NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Trong văn phòng làm việc của tập đoàn Hằng Viễn, Cao Ngữ Lam vừa đi công tác về.

Cao Ngữ Lam là một chuyên viên hoạch định hoạt động tiêu thụ của phòng thị trường. Cô làm việc ở công ty này hơn một năm. Công việc rất bận rộn, thường phải làm thêm giờ, đi công tác như cơm bữa. Nhưng công ty có quy mô lớn, có thể học hỏi thêm nhiều nghiệp vụ, lương lậu cũng không tồi, vì vậy Cao Ngữ Lam rất hài lòng với công việc của mình.

Bây giờ là năm giờ chiều, thời điểm sắp tan tầm. Cao Ngữ Lam vừa xuống máy bay, cô có thể về nhà nghỉ ngơi. Vì muốn tổng hợp lại nội dung đã thương lượng trong chuyến công tác nên Cao Ngữ Lam đến thẳng công ty.

Vừa vào văn phòng còn chưa kịp ngồi xuống, Cao Ngữ Lam nghe có tiếng gọi cô.

“Ngữ Lam”.

Cô quay đầu nhìn, là Ôn Sa, nhân vật nổi tiếng trong công ty.

Cô Ôn Sa này đứng đầu bảng về nhan sắc ở công ty, thành tích nghiệp vụ mỗi tháng luôn dẫn đầu. Về mặt quan hệ hay đối nội đối ngoại, Ôn Sa cũng không nhất thì nhì. Vì vậy, cô ta quả thực là nhân vật nổi tiếng trong công ty.

Lúc này, Ôn Sa đi nhanh về phía Cao Ngữ Lam. Cô không biết cô ta có việc gì tìm mình, cô định mở miệng hỏi thì bất chợt bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp ở bàn bên cạnh. Cao Ngữ Lam chưa kịp phản ứng đã bị Ôn Sa ôm chặt vào lòng.

“Em yêu. Tôi xin lỗi, tôi đã nói hết rồi”.

Nói gì cơ? Cao Ngữ Lam còn đang nghi hoặc, trước mắt đột nhiên tối lại, môi cô bị một thứ mềm mềm đặt lên, mùi nước hoa nhè nhẹ phảng phất xung quanh. Cao Ngữ Lam giật bắn mình.

Ôn Sa dịu dàng hôn cô, cất giọng nhẹ nhàng: “Em yêu, đừng giận tôi nhé”.

Cao Ngữ Lam sững sờ như bị điểm trúng huyệt.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi... vừa rồi cô bị cưỡng hôn?

Hơn nữa bị một người phụ nữ hôn?

Cao Ngữ Lam ngây người một lúc, đầu óc trống rỗng, cô không thể tin vào chuyện vừa xảy ra.

Cao Ngữ Lam vốn là một người phụ nữ nhà lành bảo thủ. À không... là cô gái nhà lành mới đúng. Ngoài chuyện cô yêu sớm từ thời cấp ba, yêu hết mình trong bảy năm trời nhưng cuối cùng lại bị bạn trai bỏ rơi, Cao Ngữ Lam hoàn toàn trong sạch. Đến ngón tay của người đàn ông thứ hai cô còn chưa từng chạm vào, sao bây giờ có thể bị một người phụ nữ hôn?

Thiên hạ quả là đại loạn mất rồi.

Ôn Sa dường như không bận tâm đến phản ứng của Cao Ngữ Lam. Cô ta vuốt ve mặt cô, nói một câu an ủi rồi quay người đi mất.

Cao Ngữ Lam từ từ quay đầu, sững sờ nhìn theo bóng Ôn Sa. Lúc này, bàn tay run rẩy của cô chỉ theo hướng cửa ra vào, miệng cô ấp úng không thể thốt nên lời.

Kẻ phạm tội ung dung bỏ trốn, làm thế nào bây giờ?

Cao Ngữ Lam dần định tâm trở lại. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không dám đưa mắt nhìn các đồng nghiệp ở xung quanh. Trong lòng cô hiểu rõ, vào lúc này, cô đã trở thành tâm điểm chú ý của cả văn phòng.

Ông trời ơi, cho cô một cái lỗ để chui xuống được không?

Ông trời không thấy trả lời, chỉ có một tiếng nói khẽ vang lên bên tai cô: “Ngữ Lam, giám đốc bảo chị đi gặp ông ấy”.

Cao Ngữ Lam quay đầu về phía người đồng nghiệp vừa lên tiếng thông báo, cô nhìn thấy vẻ thương hại trong ánh mắt người đồng nghiệp. Một cảm giác chẳng lành len lỏi vào tim Cao Ngữ Lam.

Giám đốc là một người đàn ông hói đầu gần 50 tuổi.

Ông ta chăm chú quan sát Cao Ngữ Lam bằng ánh mắt vô cùng nghiêm nghị trong suốt mười phút đồng hồ. Cuối cùng, ông ta cũng mở miệng: “Tiểu Cao này... ”.

Cao Ngữ Lam ngồi im lặng, trong lòng rất bất an. Giám đốc trầm mặc một thời gi­an dài khiến cô bắt đầu phân tâm.

Lát nữa cô phải đi tìm Ôn Sa tính sổ mới được. Cô ta tự nhiên hôn cô là có mục đích gì. Đều là phụ nữ, hành động đó thật ghê tởm. Nếu trò đùa này không được giải thích rõ, làm sao cô có thể tiếp tục làm việc ở công ty?

“Cô làm việc ở công ty hơn một năm rồi, cô luôn có biểu hiện rất tốt”.

“Là trách nhiệm của tôi mà”

“Cô cũng biết công ty chúng ta không tán thành tình yêu văn phòng?”

“Giám đốc yên tâm đi ạ. Tôi sẽ nghiêm chỉnh chấp hành”.

Vẻ mặt kỳ lạ của đồng nghiệp lúc nãy là gì nhỉ?

“Cô yêu đương cũng chẳng sao. Nhưng cô lại gây ra... chuyện không bình thường, khiến công ty có ảnh hưởng không tốt”.

“...... ”

Cao Ngữ Lam sững sờ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt giám đốc. Ánh mắt đó... xin thứ lỗi cho sự ngu dốt của cô, nhìn mãi không hiểu ông ta ám chỉ điều gì.

“Giám đốc! Giám đốc bảo ai yêu đương cơ?” Cao Ngữ Lam hỏi.

“Cô chứ còn ai”. Giám đốc sờ lên đầu nhẵn thín. Lần này, Cao Ngữ Lam đã đọc được vẻ mặt của ông ta. Trên mặt giám đốc viết hàng chữ: cô có giả bộ thế giả bộ nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Nhưng... ai yêu tôi?”. Lẽ nào trong công ty có một vị nam giới tinh anh nào đó phải lòng cô mà cô không biết?

Giám đốc đại nhân nhíu mày nhìn cô.

Cao Ngữ Lam càng không hiểu đầu cua tai nheo. Lẽ nào ai đó hiểu nhầm cô yêu người ta, khiến người ta bối rối khó xử?

“Giám đốc, tôi có yêu ai đâu”. Cao Ngữ Lam giải thích một cách nghiêm túc. Dù cô cũng muốn yêu đương hẹn hò để thoát ra khỏi đáy vực tình cảm, bắt đầu cuộc đời mới, nhưng nguyện vọng của cô vẫn chưa trở thành hiện thực.

Giám đốc hắng giọng hai tiếng, mắt không rời khỏi Cao Ngữ Lam, tay gõ gõ lên bàn như không biết phải bắt đầu thế nào.

Cảm giác chẳng lành trong lòng Cao Ngữ Lam ngày càng rõ rệt. Sự việc kỳ quái vừa xảy ra hiện lên trong trí óc cô. Sau đó, cô nghe thấy tiếng giám đốc: “Toàn công ty đã biết chuyện của cô và Ôn Sa”.

“Ôn Sa?” Cao Ngữ Lam cất cao giọng. Cô đột ngột tỉnh ra.

Đúng là loạn hết cả rồi.

“Giám đốc! Tôi tuyệt đối không yêu Ôn Sa. Tôi thích đàn ông cơ”.

Giám đốc lại liếc cô, không nói một lời nào.

“Giám đốc, tôi và Ôn Sa không phải quan hệ đó. Lẽ nào cô ấy nói, cô ấy yêu tôi? Dù là như vậy cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi và cô ấy không thân thiết lắm, nhất định có sự hiểm nhầm ở đây. Thật đấy, giám đốc hãy gọi cô ấy đến đây, chúng ta ba mặt một nhời... ”

Giám đốc cắt ngang lời Cao Ngữ Lam: “Tiểu Cao, tôi hiểu tâm trạng của cô bây giờ”.

Hiểu gì? Không phải là tin lời tôi?

Thế thì có tác dụng gì!

“Giám đốc! Giám đốc nhất định phải tin tôi”.

Giám đốc lặng thinh, tay nghịch chiếc máy tính.

“Giám đốc, tôi xin thề. Tôi yêu đàn ông! Yêu đàn ông! Là đàn... ông”. Cao Ngữ Lam suýt nghẹn không thể thốt ra từ cuối cùng, bởi vì giám đốc đã quay chiếc lap­top của ông ta về phía cô. Cao Ngữ Lam nhìn chằm chằm vào màn hình như thể nhìn thấy bóng ma.

Trên màn hình có tấm ảnh Ôn Sa đang ôm hôn một cô gái ở một nơi giống như quán bar. Bọn họ mặc đồ bốc lửa, hôn nhau rất mãnh liệt. Ôn Sa để lộ nửa gương mặt nên thấy rõ. Còn cô gái kia đứng quay người nên chỉ có thể thấy bóng dáng từ phía sau. Nhìn qua quả thật rất giống Cao Ngữ Lam.

Cao Ngữ Lam há miệng kinh ngạc, ngón tay chỉ lên màn hình bắt đầu run rẩy: “Người đó... người đó không phải là tôi. Thật đấy, không phải là tôi”.

Nhưng giám đốc đại nhân không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề “có phải là cô hay không”. Ông ta nghiêm nghị nhìn Cao Ngữ Lam: “Tiểu Cao à, yêu đương là tự do cá nhân. Yêu đàn ông hay đàn bà cũng là tự do cá nhân. Có điều, công ty có quy định của công ty. Tôi cũng không muốn làm vậy nhưng rất tiếc phải thông báo với cô, công ty đã phê chuẩn đơn xin thôi việc của cô”.

“Tôi không xin thôi việc”. Cao Ngữ Lam nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

“Nếu cô không xin thôi việc, công ty sẽ gửi thông báo đuổi việc đến cô. Làm vậy không được hay cho lắm, do đó cô nên tự đề xuất thì hơn”.

Cao Ngữ Lam ngơ ngác. Công ty ức hiếp người quá đáng!

Cô dùng hết sức nắm chặt tay mình, thầm nhủ bản thân phải cố giữ bình tĩnh. Những nỗi ấm ức và khó chịu bao trùm toàn thân Cao Ngữ Lam. Tại sao cô luôn gặp phải những chuyện đen đủi như thế này, tại sao cô luôn là người xui xẻo.

“Giám đốc, tôi không thể chấp nhận. Tôi không làm sai điều gì”.

“Tiểu Cao, sáng hôm nay mọi đồng nghiệp trong công ty đã nhận được tấm ảnh này. Cô mới đi công tác về nên có thể chưa kịp mở hộp thư. Vụ này có ảnh hưởng rất xấu, đồng thời vi phạm quy định của công ty. Ôn Sa đã khai hết mọi chuyện rồi. Sự thật sờ sờ trước mắt, cô không nhận cũng vô dụng thôi. Để chỉnh đốn lại nề nếp của công ty, ổn định tinh thần làm việc của nhân viên, công ty quyết định cho cô thôi việc. Nói thật, cô không thích hợp tiếp tục làm việc ở đây khi công ty có không khí như thế này. Vì vậy, cô nên phối hợp thì tốt hơn”.

Cao Ngữ Lam đột nhiên hiểu ra phản ứng của các đồng nghiệp lúc vừa rồi. Nhưng cô bị oan mà!

“Tôi bị hãm hại. Người đó không phải tôi”.

Giám đốc thở dài: “Tiểu Cao, Ôn Sa đã thừa nhận rồi. Bây giờ cô nói gì cũng vô ích thôi. Công ty đã quyết định rồi. Hôm nay cô hãy bàn gi­ao lại công việc của cô. Lát nữa, phòng nhân sự sẽ tìm cô làm thủ tục”.

Cao Ngữ Lam nghiến răng, gương mặt không dấu vẻ tức giận: “Tôi sẽ đi tìm Ôn Sa. Tại sao cô ta lại hãm hại tôi?”

Cao Ngữ Lam nện gót giày bình bịch xuống nền nhà, lao nhanh đến văn phòng Ôn Sa. Không thấy bóng Ôn Sa, trợ lý của Ôn Sa nói nhỏ: “Sa Sa bị phê bình. Công ty cho chị ấy nghỉ phép một tuần để tự kiểm điểm”.

Nghỉ phép một tuần? Dựa vào cái gì mà kẻ gây tội được nghỉ phép còn người bị hại lại bị đuổi việc?

Cô chỉ là một nhân vật bé nhỏ, không quan trọng ở công ty nên cô bị hãm hại bị bắt nạt hay sao?

“Cho tôi biết số điện thoại của cô ta”. Cao Ngữ Lam tỏ ra hung dữ, khiến cô trợ lý giật bắn mình. Cô ta đưa tấm danh thiếp của Ôn Sa cho Cao Ngữ Lam. Cao Ngữ Lam giật lấy, bấm máy gọi vào số di động trên danh thiếp. Kết quả, Ôn Sa tắt máy.

Một đồng nghiệp nam ở bên cạnh nhìn Cao Ngữ Lam gọi điện thoại bằng ánh mắt mờ ám, như chế nhạo cô đóng kịch giỏi. Cao Ngữ Lam phẫn nộ hét lớn với anh ta: “Tôi không quen thân cô ta”.

Cao Ngữ Lam quay đầu hỏi người trợ lý: “Cô ta sống ở đâu?”

Cô trợ lý lắc đầu nói không biết. Mấy đồng nghiệp ở xung quanh đều quay sang nhìn. Ánh mắt của họ khiến Cao Ngữ Lam càng tức giận. Cô đập bàn, nói lớn tiếng: “Tôi thật sự không quen thân gì cô ta”.

Tất cả mọi người đều cúi đầu, giả vờ chăm chú làm công việc của mình.

Cao Ngữ Lam đứng nguyên tại chỗ đảo mắt bốn xung quanh. Trong mỗi văn phòng chứa đầy người của tòa cao ốc, máy tính của mỗi người đều có hình ảnh đồng tính thân mật của cô. Một đồng nghiệp đi qua liếc nhìn cô. Một người khác đang cúi đầu làm việc, khi cô đưa ánh mắt về phía anh ta, anh càng càng cúi thấp đầu.

Trong lòng Cao Ngữ Lam đột nhiên thấy lạnh lẽo. Cuối cùng cô cũng nhận ra, không khí nơi này quả thực không còn thích hợp với cô.

Cao Ngữ Lam cố gắng quay về bàn làm việc của mình thu dọn đồ. Mấy người đồng nghiệp bình thường có quan hệ tốt với cô tiến đến giúp cô thu dọn, an ủi cô vài câu. Cao Ngữ Lam cảm thấy rất buồn, cô nhanh chóng làm xong thủ tục rồi bê đồ về nhà.

Buổi tối, Cao Ngữ Lam say khướt ở trong quán bar. Bình thường, cô rất ngoan ngoãn, không dính đến rượu thuốc, ngủ sớm dậy sớm, chăm chỉ làm việc, ngay thẳng thật thà. Chỉ khi nào cô bị đả kích ghê gớm mới uống rượu đến say khướt. Hôm nay Cao Ngữ Lam cảm thấy quá bi thương nên cô quyết định phóng túng một lần.

Nhưng càng uống rượu, Cao Ngữ Lam càng thấy rầu rĩ.

Cao Ngữ Lam không biết nên làm gì khi gặp phải chuyện như thế này.

Trên thực tế, đây không phải lần đầu tiên vận đen đeo bám cô. Mối tình đầu kéo dài bảy năm của cô kết thúc bi thảm khi có người đổ tội cô bắt cá hai tay. Công việc trước đó của cô, cấp trên đổ tội cho cô để giữ lấy bản thân, bắt cô phải chịu hết trách nhiệm ký sai hợp đồng, do đó cô bị đuổi việc. Lần này càng hoang đường hơn, cô bị khai trừ vì tình yêu với người cùng giới trong công ty.

Cao Ngữ Lam vừa uống rượu vừa gạt nước mắt. Uống rượu chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cô lại thất nghiệp rồi, cô không biết phải làm gì bây giờ. Phụ nữ yêu phụ nữ không có tội, nhưng cô yêu đàn ông cơ mà. Cô bị oan ức. Tại sao mọi người toàn đổ tội oan cho cô? Tại sao cô luôn bị bắt nạt.

Nữ ca sỹ trong quán bar cất giọng hát mượt mà: “Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước. Tất cả những chuyện không vui rồi sẽ qua đi. Sẽ có một thiên thần yêu bạn... ”.

Ở đâu có thiên thần? Thiên thần đang ở đâu? Cao Ngữ Lam tiếp tục lau nước mắt. Bây giờ cô chẳng cần thiên thần gì đó, cô cảm thấy một người đàn ông càng thực tế hơn. Nếu cô có bạn trai, cô có thể chứng minh cô không phải yêu đàn mà là yêu đàn ông.

Cao Ngữ Lam vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa tiếp tục nốc rượu, đầu óc cô bắt đầu quay cuồng. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại, Cao Ngữ Lam bắt máy rồi cất giọng thô lỗ: “Ai đó?”.

“Tôi là Ôn Sa”.

Nghe đến cái tên này, mọi tế bào trên người Cao Ngữ Lam đều bốc hỏa. Cô đập mạnh bàn: “Cô là đồ khốn, tại sao cô hãm hại tôi?”

“Rất xin lỗi đã đổ tội oan cho cô, nhưng tôi cũng lâm vào tình thế bắt buộc. Có người hãm hại tôi, may mà dáng hình trên tấm ảnh đó rất giống cô, cô lại không có bạn trai nên càng phù hợp điều kiện. Vì vậy tôi chỉ còn cách kéo cô xuống bùn. Tôi xin lỗi, tôi sẽ bù đắp cho cô. Nếu có công việc thích hợp, tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cô”.

“Giới thiệu cái đầu cô ấy. Cô mau đưa bạn gái của cô đến công ty giải thích rõ với bọn họ, trả lại sự trong sạch cho tôi”. Cao Ngữ Lam càng nói càng lớn tiếng: “Cô hãy cho bọn họ biết, tôi yêu đàn ông, đàn ông, cô rõ chưa?”. Nhắc đến từ “đàn ông”, Cao Ngữ Lam hung hãn đập bôp bốp xuống bàn, khiến hai người đàn ông bên cạnh định đến làm quen với cô vội chuồn mất.

“Cô muốn chứng minh không có quan hệ gì với tôi? Đơn giản thôi, cô tìm một người bạn trai là được rồi”. Ôn Sa hoàn toàn không có ý định nghe theo lời cô. Cô ta không tỏ ra bị ảnh hưởng bởi thái độ tức giận của Cao Ngữ Lam. Ôn Sa nhẹ nhàng đề xuất ý kiến: “Cô đưa bạn trai cô đến công ty, là có thể vạch trần lời nói dối của tôi”.

Ôn Sa khinh thường cô không có bạn trai phải không? Cao Ngữ Lam cô dễ bị bắt nạt lắm sao?

Cao Ngữ Lam đứng dậy, nói lớn tiếng: “Tôi sẽ tìm đàn ông cho cô thấy. Cô sẽ nắm tay anh ta cùng đến công ty, cô hãy đợi đấy!”.

Cao Ngữ Lam lảo đảo đi thanh toán tiền, sau đó chân nam đá chân xiêu mãi mới ra đến cửa quán bar. Trong lòng cô đang nghĩ nên tìm người đàn ông như thế nào, một tiếng binh rất lớn vang lên, cô đâm đầu vào bên cạnh cửa.

Mọi người đều nhìn về phía cô, nhưng Cao Ngữ Lam không cảm thấy đau đớn.

Nhân viên phục vụ đứng ở ngoài cửa chạy đến đỡ Cao Ngữ Lam: “Cô ơi, cô có sao không? Có cần tôi gọi taxi cho cô?”

“Không cần”. Cao Ngữ Lam phất tay: “Không cần taxi, nhà tôi ở gần đây, tôi không về nhà. Tôi phải đi tìm đàn ông. Tôi đang cần đàn ông”.

Một người phụ nữ uống rượu say giở trò điên rồ.

Đám đàn ông ở xung quanh quay đầu nhìn Cao Ngữ Lam rồi nhanh chóng tản ra, như sợ bị người phụ nữ này nhìn trúng.

“Đừng sợ hãi, hãy tiến về phía trước. Tất cả những chuyện không vui rồi sẽ qua đi. Sẽ có một thiên thần yêu bạn... ”. Vẫn là tiếng hát của cô ca sỹ trong quán bar. Cao Ngữ Lam lảo đảo đi ra khỏi quán bar.

Lúc này cô đã say khướt, hai mắt mờ dần. Cao Ngữ Lam bước từng bước liêu xiêu, phát hiện trên đường có không ít đàn ông. Cô nên chọn người nào?

Cao Ngữ Lam dừng lại dụi dụi mắt. Cô cố gắng cũng không nhìn rõ, không thấy rõ thì chọn kiểu gì đây?

Cao Ngữ Lam nheo mắt nhìn về phía trước. Có câu “chọn ngày không bằng gặp ngày” (có nghĩa thuận theo tự nhiên), vậy cô cũng thay vì lựa chọn đàn ông, chi bằng vớ đại một người (nguyên gốc: chọn đàn ông không bằng đâm vào một người đàn ông).

Chính là anh ta, người ở trước mặt!

Cao Ngữ Lam rảo bước nhanh về phía trước. Cô không biết rốt cuộc bản thân đã làm gì. Trong cơn mơ hồ, Cao Ngữ Lam chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông hét lớn: “Cô làm gì vậy? Này, này, cô chớ làm loạn”.

Bình luận

Truyện đang đọc