớp mắt, cũng không biết cô có nghe hiểu không, Lý Âu vỗ vai cô, nói: "Cô về nghiên cứu kịch bản một chút, rốt cuộc có thể là cá mặn xoay người hay không phải xem ở cô, chờ biên tập cắt ghép làm mv, hẳn có thể hấp dẫn một đợt fans nhan khống*."
*nhan khống: mê nhan sắc.

Kỷ Dao Quang: "......."
Lý Âu nói: "Đúng rồi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi Thường Du, cô ấy lý giải kịch bản này sâu hơn cô." Giữa vợ chồng son cũng không có thâm cừu đại hận gì, mượn cơ hội này làm hòa cho tốt, không phải sao? Trong giọng Lý Âu mang theo chút chế nhạo, thậm chí hắn còn làm mặt quỷ với Kỷ Dao Quang, biểu tình quái dị này làm Kỷ Dao Quang toàn thân nổi da gà, nhanh chóng rời khỏi Lý Âu.


Cảnh quay tiếp theo cũng không phải thập phần thuận lợi, có vài cảnh NG rất nhiều lần, này không phải chỉ là sai lầm của mình Kỷ Dao Quang, nhưng hết thảy vẫn còn trong phạm vi tiếp thu được của Lý Âu.

Hắn ở phía sau màn ảnh quan sát, hút thuốc, nói: "Trời chiều rồi, mọi người nghỉ đi, ngày mai lấy trạng thái tốt nhất tiếp tục." Thường Du rất ít khi diễn đêm, nàng luôn đến giờ thì đi, nhưng diễn viên khác không giống vậy.

Quyết định này của Lý Âu nhận lại được một trận hoan hô, nguyên bản mọi người đều như dây cung kéo căng đột nhiên có cơ hội thả lỏng, không thể không nói là kỳ diệu của nhân gian.

Kỷ Dao Quang tẩy trang xong, nhìn thấy Thường Du cùng Kiều Tây sóng vai đi, hai người hình như đang trở về khách sạn.

Không đợi Thường Du nói, cô tự giác bước đến vài bước, thuận tiện tách Kiều Tây ra khỏi Thường Du.

Cô nỗ lực khống chế biểu tình của mình, nhưng không giấu được khóe môi cùng đuôi chân mày lộ rõ ý mừng.

Thường Du nhìn Kỷ Dao Quang, nhàn nhạt hỏi: "Rất vui sao?"
Kỷ Dao Quang buông bỏ vẻ mặt lúc nãy, ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy." Đợi một chút không thấy Thường Du trả lời, cô trộm nhìn gương mặt hoàn mỹ không tì vết kia, hỏi: "Buổi tối em có thể tìm chị hỏi về kịch bản không?"
Thường Du không trả lời, nàng chỉ dừng bước nhìn Kỷ Dao Quang, ánh mắt như muốn nhìn thấu nội tâm cô, chờ đến khi sắc mặt Kỷ Dao Quang thấp thỏm, nàng mới khẽ cười nói: "Được."
Tất cả bất an cùng lo âu đều bởi một chữ này mà tan thành mây khói, Kỷ Dao Quang tươi cười xán lạn.

Cô cúi đầu nhìn tay Thường Du, đột nhiên phát hiện một vấn đề mình bỏ qua từ lâu, nếu lúc trước chị ấy kiên định như vậy, vì sao lại không tháo chiếc nhẫn trên tay? Lúc trước sai lầm nhất là Kỷ Dao Quang mình mà.

Trong khoảnh khắc này, tất cả tiểu đắc ý của cô đều chuyển hóa thành lưu luyến ôn nhu.

Tay cô nắm chặt thành đấm, yên lặng tự động viên mình, một ngày nào đó mình lại có thể nắm lấy đôi tay này.

Khi hai người trầm mặc không nói, hiển nhiên không có cơ hội cho Kiều Tây lên tiếng.


Nàng bị đẩy sang một bên chỉ có thể yên lặng, bước chậm lại, bảo trì khoảng cách với hai người kia để bảo toàn tôn nghiêm cao quý của cẩu độc thân.

Vừa đi vừa lướt Weibo.

Đoàn phim chuẩn bị lên tiếng về việc Kỷ Dao Quang sẽ đóng vai Bình Dương công chúa.

Tin tức đoàn phim bị lộ ra ngoài là việc vô cùng phổ biến, chờ đến khi có những lời đồn vô lý, chi bằng chủ động lên tiếng.

Chẳng qua là ngại fans Lý Dao Dao cùng anti-fans Kỷ Dao Quang sẽ náo loạn, sau đó dẫn dắt dư luận.

Vậy nên đoàn phim sẽ đăng ảnh tạo hình của Kỷ Dao Quang cùng tin tức ca khúc chủ đề "Nịnh Thần" do Lục Dư Thanh cùng Trình Hạc Niên hợp ca.

"Lý đạo đã nói với Trình Hạc Niên rồi?" Lục Dư Thanh nói có Thường Du xuất trận, Kiều Tây cũng không lo lắng quá.

Nhưng còn Trình Hạc Niên, trong đoàn phim nàng có nhìn qua vài lần là một mỹ nhân chẳng qua là người gai góc không dễ dàng thuận theo ý người khác.

Lúc trước nàng cùng Kỷ Dao Quang không có giao tình, chỉ dựa vào việc Kỷ Dao Quang nói mấy câu chưa chắc nàng đồng ý.

Mang theo lòng nghi hoặc, Kiều Tây bước nhanh hơn, đuổi kịp Thường Du, thấp giọng hỏi.

"Là Dư Thanh nói." Thường Du nhàn nhạt trả lời, ngày ấy Lục Dư Thanh nói nhỏ bên tai nàng làm sao để hợp tác với Trình Hạc Niên, nghĩ đến nàng muốn có cách thức liên hệ cũng không phải việc quá khó, còn nói như thế nào, không phải là việc Thường Du quan tâm.

Thấy Kiều Tây muốn nói lại thôi, nàng nhướng mày, còn nói thêm, "Thời điểm này phát tin tức này rất tốt, có thể dời sự chú ý của đám người kia." Dù sao Lục Dư Thanh là nhân vật luôn được chú ý, mà Trình Hạc Niên, mấy năm nay dù nàng không nổi tiếng nhưng rất nhanh sẽ có một đám truyền thông thần thông quảng đại đòi nợ cũ.

Có lẽ bởi vì cá tình của nàng chiếm được không ít sự ưu ái..


Bình luận

Truyện đang đọc