NÀY ANH! YÊU EM ĐI

Nó bước vào phòng, tâm trạng bức bối khó tả. Nhìn lòng bàn tay đã bị bấm đến bầm tím, nó thấy lòng quặn thắt, biết làm sao được chứ. Nếu không tự làm thế để nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh, thì có lẽ nó đã làm mọi chuyện ầm ĩ lên, và anh sẽ càng thêm giận nó, và nói chia tay với nó mất. Chẳng phải anh đã từng nói, nếu nó cứ tiếp tục ghen tuông, thì sẽ chia tay đó sao? Xoay người, úp mặt vào gối, từng giọt nước mắt mặn chát cứ thi nhau trào ra, thấm hết vào gối..!!
Nhớ lại viễn cảnh lúc chiều gặp tên Quân, nhỏ cảm thấy càng tức giận, hắn ta thật quá đáng. Cầm điện thoại lên, nhỏ nhắn tin cho Vy.
"Tao nói cái này mày đừng buồn"
"Ừ, nói đi, làm gì mà ra vẻ nguy hiểm thế, hichic"
"Tao không đùa đâu"
"Ừ, tao đang nghiêm túc lắng nghe đây"
"Mày đừng thích lão Quân nữa, hắn ta không đáng được mày trao nhiều tình cảm như vậy"
"... Mày biết hết rồi à, ừm, tao cũng quyết định buông tay rồi."
"Thế là tốt, mà biết cái gì"
"Ơ,??? sao khi không mày lại bảo tao thế, không phải tại biết.."
"Ashi, phải chuyện hắn ta đang qua lại với mụ Hạnh Dung kia không hả?"
Tay Vy run run, cảm giác từ đầu ngón tay lan truyền đến tận tim, thật không? Vậy ra Quân xua đuổi cô là vì đang qua lại với người con gái khác, thì ra, cô chỉ luôn là cái đuôi, luôn là người thừa trong mắt ai đó mà thôi.
"Đi đâu rồi"
Lấy tay lau đi giọt nước mắt vừa tràn, cô trả lời tin nhắn.
"Tao vừa đi vệ sinh, ừ, bởi thế nên tao quyết định từ bỏ"

"Tốt, đời còn dài, trai còn nhiều, lo gì"
"Ờ, vâng thưa cô nương"
"Khửa khửa"
Lôi cuốn nhật kí trong ngăn kéo ra, lật từ trang cuối, cô cầm bút viết tên anh-người con trai đầu tiên làm trái tim cô rung động: "Hoàng Minh Quân, tạm biệt anh nhé.!" Nước mắt lại rơi, làm nhòe đi dòng chữ vừa mới viết. Cuốn nhật kí này, đã ghi lại hết những kí ức về Quân trong cô ngay từ lần đầu gặp gỡ. Cô cứ ngỡ sẽ được viêt hết cuốn sổ này,.. thế nhưng, đã đến lúc cô phải buông tay rồi..!!
Tỉnh dậy trong cơn đau đầu choáng váng, Vy cố lê mình khỏi dường nhưng không được, hôm qua ngủ quên, trời lại trở gió, chắc bị cảm lạnh rồi, thở dài lấy điện thoại, nhắn tin cho lớp trưởng, phải xin nghỉ một hôm thôi. Dù sao thì, hôm nay cô cũng không có tâm trạng để học.
***
Tiếng chuông giữa giờ vang lên, cả lớp uể oải đứng dậy, người vươn vai, người đổ nhào chạy ào ra cửa xuống căng tin, lấp đầy chỗ trống trong bụng. Nó mệt mỏi lên tiếng với thằng "tụ điện"-biệt danh chúng nó đặt cho thằng bí thư của lớp, cũng chính là cái gã ngồi bên cạnh nó:
-Ê. Xuống căng tin mua tao chai nước.
-Rảnh.!!
-Đi nhanh, tao cắt tiết giờ.
-Chẹp, thôi coi như anh làm từ thiện.
5p sau, cầm chai nước tu một hơi, nó thấy tinh thần sảng khoái hẳn, quay sang híp mắt cười, vỗ vai thằng bạn:
-Cảm ơn anh em tốt nhá, kaka
-Không dám, tổn thọ quá.

Nó cười ha hả. Thú thật thì lên lớp nó cũng chẳng hứng thú gì, mối quan hệ ở lớp của nó không được tốt, cả lớp 49 đứa nhưng nó chỉ chơi thân với 5-6 đứa, còn lại chỉ như những người bạn cùng lớp không hơn không kém. Mỗi ngày với nó, niềm vui khi đến lớp là được cười đùa với bạn bè, những đứa thật sâu trong tâm nó coi đó là bạn.. Mỉm cười nhìn hai thằng đức lăng xăng đùa nhau trên bục giảng, thằng tụ điện cầm thước chạy theo sau, tự nhiên nó thấy quý mến chúng nó quá.!! Chẹp, không biết hôm nay sao nó đa cảm thế, có phải là vì chuyện buồn đó đã ảnh hưởng không.? (@@)
Tối, nó đấu tranh tư tưởng, và quyết định là không sang phòng anh nữa, tâm trạng nó không tốt, qua rồi không chừng lại chiến tranh lạnh cho mà xem. Ngồi đọc sách rồi lướt facebook thì nó nhận được tin nhắn:
NguyenAnhDuy: sao hôm nay không sang học?
Thật luôn: em hơi mệt.
NguyenAnhDuy: !!! cảm cúm gì à?
Thật luôn: em cũng không biết, thấy mệt thôi.
NguyenAnhDuy: Chiều mai rảnh không?
Thật luôn: Chiều mai em được nghỉ học thêm, thầy bận việc, không dạy.
NguyenAnhDuy: ừ, thế đi chơi với anh không?
Thật luôn: ???
NguyenAnhDuy: 3h nhé. thôi thoát fb đi ngủ đi
Nó thấy lo lắng quá, anh hẹn nó đi chơi, không phải là anh muốn chia tay đó chứ, trong truyện, thường trước khi muốn nói lời chia tay, nhân vật nam chính thường hẹn nữ chính đi chơi, không lẽ lần này cũng thế.??
Hôm sau lúc 2h30 nó cứ đi đi lại lại trong phòng, thật sự nó thấy rất lo lắng, cứ nghĩ đến việc anh sắp nói lời chia tay là nó lại thấy lòng đau nhói. Anh thật muốn chấm hết mối quan hệ với nó thật ư? Nó không muốn, không muốn chút nào. Nhưng chuyện gì đến thì nhất định sẽ đến, dù không muốn nhưng nó cũng phải đối mặt. Vậy chi cứ dứt khoát một lần cho xong? Nghĩ rồi, nó nhanh chóng sửa soạn, thay đồ, nó muốn trong ngày hẹn hò cuối cùng của nó và anh, nó thật đẹp.

Bước xuống nhà thì thấy anh đã ngồi chờ, nhìn thấy anh tâm trạng nó lại dấy lên một mớ hỗn độn. Anh nhìn nó mỉm cười:
-Đi thôi.
Chiều. Anh đưa nó đi công viên, chơi rất nhiều trò chơi, bình thương chắc sẽ vui lắm, nhưng hôm nay sao nó thật tâm trạng thật nặng nề.(TT) Nghe tiếng thở dài của nó, anh nhíu mày:
-Không vui sao??
-Không phải. mình đi ăn đi anh, em chơi mệt rồi.
Nói rồi nó kéo anh đi, dù sao thì, giờ có cái gì bỏ vào mồm cũng không hẳn là quá tệ.
Đang ngồi trong quán, ăn ngấu nghiến mấy ly kem thì nó suýt nữa bị nghẹn vì giọng nói "uốn éo" buồn nôn này:
-Hi, anh Duy. Nhi, 2 người cũng đi ăn kem sao-Quái vật cản đường xuất hiện. (TT)
Nó không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
-Ừ, chào My, chào mày, hai anh em cũng đến đây ăn kem à.
-Ừ, con nhỏ này dở chứng đòi ăn kem, phận làm anh như tao đành phải chiều theo ý nó thôi.
Khang-anh trai nhỏ My lên tiếng. Ngước mắt lên nhìn người vừa mở miệng, dù có ác cảm với cô em nhưng nó cũng không thể phủ nhận, anh ả cũng thuộc hàng hotboy. Bắt gặp ánh nhìn của nó, Khang cười cười:
-Bạn gái mày à, dễ thương nhỉ.
-Em chào anh.
Nó cũng cười cái lấy lệ, rồi tiếp tục cúi đầu ăn kem.
-Nhi, anh em tớ ngồi cùng bàn với hai người luôn được không?

-Ừ, cứ tự nhiên.-Nó nhún vai ra vẻ không quan tâm.
-Ừ, hai người cùng ngồi đi.-Anh lên tiếng, đỡ lời cho nó.
Đang ăn kem thì điện thoại reo, anh bất cẩn để kem dín 1 vết trên mặt. Nhỏ My rất tự nhiên, lôi khăn giấy, vươn người lau đi.. "Đơ" hình ảnh đó làm nó thấy choáng, không nên quá đáng vậy chứ, dù gì thì hôm nay nó vẫn là người yêu chính thức của anh mà. Nắm chặt bàn tay, nó cúi đầu, cố nuốt miếng kem đắng ngắt trong miệng. Duy bị giật mình trước hành động thái quá của My. Nhìn về phía nó lại thấy lo lắng, nhưng biểu hiện của nó làm anh thấy khó chịu, tại sao chứ?? Duy đã từng nghĩ, nếu nó không ghen tuông thì thật thoải mái, nhưng giờ nó thế này anh lại càng khó chịu hơn. Duy xoay người ngồi nhích gần Nhi hơn, lên tiếng khách sáo:
-Cảm ơn em, nhưng lần sau để anh tự lo được rồi.
Nhỏ My thật thấy quê quá độ nha. Tiếc là tai đó đã ù đi, không thể nghe thấy được câu nói của anh nữa. Không khí trên bàn trở nên gượng gạo hẳn. Nhận thấy là do lỗi của nhỏ em mình, Khang lên tiếng giải tỏa:
-Haha, Nhỏ my thật là nhanh tay nhanh mắt quá mà, Nhi em đừng để ý nhé. nó chỉ thuận tay thôi, không có ý gì đâu.
"Thuận tay thôi, không cố ý ư? Ai tin được chứ" Nó cười nhạt trong lòng, lại cúi đầu ăn kem, không thèm trả lời.
Ngồi thêm một lát nữa, thì Duy đứng lên kéo tay nó đi:
-Bọn tao phải đi trước, anh em mày ở lại vui vẻ nhé.
Sánh bước cùng anh đi trên đường, bóng anh trải dài, nó thấy lòng càng buồn bã. Từng bước chân như cố ý mà bước nhỏ hơn.
-Em.!!
Xoay người đứng đối diện với nó, anh lên tiếng.
-Vâng.-Nó tiếp tục cúi đầu.
Anh ôm chặt nó vào lòng, sắp đến hồi kết rồi sao, nhẹ nhàng đẩy anh ra, lấy hết dũng khí, nó nhìn thẳng vào mắt anh:
-Anh không cần thương hại em, em ổn mà.
Như để chứng mình mình rất "ổn" nó còn nhoẻn miệng cười một cái. Nào đâu ai biết, miệng cười nhưng trái tim vỡ tan..!!


Bình luận

Truyện đang đọc