[NARUTO – ĐỒNG NHÂN] QUANG ÁM ĐIÊN ĐẢO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Otsutsuki Ashura & Otsutsuki Indra

(Đọc từ phải sang)

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

“Trên thế giới này đúng là tràn đầy các loại cừu hận và bi kịch, tôi cũng đúng là một người rất ngây thơ. Hơn nữa, tôi chưa từng cảm nhận được nỗi đau của sự mất mát như anh, Nagato, tôi thật ra thì cũng không hiểu được niềm tin và sự kiên trì của anh. Bây giờ nghĩ lại thì thật ra tôi vẫn rất hạnh phúc.”

“Nói thật, tôi không có lập trường gì quơ tay múa chân với anh, coi như tôi nói là tôi có thể hiểu được nỗi đau của anh khi mất đi người quan trọng do bị Hanzo phục kích thì anh chắc cũng không tin. Nhưng mà, vì mình đau khổ mà mang đến nỗi đau khổ giống hệt như vậy cho người khác là không đúng.”

“Hành vi của anh ở Konoha ngày hôm này lại có khác gì Hanzo năm đó không?”

Naruto nhìn người đàn ông gầy trơ xương trước mặt, nói nghiêm túc: “Chú Obito đã nói với tôi, lực lượng tồn tại là để bảo vệ người quan trọng. Mỗi người đều có người mà mình trân trọng. Tôi không muốn người khác tổn thương người quan trọng với tôi, giống thế, tôi cũng sẽ không ỷ vào lực lượng của mình mà tuỳ ý đi tổn thương người khác.”

“Vừa rồi tôi đã suy nghĩ nghiêm túc. Cừu hận chỉ có thể không ngừng sinh ra cừu hận mới. Cha mẹ tôi chết do một cuộc âm mưu, nhưng là, ở khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, họ để lại cho tôi chỉ có tình yêu và sự bảo vệ. Họ chưa từng nhắc đến chuyện muốn tôi báo thù cho họ. Tôi có thể cảm nhận được, đối với cái chết của chính mình, họ chỉ thấy tiếc nuối chứ không hề oán hận, vì vậy, tôi cũng quyết định.”

“Tôi, sẽ không vì thù riêng của mình mà đi trả thù bất cứ kẻ nào. Hoà bình thế giới không phải chỉ nói là có thể làm được, kẻ mà cả hận thù của chính mình cũng không thể khắc chế thì không có tư cách nói đến hoà bình.”

Nói xong lời cuối cùng, Naruto hơi áy náy gãi gãi tóc, liếc sang Sasuke cùng nó tìm được nơi ẩn náu của bản thể của Pain. “Chợt nói đến đề tài triết học như vậy, cái kia, có phải rất có vẻ đứng nói chuyện không đau lưng đúng không?”

Sasuke chỉ nói khẽ một tiếng: “Tên ngốc.”

Naruto nhăn mặt: “… Sasuke cậu còn như vậy là sau này cậu gọi tên ngốc tớ sẽ có phản xạ đấy.”

“Vốn là một tên ngốc mà.”

Sasuke lại nghĩ ngược lại hoàn toàn so với Naruto. Nếu có người muốn tổn thương người quan trọng của cậu, cũng đừng chờ mong cậu sẽ tha thứ người kia, ăn miếng trả miếng mới là tính cách của cậu. Hận chính là hận, cần gì phải vì đại nghĩa mà ép mình không hận? Sống như vậy thì khác gì chịu khổ đâu?

Cho dù có ngày cậu không tiếp tục hận, thì tuyệt đối không phải vì mấy thứ hoà bình kia, mà nhất định là cậu đã tìm được mục tiêu quan trọng hơn, hoặc là có người đáng để cậu bỏ qua thù hận.

Naruto kéo tay Sasuke, nắm lấy tay cậu.

Thật kì diệu, rõ ràng chưa nói gì, lại cảm thấy không cần nói gì, vì hai người đã hiểu tâm ý của nhau. Naruto nghĩ.

Xem ra người này cũng không phải là chuyện gì cũng ngu. Sasuke nghĩ.

Nagato nhìn hai người trước mặt, trong chốc lát lại có chút không nỡ cắt đứt không khí của họ lúc này, sau khoảng thời gian dài im lặng, hắn thở dài: “Thầy Jiraiya, thầy có gì muốn nói với em sao?”

Jiraiya yên lặng chờ ở ngoài lúc này mới đi vào.

Naruto và Sasuke liếc nhau, rất ăn ý đi ra ngoài, để nơi này lại cho hai thầy trò.

Hai cậu bé vẫn nắm tay, sau cuộc chiến hai người đều rất mệt mỏi, chỉ có thể từ từ đi về phía Konoha. Trên đường ai cũng không nói gì, không khí yên lặng không hề gây xấu hổ, họ đều rất hưởng thụ, chỉ thấy đường có dài nữa cũng không sao, chỉ cần người bên cạnh vẫn ở đó là được rồi.

Kurama trầm mặc nằm xuống, cả con hồ ly cuộn lại thành một quả cầu.

Ngàn năm trước, từng có hai anh em, một sinh ra đã là thiên tài, một thì vụng về từ nhỏ. Tình cảm của họ cũng tốt như vậy, từng nắm tay đi qua cánh rừng rộng lớn vô số lần, năm đó họ cũng thân mật, tâm ý tương thông như thế. Nó từng cho rằng hai anh em này sẽ vẫn như thế cả đời, nhưng cuối cùng, kết cục của họ lại là phân đạo dương tiêu, một chết một bị thương.

Kurama nhắm mắt lại ngủ trưa, nó không biết tại sao mình lại nhớ đến chuyện từ xa xưa như vậy. Rõ ràng là đã rất nhiều năm nó không nhớ đến Otsutsuki Indra cùng Otsutsuki Asura rồi.

Có lẽ, là vì hôm nay mới gặp một đôi Rinnegan.

Lúc Obito mang Kakashi cùng ba người Hinata trở lại Konoha bằng Kamui, họ suýt bị tấn công vì bị coi là kẻ địch mới. Giải thích hiểu lầm, họ định thần lại nhìn xung quanh, hoàn toàn choáng váng.

“Má ơi… Konoha tại sao lại thành như vậy?!” Obito trợn mắt há mồm, nếu không phải thấy được Đài tưởng niệm Hokage thì cậu không dám tin đống phế tích này lại là Konoha!

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!” Kakashi hỏi.

Nara Shikaku đang khiếp sợ ‘Đây không phải là Obito sao?! Cậu lại vẫn còn sống’, nghe Kakashi hỏi mới lấy lại tinh thần, không nhịn được nở nụ cười khổ: “Như các cậu thấy, Pain của Akatsuki tấn công Konoha đã bắt Jinchukiri của Kyubi, kết quả…”

“Đúng rồi, Naruto thế nào rồi?!” Obito cũng không kịp cảm thán Konoha lại bị phá thành như vậy liền vội hỏi.

Nara Shikaku nhìn sang Kakashi, thấy người sau đồng ý mới trả lời: “Naruto không sao, nó và Sasuke đánh bại Pain, mới chạy đến chỗ bản thể của hắn… Yên tâm, Jiraiya-sama cũng đi cùng.”

Thấy hiện trạng thê thảm của Konoha, Obito không hề yên tâm tí nào. “Đi đằng nào? Để tôi đi xem chút.”

Kakashi một tay nắm lấy bả vai Obito. “Đừng có chạy loạn.”

Obito: “…” Cậu thật sự không phải định nhân cơ hội trốn, Kakashi cậu phải tin tớ!

Kakashi, ha ha, cậu có thật muốn trốn không cũng được, đừng hi vọng tớ dễ dàng thả cậu đi một mình.

Nara Shikaku nhìn Kakashi cùng Obito lôi lôi kéo kéo như có điều suy nghĩ, lại thấy một bức tượng to lớn được triệu hồi ra, ngay sau đó nó mở to miệng, vô số luồng sáng bay ra. Ông đang nghi ngờ, cảm thấy đây là thuật mới của kẻ địch thì từng tiếng kêu vui mừng vang lên bên tai.

“Chuyện gì xảy ra? Người chết lại…” Nara Shikaku cảm thấy, nửa ngày này ông đã dùng hết phần kinh ngạc của một năm rồi.

Obito thì chuẩn bị thừa dịp mọi người chú ý chỗ khác định trốn.

“Obito?!”

Một giọng nữ vang lên làm cậu cứng lại tại chỗ. Obito không nhịn được than thở, quay đầu liền thấy một cô gái tóc ngắn chạy lại phía mình. Mười mấy năm không gặp, Obito không nhịn được núp vào sau lưng Kakashi, vô cùng chột dạ chào hỏi Nohara Rin: “Cái kia, lâu rồi không gặp, Rin.”

Nohara Rin: “… Cậu lại đây.”

Obito lề mà lề mề không chịu động.

Rin: “…” Một tay cô kéo Obito từ sau lưng Kakashi ra, tay còn lại nắm thành đấm đánh qua. “Cậu lại dám lừa tớ là cậu chết! Tên Uchiha Obito đáng ghét nhà cậu!”

Obito bị đánh cũng không dám kêu đau, nhìn vẻ mặt nức nở của Rin, đành luống cuống tay chân nói xin lỗi, còn liều mạng nháy mắt cầu cứu Kakashi.

Kakashi giả vờ không nhìn thấy, Obito đúng là nên bị dạy dỗ một trận, anh đã không đành lòng, vậy để Rin làm đi.

——————

Editor: Dành cho ai cần vietsub cái ảnh phía trên, lúc đầu định chọn ảnh tương thân tương ái lúc nhỏ, nhưng nhìn thấy cái ảnh phía trên buồn cười quá =))

Source: trong ảnh

Bình luận

Truyện đang đọc