NÀY ANH! YÊU EM ĐI

Ngôi ôm gối thật lâu, rồi lại nhìn sang hai đứa bạn đang ủ rủ mặt mày ngồi bên mình, nó mở miệng:
-Ngồi đây chi nữa??? Lượn về đi, tối rồi kìa.
"Choáng, đơ, đơ toàn tập". Nhỏ và cô đều cằm rớt xuống đất. Cái con bạn này không phải là người mà, nó là yêu quái, yêu tinh đội lốt người. Nhỏ sấn tới, hai tay siết chặt vào cổ nó:
-AAAAAAAAAAAA, mất công hai đứa tao ngồi đây từ chiều đến giờ.
-Hờ hờ, ai bắt bọn mày ngồi đây chi.
Vy cũng ức chế không chịu được nữa.
-JAAAAAAAAAAAAAA, thế ai khóc lóc gọi điện thoại cho bọn tao hả.
-Tao, chính tao, cơ mà có từ nào tao nói bảo chúng mày đến đây à.???
Hất cằm nhìn hai đứa kia, mặt dương dương tự đắc. Nhìn rất chi là "quái vật".
-Được, mày ngon lắm, hứ, bổn cô nương coi như thua ngươi lần này-Quay sang Vy-Về.!!
Ra đến cửa, nhỏ đạp cửa cái "Sầm". Nó giật mình suýt nữa ngả ngữa. Cầm gối, trừng mắt, ném thẳng ra cửa. Nhưng chỉ kịp nhận thêm một tiếng "Sầm" nữa, cả hai đứa kia đã thoát thân, và cất tiếng cười "gian ác" nhất có thể. Đi được một quãng khá xa, nhỏ mới tắt hẳn nụ cười, mắt nhìn xa xăm: "mày nghĩ có thể qua mắt được tao sao, con điên kia, tối nay đừng khóc, chắc mày không làm được". Nghe thấy tiếng thở dài, Vy nhướn người ngả hẳn vào lưng nhỏ, vòng hai tay ôm chặt eo:
-Tao biết con bé đó sẽ lại khóc cho mà xem, đúng thật, haiz.
Khẽ chép miệng, rồi nhỏ cựa mình, xoay đầu về phía sau:

-Thế còn chuyện mày thì sao hả???
-Tao thì có chuyện gì???
Chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt ngây thơ, cô hỏi lại. Nhỏ thấy điên đầu quá, sao lại vấp phải hai đứa dở hơi thế này. Ngửa mặt kêu trời:"Ông trời ơi, sao ông bất công với con thế này". Rồi quay sang trừng mắt với cô:
-Dẹp cái bộ mặt đó đi nhá, hừm hừm, thế giờ mày có chịu khai báo không??? hử???
Nuốt nước bọt cái "ực". Cô khẽ rùng mình, giờ tay vẫy cờ trắng:
-Em xin đầu hàng vô điều kiện.
Mỉm cười hài lòng, nhỏ cười ha hả:
-Tốt.
Sau một hồi nghe cô luyên thuyên, nhỏ khẽ lay tay áo chấm chấm nước mắt:
-Tội nghiệp mày quá, huhu.
-ja, mày muốn chết không???
-Haha, thôi tao đùa tí, mà cái lão Quân đáng ghét đó đúng là quá đáng nhá, hừm
-Ôi xời, có gì đâu mà.
Nói rồi cô chun mũi rồi lè lưỡi, trưng ra bộ mặt cún con, Nhỏ vờ vuốt ngực,"ọe ọe" vài tiếng, Cô lườm lườm rồi đấm thùm thụp từng cái vài lưng nhỏ.
-Thôi thôi, mày điên quá rồi, đúng thật, haiz.
-Gì chứ.
-Haha..
Nằm ngửa người xuống chiếc giường rộng thênh thang, nó sải tay sải chân nhìn rất xấu tướng, nhướn nhướn mày nhìn mấy chiếc lá bay bay ngoài cửa sổ, nó ngồi bật dậy.
"Hừm, anh được lắm, Nguyễn Anh Duy, vì cái con bé kia mà anh dám đòi chia tay với tôi à, hừm hừm, không ghen thì không ghen nữa là được chứ gì, anh đừng hòng chia tay được nhá, nhá"
Nhìn qua phòng đối diện, nó vừa lẩm bẩm một mình, vừa nước mắt nước mũi rưng rưng, nhìn thật quá tội nghiệp.
Một buổi sáng đẹp trời, chim ca ríu rít, nó bước ra khỏi nhà với đôi mắt thâm quầng. Haiz, mang tiếng lên giường sớm, chứ cả đêm có chợp mắt được tí nào đâu, đến 3h sáng mới thiếp đi được tí, chẳng thấm vào đâu. Nhìn bộ dạng thảm hơn cả thảm của nó, nhỏ lắc đầu chán nản:
-Khi nào chết thì alo tiếng tao qua khóc hộ cho, nhá.
Lườm nhỏ cái cháy da, nó vọt lên xe:

-Hôm nay chở đi, tao không còn hơi sức đâu mà lết nữa.
-Hờ hờ, mày là bà hoàng chắc.
Gật gật đầu, lấy tay che miệng, ngáp cái rõ dài:
-Gần như thế.
Cốc vào đầu nó phát, nhỏ xoay người đạp xe đến trường.
Tối, như cái lịch trình đã hình thành từ ngày xửa ngày xưa, nó ôm tập lết mình sang phòng anh. Anh đang ngồi trên giường đọc sách, thấy nó mở cửa bước vào thì chỉ lướt nhìn rồi lại úp mặt vào sách. Nó thấy thế, chỉ bĩu môi: "Hừm hừm, tôi không tỏ thái độ thôi anh tỏ thái độ chi" chỉ là nghĩ thế thôi chứ nó không dám nói thẳng mặt. (haha).
Khẽ lườm anh một cái cho bỏ ghét, nó ngồi xuống giường, cứ im im, mở vở ra làm. Ngồi một lúc lâu, thấy nó không lên tiếng, lại mãi loay hoay làm bài hóa không được, anh thấy bực mình, nên cằn nhằn:
-Làm không được thì hỏi, không hỏi thì sang đây làm gì??
Trừng mặt nhìn lại anh, nó bặm môi, thấy hành động của nó, anh không hài lòng, mà mắng tiếp:
-Thái độ gì thế hả, không hỏi gì thì về đi.
-Anh đuổi em???
Nó bức xúc rồi nha. Nhìn anh quay đi, không thèm trả lời, nó chỉ giận không thể bóp cổ anh chết ngay bây giờ. Nắm chặt tay rồi lại ngồi phịch xuống.
-Bài này.
Nó chìa quyển vở trước mặt anh, đầu xoay về hướng khác, không thèm nhìn mặt anh nữa. Anh nhíu mày, cầm lấy quyển vở, giật ngòi bút trong tay nó, tô tô vẽ vẽ vài đường rồi vứt lại cho nó. Sau đó lại nhiệt tình cắm mặt vào sách. Nó tức giận, thu lượm bút vở, nện chân thật mạnh xuống nền nhà rồi bỏ về. "Hừm, xem như anh ngon, hừm hừm."
Ngày thứ 2, nó và anh diễn ra chiến tranh lạnh, mọi việc vẫn diễn ra gần như là như vậy. Haiz, thật hết nói nổi ông bà này mà.
Ngày thứ 3, đang nằm vắt vẻo trên chiếc bàn trong quán kem trước 4 con mắt chán nản của 2 con bạn. Nó thở dài thườn thượt.

-Hứ, cái đồ chết dẫm nhà mày kêu bọn tao ra đây chỉ để ngồi ngắm mày thôi à???
Nhỏ lên giọng chanh chua, không thèm liếc nhỏ cái, nó xoay đầu nhìn sang hướng khác. Nhưng gì kìa. hình ảnh anh chở con bé My kia đập thẳng vào mắt nó. Nó thấy bực rồi nha. Ngồi bật dậy, tức tối đưa lia lịa mấy thìa kem vào mồm. Mắt trừng trừng nhìn rất buồn cười. Phát hiện được vẻ khác thường của con bạn, nhỏ và cô nhìn theo hướng mắt lúc nãy của nó. Không hẹn mà gặp, cả 2 "à" lên một tiếng, rồi cắm đầu xuống ăn kem.
Tối, đẩy cửa bước vào, nó không thèm nhìn anh đang ngồi trên bàn, ngồi phịch xuống giường. Mở sách và ra, ghi ghi xóa xóa, xóa xóa lại ghi ghi. Thấy thế, anh liền giật mạnh quyển nháp trong tay nó. Nó vẫn không thèm nhìn anh, xoay đầu về hướng khác. (lại cái chiêu này, hờ hờ). Anh nhíu mày, lườm nó cái, rồi ngồi xuống bên cạnh nó. Ghi ghi nhanh hướng làm. Khi anh vừa ghi xong chỉ cuối cùng thì bằng cách mà anh đã làm, nó giật mạnh quyển vở rồi ngoáy mông đi về. Anh bị "đơ" trong vài giây, khi tỉnh lại thì nó đã đi hỏng ra cửa rồi. "Cái con bé này, đúng thật là.!!"
***
Chủ nhật. Lại một ngày cuối tuần không nắng không mưa, khí trời mát mẻ.
Vy lại vui vẻ tung tăng đến lớp học làm bánh. Đang mơ màng đến những khung cảnh trong tương lai, khi cô đưa hộp bánh cho Quân, thì bắt gặp Quân đang đi phía đối diện, nhưng nét mặt, hình như không được vui.
-A..anh
-Chuyện gì nữa.??
-Bánh, em mang bánh cho anh, ngon lắm, hì hì, cái này cho anh, còn cái này là cho chị Hạnh Dung, có phần của chị ấy rồi, anh đừng cho chị ấy phần anh nữa nhé.
Nghe đến từ bánh là hắn lại tức giận, máu nóng dồn lên não, không phải vì mấy hộp bánh vớ vẩn của con nhỏ này mà hắn bị hai đứa nhiều chuyện kia chưởi bới cả buổi chiều thứ 7 sao. Nóng giận không kiềm chế được tức giận, hắn vung tay, hất mạnh mấy hộp bánh xuống đất.
-Lại bánh, thật phiền phức, tôi không cần mấy thứ vớ vẩn này của cô đâu. Làm ơn tránh xa tôi ra, đừng làm phiền tôi nữa. Rắc rối.
Nói rồi hắn vô tình bước đi. Trong phút giây cô thấy mình như không thở được nữa. Cúi người nhặt hai hộp bánh. Phủi phủi mấy vết bẩn trên bì, cô cười nhạt: "Mày nghe chưa, người ta nói mày đang làm phiền người ta đấy" Lấy tay quệt ngang dòng nước mắt. Cô đứng lên đi về một phía khác, ngược chiều với hướng hắn đã đi..


Bình luận

Truyện đang đọc