NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Tâm trạng Cao Ngữ Lam rối bời. Ở trong xe ô tô, ông Quách không ngừng hỏi về cuộc sống và công việc của Quách Thu Thần, rồi quay hỏi chuyện với Cao Ngữ Lam, cuộc trò chuyện diễn ra rất sôi nổi.

Cao Ngữ Lam không một chút hứng thú, còn Quách Thu Thần thì tỏ rõ thái độ ngại ngùng, anh ta vội kéo ông Quách chuyển sang đề tài khác. Ông Cao xưa nay luôn có sợi dây thần kinh nhanh nhạy, lập tức nhìn ra con gái không vui, ông cũng nhanh chóng lôi chuyện trên trời dưới đất ra tán gẫu, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của ông bạn đồng nghiệp già.

Không khí trong xe tương đối náo nhiệt, Cao Ngữ Lam thành ra không tiện gọi điện thoại, cô mong nhanh đến một quán ăn nào đó, nhân lúc mọi người xuống xe cô sẽ gọi cho Doãn Tắc và Doãn Ninh.

Mọi người vừa tìm được một nhà hàng, xe còn chưa kịp dừng hẳn, ông Cao nhận được một cuộc điện thoại. Ông Cao nghe điện thoại sắc mặt lập tức tái mét, bà Cao bị đau bụng dữ dội, hàng xóm đã đưa bà đi bệnh viện. Bà vẫn đang được kiểm tra, nhưng các bác sĩ nói có khả năng là viêm ruột thừa cấp tính.

Tin này khiến ông Cao và Cao Ngữ Lam sợ chết khiếp. Trong nhà không còn một ai, nếu bà Cao phải làm phẫu thuật thì tính sao?

Vì vậy mọi người chẳng kịp ăn cơm, ông Quách nói để ông lái xe đưa ông Cao và Cao Ngữ Lam về nhà. Quách Thu Thần sợ người cha già của anh ta lái xe đường dài, thân thể không chịu nổi nên sẽ không an toàn. Anh ta nói để anh lái xe đưa mọi người về thành phố C, ngày mai là chủ nhật, anh ta sẽngồi xe buýt quay lại đây, như vậy sáng thứ hai vẫn có thể đi làm bình thường.

Việc này nhanh chóng bàn xong, Quách Thu Thần chạy đến một quán Mc Donald ở gần đó mua cho ba người trên xe một ít đồ ăn lót dạ. Ông Cao vội gọi điện tới nhà hàng xóm ở thành phố C hỏi thăm tình hình cụ thể, nói hai cha con ông đang trên đường trở về nhà.

Cao Ngữ Lam xuống xe, đi sang một bên gọi điện thoại cho Doãn Ninh kể chuyện vừa xảy ra và nói lời xin lỗi cô không kịp chào tạm biệt. Sau đó, Cao Ngữ Lam giả bộ vô tình hỏi thăm Doãn Tắc nhưng Doãn Ninh bảo chẳng rõ, chỉ thấy anh ló mặt một cái rồi ôm Man đầu đi đâu mất.

Cao Ngữ Lam thấp thỏm không yên, nhưng vẫn bấm điện thoại gọi cho Doãn Tắc.

Doãn Tắc bắt máy rất nhanh, hỏi cô đang làm gì. Nghe giọng điệu của anh, cô đoán không ra cảm xúc của anh lúc này, nhưng anh cũng không có kiểu vui vẻ trêu chọc cô như trước, khiến Cao Ngữ Lam càng cảm thấy bất an.

Cô lắp bắp cho biết mẹ cô bị ốm, cô đang cùng bố về thành phố C. Doãn Tắc "ừm" một tiếng rồi hỏi bố con cô về bằng phương tiện gì. Cao Ngữ Lam cắn môi nói nhỏ: "Anh Tiểu Quách lái xe đưa em và bố về".

"Vậy là được rồi, em đi cẩn thận nhé, về nhà nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh".

Cao Ngữ Lam dạ một tiếng, không muốn cúp điện thoại. Bần thần một lúc cô mới khẽ khàng lên tiếng: "Anh hãy tin em, em không nói dối anh. Em và anh Tiểu Quách thật sự không có gì, mẹ em bị bệnh thật đó".

Đầu bên kia Doãn Tắc mãi không lên tiếng, sau đó thở dài: "Em à, em đừng tưởng tất cả đàn ông trên đời này đều giống tên bạn trai cũ khốn khiếp của em. Em lo anh không tin em chính là vì em không tin anh, em không có lòng tin đối với anh đúng không?"

Cao Ngữ Lam không biết nói gì cho phải lẽ, cô và anh mới ở bên nhau chưa bao lâu, mối quan hệ vừa xác lập dường như vẫn thiếu thiếu chút gì đó thì anh đã phải đi công tác. Trước đây, mối tình đầu kéo dài bảy năm của cô thậm chí đã bàn đến chuyện cưới xin, cô tưởng rằng cuộc đời này duy nhất chỉ một mối tình đó mà thôi. Cũng chính vì sự hiểu nhầm mà cô bị ăn tát và bị đá ra khỏi thế giới tình yêu. Nếu nói cô không bận tâm, cô hoàn toàn có lòng tin thì đúng là tự lừa gạt bản thân.

Cao Ngữ Lam há miệng không biết nói gì hơn, chỉ thốt ra một tiếng: "Doãn Tắc".

"Em không làm sai điều gì thì em nên nói với anh rằng: "Này, anh nghe cho rõ đây, bây giờ em phải về nhà thăm mẹ, lúc em không ở đó anh nhớ giữ thân thể như ngọc chờ em về. Nếu anh dám vớ vẩn em về sẽ đánh gãy chân anh". Doãn Tắc nhái giọng điệu cao ngạo của mấy cô nữ sinh, khiến Cao Ngữ Lam bật cười.

Doãn Tắc Tiếp tiếp tục giáo huấn cô: "Kết quả thì sao, em đúng là cô bé ngốc nghếch, lại đi lo lắng anh sẽ nghi ngờ em nói dối.Em đúng là may mắn lắm mới gặp một người đàn ông tốt, có trí tuệ, lại có lòng độ lượng ngàn năm kiếm không ra như anh..." Doãn Tắc giở giọng điệu lưu manh, khiến Cao Ngữ Lam không kìm chế được nụ cười.

"...Nếu là mấy tên không có đầu óc, người ta sẽ nghĩ bộ dạng ấm ấm ức ức này của em chính là biểu hiện của việc có tật giật mình". Doãn Tắc giáo huấn xong, đột nhiên thay đổi ngữ điệu: "Lam Lam, em phải tự tin lên, phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu, miệng luôn mỉm cười mới được".

"Dạ" Cao Ngữ Lam gật mạnh đầu, trong lòng vô cùng cảm động. Cô còn muốn nói thêm điều gì đó, tiếng của ông Cao từ đằng sau gọi cô: "Lam Lam, nhanh lên con, phải xuất phát rồi".

Cao Ngữ Lam đáp lời bố rồi vội vàng nói với Doãn Tắc: "Em phải đi rồi. Ừm, lúc em không có ở đó anh nhớ phải giữ thân thể như ngọc chờ em về. Nếu anh dám vớ vẩn em về sẽ đánh gãy chân anh". Cô rập khuôn theo câu nói của anh, đáng tiếc không hề có khí phách, giọng nói nhẹ nhàng như một nàng dâu nhỏ.

Doãn Tắc bên đầu dây bên kia bật cười: "Được thôi, khi nào em về em nhớ kiểm tra kỹ thân thể anh, xem anh có giữ thân như ngọc hay không, đừng quên kiểm tra cẩn thận đấy".

"Xì"

"Em nhớ giữ gìn sức khỏe, về nhà dù xảy ra chuyện gì cũng đừng hoảng hốt. Em chăm sóc người nhà đồng thời nhớ chăm sóc tốt bản thân. Nếu cần anh giúp đỡ thì em cho anh biết ngay nhé, còn nếu cần anh qua đó với em thì hãy gọi điện cho anh".

"Vâng, vâng..." Anh nói một câu, cô đáp một câu.

Ông Cao đứng ở cửa xe lại thúc giục, Cao Ngữ Lam cất giọng đầy quyến luyến: "Em cúp máy đây, khi nào rảnh em lại gọi cho anh". Doãn Tắc "ừ" một tiếng rồi chờ cô cúp máy. Trước khi tắt máy, Cao Ngữ Lam không kìm chế nổi nói thêm một câu: "Em nhớ anh, Doãn Tắc".

"Ôi, cô gái này sao tàn nhẫn thế, đến lúc rời xa tôi mới chịu nói nhớ tôi..."

"Em phải cúp máy thật rồi". Cao Ngữ Lam dù muốn nghe anh nói tiếp, nhưng buộc phải nhắc anh một câu rồi tắt máy. Doãn Tắc trừng mắt nhìn máy di động, tuy biết cô không nghe thấy nhưng anh vẫn hung hăng nói: "Khiến anh loạn cả lên rồi em bỏ chạy, em hãy đợi đấy, khi nào em về anh nhất định sẽ xử lý em".

Cao Ngữ Lam nào biết đồng chí Doãn Tắc đang nghiến răngkèn kẹt. Sau cuộc điện thoại này, trong lòng cô trở nên nhẹ nhõm hẳn. Suốt quãng đường đi ông Cao lo lắng không yên, Cao Ngữ Lam ngược lại khá bình tĩnh còn trấn an bố.

Quách Thu Thần phóng xe như bay, cuối cùng đưa hai cha con Cao Ngữ Lam về đến bệnh viện ở thành phố C sau ba tiếng đồng hồ. Bà Cao quả nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, tình hình khá nghiêm trọng, cần phải mổ ngay. Cao Ngữ Lam hỏi cặn kẽ về bệnh tình của mẹ, ông Cao tay run run ký vào bản đồng ý phẫu thuật.

Việc tiếp theo chính là chờ đợi. Ông Cao xót thương vợ mình, cứ nghĩ đến chuyện bà Cao sinh bệnh mà ông không bên cạnh chăm sóc, lúc này bà phải chịu khổ sở trong phòng mổ, ông không thể kìm chế giọt nước mắt chảy dài xuống má.

Cao Ngữ Lam thấy thế liền đứng ra thu xếp mọi việc. Cô chạy đôn chạy đáo làm thủ tục nộp viện phí, cám ơn hàng xóm giúp đỡ, đi mua nước và khăn giấy cho người cha già thâm tình của cô. Sau đó, cô nói lời cám ơn ông Quách và Quách Thu Thần, bảo hai người họ đi về trước. Cuối cùng khi mọi việc đã ổn thỏa, cô cùng ông Cao đau khổ ngồi chờ đợi.

Không khí trong bệnh viện rất đè nén, Cao Ngữ Lam ngồi chờ một lúc lâu mới nhớ ra nên gọi cho Doãn Tắc thông báo tình hình. Cô đi ra ngoài định gọi điện thoại, nhưng suy đi tính lại chỉ gửi một tin nhắn, nói mẹ cô vẫn đang ở trong phòng mổ.

Doãn Tắc reply rất nhanh: "Mua~, cố lên!"

Cao Ngữ Lam phì cười khi đọc tin nhắn, cô nhắn lại: "Anh hôn mẹ em làm gì, bố em sẽ ghen đó".

Doãn Tắc suýt bị mắc nghẹn khi thấy tin nhắn trả lời của Cao Ngữ Lam. Được lắm, cô bé này bây giờ đã học cả những trò xấu xa. Anh ấn ấn bàn phím, trả lời rất nhanh: " Em mau Mua~ anh đi, nếu không anh sẽ giận đấy!"

Cao Ngữ Lam mỉm cười, tên Dâm Tặc này luôn bày trò kỳ quái, nhưng tại sao lại khiến người ta vui vẻ đến thế?

Cao Ngữ Lam còn đang do dự không biết trả lời tin nhắn Doãn Tắc thế nào, liền nghe thấy tiếng ông Cao gọi cô, ca mổ đã kết thúc. Cao Ngữ Lam vội vàng chạy về, đúng lúc bà Cao được y tá đẩy ra. Ca mổ rất thành công, đến lúc này hai cha con Cao Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm.

Đêm hôm đó ông Cao không muốn rời khỏi bệnh viện, bảo Cao Ngữ Lam về nhà nghỉ ngơi. Cao Ngữ Lam khuyên không nổi ông Cao, nghĩ lại thấy cô đúng là cần về nhà lấy ít quần áo, đồ dùng lặt vặt và nấu ít đồ ăn mang vào bệnh viện, thế là cô đi về nhà.

Xuống khỏi xe bus, Cao Ngữ Lam còn phải đi thêm nửa con phố nữa mới tới nhà. Cao Ngữ Lam đứng lại một lúc, người mệt mỏi rã rời, trong đầu cô vọng lên tiếng nói của Doãn Tắc: "Em hãy tự tin, phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu và luôn mỉm cười". Cao Ngữ Lam vô ý thức làm theo lời anh nói, cô hít một hơi sâu, đứng thẳng lưng và nhoẻn miệng cười. Sau đó cô đi từng bước về phía nhà mình.

Cao Ngữ Lam lơ đãng quay đầu, đột nhiên phát hiện hai hình bóng vô cùng quen thuộc ở phía đối diện.

Trịnh Đào và Tề Na.

Một kẻ là bạn trai cũ, một người là bạn thân trước kia.

Trịnh Đào thò một tay vào trong túi áo, cúi đầu nói chuyện điện thoại. Tề Na khoác tay anh ta, hai người sánh vai nhau đi tới. Tề Na nhìn thấy Cao Ngữ Lam trong chớp mắt.

Cao Ngữ Lam không dừng bước, cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu và mỉm cười. Cô không thèm để ý đến Tề Na nên không biết trong mắt Tề Na, nụ cười của cô sắc bén như thế nào, cô cũng không biết bộ dạng thẳng lưng của cô trông kiêu ngạo như thế nào.

Tề Na mặt hơi biến sắc, vội quay đầu sang hướng khác.

Ba người cứ thế lướt qua nhau, giống như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như những người xa lạ không quen biết mà chỉ là người qua đường giáp ất bính đinh nào đó.

Cao Ngữ Lam đi qua bọn họ, chân đột nhiên nhẹ bẫng. Cô đã từng tưởng tượng đến tình huống gặp lại bọn họ, cô sẽ quay đầu bỏ chạy hoặc là xông lên chửi mắng bọn họ. Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của Cao Ngữ Lam, nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới, khi cảnh tượng này xuất hiện, cô lại có thể mỉm cười.

Cao Ngữ Lam không phải cố ý, cô chỉ là đúng lúc nhớ đến Doãn Tắc. Cô nhớ anh nên làm theo những điều anh nói, nhưng lại vừa vặn giúp cô lướt qua mặt hai kẻ đê tiện nhất thế kỷ với một dáng vẻ đầy kiêu ngạo. Cao Ngữ Lam cảm thấy trong lòng rất sảng khoái.

Cô bỗng dưng nhớ Doãn Tắc, nhớ anh vô cùng.

Vừa vào nhà, Cao Ngữ Lam vội vàng rút điện thoại để gọi cho anh chàng đáng ghét đã chiếm trọn trái tim cô. Nhưng khi mở di động, cô liền giật bắn mình, anh chàng đáng ghét kia gửi cho cô vô số tin nhắn, tất cả tin nhắn đều chỉ có một nội dung: "Em mau Mua~ lại anh đi, mau Mua~ lại anh đi!".

Cao Ngữ Lam cầm di động cười ha ha, cô cố đè nén sự xấu hổ, nhanh chóng ấn phím gọi, cô hạ quyết tâm lần này sẽ nhiệt tình chủ động.

Điện thoại vừa thông, Cao Ngữ Lam không một chút chần chừ, ra sức nói vào điện thoại: "Mua~, Mua~...". Cô lặp đi lặp lại mười mấy lần, cô nghĩ giọng nói cô đủ lớn, ở đầu bên kia Doãn Tắc chắc chắn sẽ nghe thấy rõ.

Đáp lại sự nhiệt tình của Cao Ngữ Lam, đầu dây bên kia quả nhiên có phản ứng, cô vừa "Mua~" xong, chợt một giọng trẻ con rất trong trẻo cất lên: "Cô là ai ạ?"

Cao Ngữ Lam hóa đá trong nháy mắt, đầu bên kia lại hỏi tiếp: "Cô tìm cậu cháu sao? Cậu đang tắm".

Là Nựu Nựu.

Cao Ngữ Lam ôm mặt, trong lòng khóc thét!

Cô nghe thấy giọng Doãn Ninh ở đầu bên kia: "Nựu Nựu, con không được nghịch điện thọai cậu". Sau đó tiếng Nựu Nựu trả lời: "Có người gọi điện thoại cho cậu, nhưng cô ấy chẳng nói gì mà chỉ phát ra âm thanh quái lạ".

"Mua~, Mua~..." của người ta không phải âm thanh quái lạ đâu! Cao Ngữ Lam thầm phản bác ở trong lòng, mặt cô đỏ bừng bừng, hối hận đến mức đau tim gan, đúng là mất mặt quá.

Cao Ngữ Lam nghe Doãn Ninh nói tiếp: "Con mau đưa điện thoại cho mẹ". Cao Ngữ Lam vội vàng cúp điện thoại, sau đó cô "có tật giật mình" tắt máy luôn. Cao Ngữ Lam ngã xuống giường của mình, vùi đầu vào trong gối.

Thật...thật...thật mất mặt quá!!!

Bình luận

Truyện đang đọc