"Ly hôn đi."
"Ly thì ly....."
Giọng nói chợt phóng đại trong đầu, đôi mắt tan rã lại tìm được tiêu cự, trong phòng trống không đã không tìm thấy được dấu vết của người kia.
Đôi tay Thường Du đặt trước ngực, sau khi ký vào đơn ly hôn, nàng đã ngồi tư thế này thật lâu như không nghe được tiếng Kỷ Dao Quang rời đi.
Ly hôn là từ đả thương người thế nào, cuối cùng vẫn từ miệng nàng nói ra, mà vị điên cuồng nào đó, lại không có chút sự níu kéo nào cứ thế xoay người rời đi.
"Ly hôn, vậy cũng tốt." Nắm chặt tay đè giữa mày, Thường Du nhẹ nhàng thở dài, gương mặt không cảm xúc lại buông lỏng, cuối cùng dần yên lặng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nhìn cái tên quen thuộc trên điện thoại....nháy mắt ánh mắt của nàng ảm đạm.
Không phải em ấy.....!
Khi bắt máy, nàng thu lại cảm xúc mất mát đến thất hồn lạc phách, giọng nói bình tĩnh, giỏi giang như cũ.
Đầu dây bên kia, giọng Kiều Tây có chút nôn nóng, như đắm chìm trong chuyện này hơn cả nàng: "Dao Quang xuất ngoại rồi, không biết truyền thông nghe được tin hai đứa ly hôn ở đâu, hiện tại đều điên rồi, em tốt nhất đừng ra cửa.
Ai, chị nói sao hai đứa lại như vậy, chỉ mới kết hôn được một năm.
Chẳng lẽ không thể nói chuyện đàng HSo? Một hai phải đến mức....."
"Không còn kịp nữa rồi." Thường Du thở dài, nàng đổi điện thoại qua tai khác, nhìn đơn ly hôn trên bàn xuất thần.
Khi viết tên xuống, từng nét bút nét mực có lực, rõ ràng, nàng viết xuống ba chữ kia chẳng khác nào chấm hết tất cả.
Có lẽ Kỷ Dao Quang cũng vui vẻ? Em có thể quang minh chính đại xuất hiện với các yến yến oanh oanh trên tin tức, không bao giờ cố kỵ người bên gối lãnh đạm là nàng.
Cuộn người trên sô pha, giọng Thường Du dần vững vàng: "Kiều Tây, em muốn nói với chị một việc, chị đừng nóng giận, cũng đừng gấp gáp."
"Em nói."
"Hợp đồng của em và Thịnh Đường sắp hết, em sẽ không gia hạn hợp đồng, chị cũng biết, còn chuyện phòng làm việc cũng bỏ đi."
"Em có ý gì?" Kiều Tây ngất cao giọng hỏi.
Thường Du cười khẽ, nói rõ từng chữ: "Em tính rời khỏi giới giải trí."
Đầu dây bên kia trầm mặc thật lâu, lúc lâu sau thở dài: "Em nghĩ kỹ rồi sao?" Nàng là bạn của Thường Du, đương nhiên sẽ không tùy ý can thiệp bất kỳ quyết định nào của nàng.
Nếu quá mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi cũng tốt.
Điện thoại bên tai nóng lên, Thường Du không lên tiếng làm nàng ý thức được đâu không phải là đùa: "Chị giúp em hủy hết công tác trước mắt, em có thời gian vài ngày để suy nghĩ."
"Không cần nghĩ." Thường Du nói: "Em đã quyết định rồi, xin lỗi Kiều Tây, em chỉ sợ không thể ở lại giới này.
Cả bản thân mình, em còn diễn không tốt, nói gì đến diễn xuất?"
"Là vì Kỷ Dao Quang sao?" Dù nàng cẩn thận vẫn không tránh khỏi nhắc đến Kỷ Dao Quang trước mặt Thường Du, đi đến kết cục như vậy.....tiếc nuối cùng thương xót trong lòng nàng cũng không phải ít, mà hai người trong cơn gió lốc thì sao? Kỷ Dao Quang đi xa, Thường Du rời khỏi giới giải trí, tội gì phải như vậy?
"Không phải." Thường Du không muốn tiếp tục nói về chuyện này, nói vài câu với Kiều Tây rồi gác máy.
Nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, nàng tắt máy, duỗi tay có chút đau, nàng nhìn căn phòng trống rỗng.
Sách trên kệ vẫn được bày ngay ngắn, một quyển cũng không mất.
Chiếc ghế vẫn còn là dáng vẻ ban đầu như có ai đang ngồi đọc sách, thường xuyên xoay người mỉm cười.
Nếu đã muốn chặt đứt thương nhớ vì sao còn muốn giữ lại chút dấu vết trong nhà?
Dao, đàn gỗ, đá mài......!
Trong đầu phác họa gương mặt của Kỷ Dao Quang, nàng không biết đã ngồi bên cạnh bàn bao lâu, dao trong tay vì lơ đãng mà trượt, tạo ra vết thương hẹp dài, máu đỏ chảy xuống, mà Thường Du vẫn mờ mịt không biết.
#Thường Du Kỷ Dao Quang ly hôn#
#Thường Du rời khỏi giới giải trí#
#Kẻ thứ ba chen chân của Kỷ Dao Quang#
Tầm mắt của giới giải trí luôn nhắm vào các nàng, vì không có đương sự đối chất, những phiên bản hoang đường không ngừng được tuôn ra, mọi người chỉ lựa chọn tin tin tức giật gân nhất rồi xem nó như sự thật.
Kỷ Dao Quang đã bay ra nước ngoài, phóng viên chỉ có thể ngồi dưới lầu đợi, nhưng Thường Du vẫn luôn không xuất hiện.
Gỗ trong tay dần trùng với gương mặt trong đầu nhưng rốt cuộc cũng không phải người, trước mắt có chút choáng váng, Thường Du nhìn phong cảnh ngoài cảnh sổ, mất hết tất cả bình tĩnh, nàng thẳng tay ném người gỗ ra ngoài, nằm trên bàn rơi nước mắt.
Lúc lâu sau, điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, mặt vô cảm đứng lên, tìm kiếm điện thoại bị ném.
Thường Du V: Tạm biệt.
Dù trên mạng xôn xao thế nào, nàng vẫn xóa đi ứng dụng trên điện thoại.
Lướt danh sách gần trăm cuộc gọi nhưng không có cái nào để mắt nàng hiện lên ánh sáng.
Nếu đã đi đến bước này, vậy thì không liên hệ?
Nàng chính thức bước ra cửa là một tuần sau.
Sau khi kéo bức màn u ám lên, ánh nắng chói mắt chiếu vào làm nàng có chút không thích ứng.
Tạm biệt giới giải trí xong, nàng cũng nên tạm biệt luôn những hồi ức vui buồn ở thành phố H.
Phóng viên vì luôn không đợi được Thường Du nên có rất ít người còn kiên nhẫn nằm vùng, khi Thường Du bước ra, lặng yên không một tiếng động, nàng tìm kiếm người gỗ mình ném hồi lâu vẫn không tìm thấy tựa như tình cảm của nàng và Kỷ Dao Quang, sau một lần xúc động cùng kiên quyết, đã không còn chút dấu vết để tìm.
"Kế tiếp em tính làm gì?" Nhìn Thường Du gầy đi ngồi trong xe, Kiều Tây thầm thở dài, không khỏi bắt đầu oán trách Kỷ Dao Quang, có phải cô đang một mình tiêu dao tự tại ở nước khác không? Đây là lỗi của cả hai, nhưng cuối cùng ai đến gánh vác những đau khổ? Nàng không biết liền thầm phán đoán trong đầu.
"Đi tìm Lục Dư Thanh." Khóe mắt Thường Du hiện lên ý cười, sau khi bạn tốt của mình mai danh ẩn tích, luôn đi ăn khắp đại giang nam bắc, cuối cùng thì ổn định ở thành phố S.
Nghĩ đến thành phố S, lòng nàng lại tê rần, dù sao vẫn không thể hoàn toàn rời đi, tùy tiện chọn một nơi cũng có thể gợi lên chút hồi ức.
Nếu nói thành phố H mang lại cảm giác tiếc nuối, thì thành phố S là một giấc mộng đẹp.......cũng chỉ khi bản thân rơi vào đau đớn tột cùng, mới có thể biết được mình đang sống, trái tim mình đang đập.
- -------------------------------
Sau khi rời khỏi giới giải trí, Lục Dư Thanh đã có thể tùy hứng làm điều mình thích, nước có ga vốn không được uống, lúc này nó đang được cất đầy tủ lạnh cùng vài lon được ném vào thùng rác.
Nàng lấy một lon Coca ra đưa cho Thường Du.
Thường Du từ chối, tự mình pha trà, vị nhàn nhạt của trà xua tan vị nồng của Coca.
"Vì tình khốn khổ, gầy đi rất nhiều, em không thể buông tay như chị sao?" Lục Dư Thanh nằm trên sô pha, lười biếng cười nói: "Đi khắp nơi tìm món ăn, phát hiện không ít điều thú vị, kết bạn với đầu bếp khắp đại giang nam bắc, cuộc sống có thể tùy ý ăn uống tự do gấp nghìn lần cuộc sống luôn bị ép thúc quá mức trước kia."
"Em biết chị rất tự tại." Thường Du rũ mi, nhàn nhạt đáp: "Em tính mở một tiệm sách ở khu Lâm Bình ở bờ biển."
"Thật sự rời khỏi sao? Đó là giấc mơ của em, mười mấy năm vinh quang của em vẫn còn đó, sao có thể nói bỏ là bỏ?" Lục Dư Thanh kinh ngạc nhướng mày: "Chị cho rằng sau khi em điều chỉnh tâm trạng xong, sẽ trở lại.
Công tác của em đã được lên lịch hết rồi, em thật sự nhẫn tâm từ bỏ sao? Nếu em sợ gặp Kỷ Dao Quang thì hiện tại em ấy đã xuất ngoại, hai người căn bản sẽ không chạm mặt."
"Là vấn đề của em." Thường Du thở dài, ném đề tài cho Lục Dư Thanh: "Lúc trước không phải chị cũng rời khỏi ánh mắt của vạn người sao? Vì sao em lại không được."
Nhất thời hết nói, trầm mặc thật lâu, Lục Du Thanh cười khẽ nói: "Em thật sự quyết định như vậy? Em từ bỏ mười mấy năm dốc sức của mình như khi từ bỏ Kỷ Dao Quang? Hiện tại em đang trong thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp." Trong giọng không tránh khỏi có lời khuyên nhủ của người từng trải, nàng nghĩ, Thường Du nên ở lại giới giải trí, những ngày hô mưa gọi gió kia mới là sân khấu thuộc về nàng.
Tốc độ mai một của một minh tinh là rất nhanh chóng, một khi từ bỏ, muốn quay trở lại, để mọi người từ trong quên lãng nhớ lại nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Em không muốn bàn chuyện này nữa, em đã quyết định sẽ không thay đổi." Thường Du lắc đầu: "Đến thành phố S giải sầu, đến lúc đó em sẽ làm công việc khác.
Hiện tại nghĩ lại, diễn xuất cũng không quan trọng như vậy....." Tâm như bị cắt xuống một miếng thịt chỉ đơn giản vì Kỷ Dao Quang đã rời đi.
Cả người mình yêu nhất cũng có thể từ bỏ thì còn gì đáng giá để lưu luyến? Hơi ngửa đầu, nàng chớp xua đi gương mặt kia trong đầu: "Em tìm chị là muốn nhờ chị giúp một chút, ở đây có vài ca từ, em muốn mời chị hát, ra một album.
Em biết chị đã rời giới âm nhạc, album này sẽ không phát hành, chỉ giữ lại làm bộ sưu tập."
"Là ca từ em ấy để lại?" Lục Dư Thanh ngẩn người, sau một lúc mới hỏi: "Tên album là gì?"
"Tinh Quang.".