NÀY, CHỚ LÀM LOẠN

Trần Nhược Vũ hóa đá nhìn bác sỹ Mông Cổ đang đứng ở cửa phòng bệnh, sau đó cô đỏ bừng mặt. Cao Ngữ Lam cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô đang nghĩ xem nên làm thế nào để hóa giải tình huống khó xử này, Mạnh Cổ "hừ" một tiếng rồi quay người bỏ đi mất.

Trần Nhược Vũ đau lòng cúi đầu, tay nắm chặt vỏ chăn.

Doãn Tắc cười hi hi chống nạng đi vào, Cao Ngữ Lam hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Anh lo em không ứng phó nổi, bệnh viện dù sao cũng là nghề của Mạnh Cổ mà". Chỉ là không ngờ tới, khi anh và Mạnh Cổ đến đây vừa vặn đứng đúng đầu mũi súng.

Mông lạnh, sự hình dung này vô cùng vi diệu. Doãn Tắc quyết định từ nay trở đi, biệt hiệu mới của bác sỹ Mông Cổ sẽ là "Mông lạnh".

Trần Nhược Vũ nói nhỏ: "Cám ơn hai người, tôi không sao cả".

Doãn Tắc kéo một chiếc ghế ngồi xuống: "Cô đã liên lạc với người nhà chưa?"

Trần Nhược Vũ lắc đầu: "Tôi định sau khi xuất viện mới gọi điện cho bố mẹ, không ngờ họ lại tìm tôi vào đúng những ngày này".

"Mạnh Cổ nói cô bị đánh đến mức bị thương, vụ đó còn phiền phức không?" Doãn Tắc hỏi thẳng vào trọng tâm, bây giờ sự an toàn của nhân thân là quan trọng nhất, nếu chót dây vào loại người không ra gì thì phải nghĩ cách giải quyết dứt điểm.

"Vụ đó không sao rồi, chúng tôi đã báo cảnh sát, công ty tôi cũng đã đứng ra giải quyết". Trần Nhược Vũ cúi thấp đầu.

"Rốt cuộc chuyện xảy ra như thế nào?"

"Cũng không có gì, là một khách hàng của tôi bị đâm xe và bị thương, việc này vốn bên bảo hiểm phải bồi thường, nhưng kẻ đâm anh ta cãi bay cãi biến, nơi xảy ra vụ tai nạn lại không có camera theo dõi nên cảnh sát giao thông cũng không dễ kết luận. Nếu kết luận khác đi, khách hàng của tôi sẽ không nhận được tiền. Anh ta vốn gà trống nuôi con, cuộc sống tương đối vất vả. Tôi nghĩ tôi đã khiến anh ta bỏ tiền mua bảo hiểm thì không thể khoanh tay đứng nhìn". Trần Nhược Vũ ngước lên liếc Cao Ngữ Lam rồi lại cúi đầu nói nhỏ: "Tôi không thể quay lưng khi chứng kiến người khác bị oan ức".

Cao Ngữ Lam cảm thấy xót xa, cô nắm tay Trần Nhược Vũ: "Cậu đừng để chuyện đó ở trong lòng nữa".

Trần Nhược Vũ lắc đầu nở nụ cười miễn cưỡng: "Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là tôi sống đến từng tuổi này nhưng chưa từng gặp chuyện lộn xộn như vậy bao giờ, không ngờ người ta động thủ thật nên mới bị ăn đòn. Tôi không dám nói cho bố mẹ biết, sau đó lại bị bố mẹ tôi truy vấn về công việc, tôi nhất thời không biết phải ứng phó ra sao. Sau đó...". Sau đó là mặt nóng dán vào mông lạnh tạo thành vết thương lòng, nhưng Trần Nhược Vũ không nói tiếp. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Nói thẳng ra tôi không đủ kiên cường, khả năng chịu đựng áp lực của tôi tương đối kém, đúng lúc mấy sựcố xảy ra liên tiếp khiến tôi suy sụp. Sau đó tôi lại bị ốm phải nằm viện, vì vậy tôi mới đổi số điện thoại, muốn yên tĩnh một thời gian rồi tính tiếp, không ngờ lại làm kinh động đến mọi người, tôi thành thật xin lỗi".

Doãn Tắc nhìn Cao Ngữ Lam rồi mở miệng: "Không sao thì tốt, nếu có phiền phức thì cô hãy nói ra, mọi người đều là bạn bè, nếu có thể giúp đỡ chúng tôi nhất định sẽ giúp cô".

"Nếu cậu muốn tìm người giãy bày tâm sự thì hãy gọi cho tớ, đừng để khúc mắc ở trong lòng". Cao Ngữ Lam tiếp lời.

"Ừ" Trần Nhược Vũ gật đầu: "Chuyện lần này thật ngại quá, tớ đã khiến mọi việc rối như canh hẹ, lại làm phiền đến mọi người". Cao Ngữ Lam vội an ủi bạn không sao, quan trọng nhất là cô không việc gì.

Ba người ngồi trong phòng bệnh trò chuyện một lúc, Trần Nhược Vũ chợt nhớ ra nói với Doãn Tắc và Cao Ngữ Lam: "À...câu mặt nóng vừa rồi, tôi không có ý gì đâu, phiền anh giúp tôi nói lại với bác sỹ Mạnh một tiếng, tôi thành thật xin lỗi, bảo anh ấy đừng tức giận".

"Không có gì, không có gì, cô không cần để ở trong lòng". Doãn Tắc xua tay, sau đó mỉm cười: "Tên đó tức giận, quả thật là chuyện đáng vui mừng".

Hai người phụ nữ đen mặt nhìn anh, Doãn Tắc bổ sung thêm một câu: "Vui mừng là điều tốt mà".

Anh vừa nói xong, bác sỹ Mạnh Cổ đẩy cửa đi vào phòng. Anh ta đảo mắt qua ba người trong phòng rồi quay sang hỏi Doãn Tắc: "Có phải cậu đang nói gì về tôi?"

"Không có, không có". Doãn Tắc xua tay: "Là Nhược Vũ có lời muốn nói với cậu".

Mạnh Cổ quay sang Trần Nhược Vũ: "Cô muốn nói gì?"

Trần Nhược Vũ ngây người, cô vốn còn trong trạng thái kinh ngạc khi thấy người vừa tức giận bỏ đi tự nhiên quay lại, nhưng chưa kịp định thần đã bị Doãn Tắc "đá trái bóng" về phía cô. Khi Mạnh Cổ hỏi cô, đầu óc cô đột nhiên trở nên trống rỗng, không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Bắt gặp bộ dạng ngây ngốc của Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ hừm một tiếng rồi nói: "Tôi đã hỏi rồi, sức khỏe của cô không có vấn đề gì đáng lo ngại. Nếu cô muốn xuất viện, ngay bây giờ có thể làm thủ tục ra về".

Trần Nhược Vũ ngạc nhiên: "Sáng nay tôi hỏi rồi, bác sỹ bảo không được, ngày mai mới có thể xuất viện".

"Tôi là bác sỹ hay cô là bác sỹ?"

"Tất nhiên là anh". Trần Nhược Vũ bĩu môi, chẳng cần phải nhấn mạnh đến nghề nghiệp của anh như vậy đâu, bác sỹ thì có gì ghê gớm?

"Bác sỹ Mông Cổ". Doãn Tắc ở bên cạnh đế thêm một câu.

Mạnh Cổ lườm Doãn Tắc rồi tiếp tục nói với Trần Nhược Vũ: "Bác sỹ và bác sỹ vừa tiến hành một cuộc đối thoại về kỹ thuật rất có hàm súc. Kết luận là việc cô tiếp tục ở lại bệnh viện chỉ có một tác dụng duy nhất là cống thêm tiền cho bệnh viện. Vì vậy hôm nay cô có thể xuất hiện, cô có muốn ra về không?"

"Muốn, muốn chứ". Trần Nhược Vũ vô cùng mừng rỡ khi có thể xuất viện, cô gật đầu lia lịa. Nằm viện một ngày không biết tốn bao nhiêu tiền, xót ruột chết đi được.

Mạnh Cổ liền quay người đi ra ngoài: "Vậy tôi sẽ đi làm thủ tục giúp cô, cô ở lại đây thu dọn đồ, lát nữa có thể đi ngay".

"Đúng là "người vợ đảm đang" có khác ". Doãn Tắc vừa dứt lời, cả ba đồng thời quay sang nhìn anh.

"Bà xã, bọn họ trừng mắt với anh thì thôi, em cũng góp vui làm gì chứ?". Doãn Tắc giả bộ tội nghiệp, Cao Ngữ Lam không thèm để ý đến anh.

Mạnh Cổ cúi đầu nhìn chân Doãn Tắc: "Nể chân đau của cậu, tôi sẽ không so đo với cậu. Cậu khỏi nhanh lên, tôi đợi cậu".

"Tôi cũng muốn mau khỏi lắm chứ, sốt ruột chết đi được, làm lỡ hết việc đại sự". Doãn Tắc nhăn nhó, nhưng hôm nay Mạnh Cổ không có tâm tư đấu võ mồm với anh, anh ta liền đi ra ngoài.

Cao Ngữ Lam lôi Doãn Tắc ra khỏi phòng, để Trần Nhược Vũ thay quần áo và thu dọn đồ.

Trần Nhược Vũ không có nhiều đồ, vì vậy cô nhanh chóng thu dọn xong rồi ngồi ngây người ở trên giường nhìn điện thoại di động. Cao Ngữ Lam đoán ra bạn đang nghĩ gì liền hỏi: "Cậu định nói với bố mẹ thế nào?"

"Phải nói thật thôi". Trần Nhược Vũ cúi đầu: "Tớ đã lừa dối họ lâu như vậy, cùng lắm là bị mắng một trận".

"Nhược Vũ". Cao Ngữ Lam tiến lại gần bạn, vòng tay qua vai Trần Nhược Vũ.

Trần Nhược Vũ ngả đầu vào người Cao Ngữ Lam, cất giọng khàn khàn: "Tớ chỉ buồn là tớ đã khiến bố mẹ thất vọng, tớ không những không sống tốt như tớ khoe khoang, tớ còn nói dối họ. Tề Na đi rêu rao ở khắp nơi, tớ không biết người khác nghĩ thế nào nữa. Cậu cũng biết thành phố của chúng ta nhỏ lắm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu cũng gặp. Nhỡ họ hàng láng giềng xa gần biết chuyện khiến bố mẹ tớ mất mặt, khiến bố mẹ tớ đau lòng thì phải sao?"

Cao Ngữ Lam cũng không biết phải làm thế nào, cô đột nhiên nhớ đến năm đó, cô thất bại trong tình yêu bỏ đi nơi khác để lại bố mẹ ở nhà, không biết bố mẹ cô có gặp phải chuyện khó xử? Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam bất giác cảm thấy rất buồn.

Hai cô gái ngồi im lặng ở đó, không ai nói một lời nào. Một lúc sau, Trần Nhược Vũ đột ngột ngồi thẳng lưng nói lớn tiếng: "Tớ nghĩ thông suốt rồi, tớ không thể tiếp tục như vậy".

Cao Ngữ Lam quay đầu nhìn cô, Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Tớ phải nỗ lực làm việc, cố gắng trở thành nhân viên bán bảo hiểm số một, phải kiếm thật nhiều tiền để bố mẹ tớ sống thoải mái, để con khốn Tề Na câm miệng, để những kẻ độc mồm độc miệng cuốn xéo".

Trần Nhược Vũ nói rất hùng hồn, khiến Cao Ngữ Lam cũng bị ảnh hưởng, cô gật đầu tiếp lời: "Không sai, tớ cũng như vậy, tớ phải sống thật tốt, khiến những kẻ tiểu nhân cảm thấy khó chịu. Bọn họ khó chịu, trong lòng tớ sẽ rất sảng khoái".

"Đúng rồi". Trần Nhược Vũ vỗ tay đánh đét: "Chúng ta phải cố lên, nhất định không thể thua". Trần Nhược Vũ nhìn Cao Ngữ Lam, bỗng nhiên dùng bả vai huých vào người cô: "Này, vừa rồi ông chủ Doãn gọi cậu là bà xã, hai người đến đây rồi?"

"Đâu là đâu". Cao Ngữ Lam đỏ mặt: "Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung".

"Được rồi, tớ không nghĩ lung tung". Trần Nhược Vũ tỏ ra nghiêm chỉnh: "Thời gian vừa qua tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Lam Lam, tớ nghĩ khi nào có dịp nghỉ phép về nhà, tớ sẽ nói rõ với bọn họ. Dù sao mọi người cũng không còn là bạn bè như trước kia, tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng".

Cao Ngữ Lam im lặng, từ từ quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, Trần Nhược Vũ cùng nhìn cô chăm chú: "Lam Lam, tớ luôn cảm thấy tớ còn nợ cậu, tôi muốn kết thúc dứt điểm vụ này. Dù quyết định của tớ đã muộn màng, tớ có nói ra cũng không thể vãn hồi danh dự của cậu, nhưng vì tớ nợ cậu nên tớ nhất định phải giúp cậu lên tiếng. Làm vậy, tớ mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn".

Cao Ngữ Lam rất xúc động, cô luôn thấy trong lòng cô còn thiếu thiếu một thứ gì đó. Bây giờ cô mới hiểu ra, cô vẫn chưa đòi lại công bằng cho bản thân. Cô than thân trách phận, cô phẫn nộ đau khổ, nhưng cô chưa đứng ra rửa nỗi oan của mình.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam đứng phắt dậy: "Nhược Vũ, cậu nói đúng lắm, dù sự việc này đã qua lâu rồi, có rất nhiều thứ không thể nào quay trở lại như cũ, nhưng tớ không thể để con tiểu nhân Tề Na và tên bạc tình Trịnh Đào sống yên ổn. Bọn chúng còn nợ tớ một sự thật, nhất định phải bắt chúng phun ra, để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của chúng".

Trần Nhược Vũ cũng đứng dậy: "Tớ ủng hộ cậu".

Cao Ngữ Lam trong lòng tràn đầy quyết tâm: "Nhược Vũ, chúng ta hãy sống thật tốt, cố gắng tạo dựng sự nghiệp ở thành phố A, sau đó chúng ta quay về vạch trần bộ mặt thật của đám Tề Na. Chúng ta phải sống hạnh phúc, cho chúng buồn bực chết đi được".

Bình luận

Truyện đang đọc