NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Sáng sớm hôm sau, Thẩm lão gia lập tức sai người báo quan.

Quan gia tự mình tới một chuyến, vài thuộc hạ ghi chép tỉ mỉ kỹ càng tài sản bị mất trộm, rồi cẩn thận thẩm vấn tất cả những người chứng kiến.

Thẩm Mạc cũng trả lời, nàng biết mình không thoát khỏi liên can đến cái chết của Dung thị, để tránh bị nghi ngờ, tất nhiên phải bịa đặt một phen, chỉ nói nghe thấy âm thanh huyên náo ở ngoài sân, trong lòng sợ hãi, vẫn luôn trốn ở trong phòng không đi ra ngoài, cho đến khi không còn động tĩnh gì, lúc đẩy cửa bước ra, mới phát hiện Dung thị và Tiểu Thanh nằm trong vũng máu, không còn thở nữa.
Lòng người trên dưới trong nhà đều hoảng sợ, Thẩm lão gia vội vội vàng vàng thuê một loạt hộ vệ mới.

Bận rộn tới hôm sau, khắp trong sân đều treo vải bố trắng, chuẩn bị tang sự cho Dung thị.

Tuy Dung thị là thiếp, nhưng sinh được một con trai, thân phận đương nhiên tôn quý hơn một chút.

Tiểu Thanh không cha không mẹ, mấy năm trước mua được từ tay bọn buôn người để hầu hạ cho Thẩm Mạc, tuổi còn nhỏ đã làm đủ loại việc nặng nhọc, nay chết đi, Thẩm lão gia chỉ sai người dùng một cái quan tài rẻ tiền nhất để liệm cô bé, nâng ra khỏi cửa sau, lặng lẽ mang đến Nghĩa địa trẻ con để chôn cất.
Thẩm Mạc vẫn chưa mặc tang phục, chỉ một mình ở dưới cây ngô đồng, lén lau nước mắt, đốt tiền giấy cho Tiểu Thanh.

Tiểu Thanh là người duy nhất trong cả ngôi nhà này không đối xử với nàng như là quái vật, là một đứa nhỏ tâm địa rất thiện lương, hồn nhiên, cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, cũng vẫn toàn tâm toàn ý che chở cho nàng.
Nam nam nữ nữ bận lên bận xuống sắp xếp cho lễ tang, không ai rảnh rỗi mà an ủi nàng.
Ban đêm, lại có một bóng người xuất hiện ở phía sau nàng, nàng khóc đến hai mắt sưng đỏ, bất chợt nhìn lại, sau khi thấy rõ gương mặt của người nọ, chỉ yên lặng đốt xong mảnh tiền giấy cuối cùng trong tay.

Dập tắt lửa, lúc đi ngang qua người nọ, một cánh tay chặn nàng lại trong con hẻm phía sau.

Thẩm Mạc lạnh lùng thốt lên: "Tránh ra".
Ánh mắt giảo hoạt của người nọ quan sát nàng hồi lâu, ngạo mạn ngang tàng nói: "Đại tiểu thư càng lúc càng không coi ai ra gì, chẳng lẽ nghĩ là Dung thị vừa chết, phu nhân sẽ có thể một lần nữa ngồi lên vị trí gia chủ, mà ngươi cũng có thể con sướng nhờ mẹ hay sao?"
Người này là con trai của Mã quản gia, tên là Mã Hoán.

Mã gia và Thẩm gia có quan hệ họ hàng từ thời tổ tiên, Mã Hoán tính tình khôn ngoan, làm việc cũng đắc lực, bởi vậy có chút địa vị ở trong phủ, thấy Thẩm Mạc hiện giờ trổ mã thành dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn thế này, âm thầm nảy sinh ý nghĩ xấu xa, cũng biết tình trạng cổ quái trên người nàng, chỉ có thể giam mình không ra ngoài cả đời, suy nghĩ bỉ ổi càng lúc càng phát cuồng.

Chỉ là cho đến nay, Thẩm Mạc khăng khăng không nghe theo, gã cũng không dễ dùng vũ lực để ra tay.
Mã Hoán nhìn dáng vẻ mong manh lạnh lùng này của Thẩm Mạc, ngọn lửa dục vọng trong lòng càng lúc càng thiêu đốt, cố kềm nén cảm xúc nói: "Xin lỗi, xin lỗi, là tại hạ đường đột đại tiểu thư, Mã Hoán ta xin lỗi, nhận sai.

Chỉ là...!ta nghe được một lời đồn kỳ lạ, nói rằng, buổi tối hôm qua đại tiểu thư thế mà rất uy phong, ra lệnh một tiếng, tên cướp kia liền phập một nhát, thế là diệt trừ Dung thị, cái đinh trong mắt ngươi..."
"Ngươi....!"
Thẩm Mạc đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với nụ cười lạnh của gã Mã Hoán đang hả hê đắc ý.
Mã Hoán khoan thai nói: "Làm thế nào ta biết ngươi không cần phải quan tâm, quan trọng là, ta nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi...!chỉ cần ngươi..."
Chỉ cần nàng như thế nào, đương nhiên không cần nói ra.
Thẩm Mạc đứng thẳng bất động tại chỗ, nhưng trong lòng sóng to gió lớn.

Trong nhà sớm đã có lời đồn đại, nói nàng là do Thẩm phu nhân ở bên ngoài yêu đương vụng trộm với yêu quái sinh ra, bị Thẩm phu nhân âm thầm tráo đổi một phen, nguỵ trang thành họ hàng xa sinh ra, tìm một cái cớ để nhận nuôi.

Một khi chuyện của Dung thị truyền đến chỗ Thẩm lão gia, tình cảnh của nàng sẽ chỉ càng thêm khó khăn, thậm chí dưới một cơn giận, tin vào lời đồn, trục xuất nàng ra khỏi gia môn cũng chưa biết chừng.


Một nữ tử trẻ tuổi trên người không có tài nghệ gì như nàng, lẻ loi lưu lạc một mình bên ngoài, kết cục như thế nào là có thể nghĩ ra, vì cuộc sống đa số chỉ có thể đi vào hai con đường, nếu không bán mình vào chốn thanh lâu cho người ta chơi đùa, thì là bán mình làm nô tì cho các gia đình giàu có, tình cảnh nào cũng thê thảm.
Chỉ tưởng tượng như vậy, nàng đã thấy lạnh cả người, khi Mã Hoán đưa tay lên khinh bạc trên gương mặt nàng một hồi, nàng cũng chỉ có thể kềm nén cơn xúc động muốn tránh né, phải thuận theo ý của gã trước, cắn răng ứng phó một phen.
Thấy thái độ của nàng dịu ngoan khác thường, trong lòng Mã Hoán vui mừng, cả người lập tức bành trướng một vòng, tay càng thêm không đứng đắn, liếm liếm môi, lúc đang định thân mật, thì một giọng nói an nhàn thoải mái như đang xem kịch hay vang lên từ trên đỉnh đầu.
"Ngoan ngoãn như vậy, lại không giống ngươi nha? Dáng vẻ tàn nhẫn đêm qua đâu rồi?...!Hử?"
"Ai?!" Mã Hoán bị doạ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìn, một cô nương xinh đẹp mặc áo đỏ tươi cười với gã.
Gã hơi sững người, thấy nhoáng một cái, chỉ trong chớp mắt, đã bị đá tàn nhẫn vào tường, một lưỡi dao trắng loá lạnh lẽo quẹt lên quẹt xuống chỗ cổ họng.

Ở bên cạnh, Thẩm Mạc kêu lên kinh ngạc, lùi lại ba bước, thần sắc hoảng sợ.
Mã Hoán thấy phản ứng của nàng như thế, nhớ tới lời đồn trong nhà về nữ cướp, nhất thời lạnh sống lưng, không khỏi lắp bắp lên: "Ngươi, ngươi vào bằng cách nào? Những hộ vệ mới, mới thuê, không phát hiện ra ngươi sao?"
Chu Tử Tước nhún vai, giữa mày nhíu lại, làm như nhớ không ra: "Ngươi nói mấy tên có hàm râu quai nón dài dài ở bên ngoài kia hả? Ta cũng không biết nha, có lẽ...!bọn chúng bị mù chăng?"
Sắc mặt Mã Hoán tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi, run run rẩy rẩy nói: "Ngươi, ngươi muốn thế nào?"
Chu Tử Tước liếc mắt nhìn Thẩm Mạc một cái, lại ra vẻ ám chỉ quét mắt xuống phía dưới đũng quần của Mã Hoán, "Ta nghe nói, cái vật nhỏ này trong quần ngươi, chủ ý của nó hơi nhiều một chút nha, hơn nữa còn có chủ ý lên người không nên có chủ ý....!Ngươi nói xem, để phòng ngừa sau này nó làm chuyện xấu, ta có cần cắt phéng xuống ngâm rượu cho đỡ rách việc hay không? Bằng không sau này ta cứ phải ba lần bốn lượt thông báo cho chủ nhân của nó phải trông chừng nó cho cẩn thận, tốn sức à nha".
Mã Hoán sợ đến mức chân nhũn cả ra, lập tức nói: "Không cần không cần, nó, nó cũng không dám nữa, không dám có chủ ý với đại tiểu thư nữa".
Chu Tử Tước cảm thấy mỹ mãn mỉm cười, lại dùng lưỡi dao vỗ vỗ lên mặt gã, "Còn nữa, không được nói cho người khác ta ở đây, ta muốn ôn chuyện với tiểu thư của các ngươi cho đàng hoàng".
Mã Hoán gật đầu như giã tỏi, ngay sau khi được thả ra, liền nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy không thấy tăm hơi.
Chu Tử Tước cười thật là vui vẻ, đang định kể công với Thẩm Mạc, sơ ý một cái, Thẩm Mạc đã đi qua khỏi người nàng, "Nè! Ngươi đừng chạy nha!"
Thẩm Mạc nhấc chân chạy như điên, lách mình vào trong phòng, vừa định đóng cửa lại, thì một chiếc giày chặn ngay cửa, giọng Chu Tử Tước vang lên sau cánh cửa: "Ngươi không cần trốn! Ta không phải muốn làm ngươi bị thương!"
Thẩm Mạc liều mạng muốn đóng cửa lại, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp mang nụ cười tủm tỉm của Chu Tử Tước càng lúc càng phóng lớn ngay trước mắt.


Nàng buông tay, lui về sau vài bước, trong lòng quyết tâm, nâng một cái bàn ba chân lên, dùng hết sức, quơ loạn xạ mấy cái, đồng thời lạnh giọng kêu lên: "Ngươi đừng tới đây!"
Chu Tử Tước thong thả ung dung bước tới, đôi mắt âm thầm sáng lên, hít một hơi, làm như vô cùng khó xử: "Ngươi chống cự như vậy, thật sự là khiến ta càng lúc càng hưng phấn".
Lời còn chưa dứt, nhanh tay chụp lấy, lập tức đoạt được cái bàn ba chân, tuỳ ý ném sang một bên, chân như cưỡi gió, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Mạc, tựa vào tường.

"Ta đã nói, sẽ không tổn thương ngươi...."
Đầu ngón tay khẽ ấn lên cánh môi mềm mại của Thẩm Mạc, Thẩm Mạc thở hổn hển một lát, không vùng vẫy nữa.

Chu Tử Tước chậm rãi ghé sát vào, vùi đầu vào mấy lọn tóc bên thái dương của nàng một hồi, làm như ngửi được mùi hương say lòng người nào đó.
Thẩm Mạc chớp chớp mắt, cánh môi hé mở, thật cẩn thận vòng tay qua cổ nàng ấy.
Hơi thở của Chu Tử Tước càng lúc càng gấp gáp, vào khoảnh khắc bốn cánh môi sắp sửa dán lên, mái tóc đen bỗng nhiên xoã tung, một cây trâm bạc kề ngay cổ nàng.

Khoé mắt Thẩm Mạc một tia lạnh lẽo, động tác trên tay căng thẳng, mũi nhọn của cây trâm cắm vào trong da thịt trắng ngần của Chu Tử Tước.
Một cơn đau nhói, nàng nhíu mày, nói: "Thẩm tiểu thư thật sự không thể coi thường, một bông hoa có gai, bất tri bất giác khiến người ta mắc mưu...!Ta còn tưởng rằng, ta mới là người nguy hiểm chứ...".

Ngoài miệng nói là cam bái hạ phong (chịu thua), nhưng giọng điệu vẫn hoàn toàn thờ ơ như trước, không hề cảm thấy có chút lo lắng nguy hiểm nào.
Thẩm Mạc hít sâu một hơi, trong giọng nói có một tia phẫn nộ run rẩy: "Tiểu Thanh...!ngươi giết, giết con bé..."
Chu Tử Tước hơi nghiêng đầu: "Tiểu Thanh?"
Thẩm Mạc trầm giọng nói: "Chính là tiểu nha đầu bị ngươi cắt đứt cổ họng..."
Chu Tử Tước "Ồ" một tiếng, gật đầu một trận, nói với vẻ đáng tiếc: "Không ngờ ngươi thích cô bé đó như thế, sớm biết thì ta đã không giết rồi..."
Cây trâm bạc vẽ ra một vệt máu trên da thịt trắng như tuyết, Chu Tử Tước khẽ cắn răng, nhưng ý cười của đuôi mày không hề giảm: "Ngươi là muốn báo thù cho nó ư? Được, vậy ngươi đâm vào đi...!nào...."
Tay Thẩm Mạc rung lên, người này, hoàn toàn không đặt sự uy hiếp của nàng vào mắt, "....!Ngươi cho rằng ta không dám sao?"

Thẩm Mạc nghiến răng, trong lòng âm thầm cổ vũ cho chính mình, nữ tử trước mắt, là một ma đầu giết người không chớp mắt, tội ác chồng chất, ta giết nàng, không chỉ là báo thù, mà còn là hành hiệp trượng nghĩa, không có gì đáng sợ.
Làm như cũng không hài lòng với động tác của nàng, Chu Tử Tước hơi uốn éo cái cổ, hướng dẫn từng bước nói: "Ngươi biết với góc độ này phải đâm xuống mạnh bao nhiêu không? Cánh tay bé nhỏ này của ngươi, chỉ sợ là không đủ sức...!Nè, như bây giờ khá hơn nhiều, ngươi cảm nhận một chút, lực sử dụng hiện tại có phải thoải mái hơn nhiều không?"
Cả người Thẩm Mạc rung lên, thân hình lại hơi không vững.
Chu Tử Tước tiếp tục ủng hộ nói: "Ngay chỗ này, đâm vào một cái, ngươi lập tức sẽ không còn phiền não..."
Keng một tiếng, cây trâm bạc lanh lảnh rơi xuống đất.

Thẩm Mạc chán nản dựa vào tường, hai hàng nước mắt trong veo chảy xuống.
Chu Tử Tước hoảng hốt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, và nói: "Được được, ta không hù ngươi nữa.

Chuyện của Tiểu Thanh, ta thật sự xin lỗi, khi đó ta không biết ngươi thích con bé mà không phải sao, người không biết không có tội, ngươi tha thứ cho ta...!được không?"
Cơn tức giận của Thẩm Mạc lại một lần nữa bùng lên, dòng nước mắt không ngăn được tuôn ào ạt, nàng cắt chặt răng, rít ra hai chữ qua kẽ răng: "Ma đầu..."
Chu Tử Tước nheo nheo mắt, nói: "Thẩm tiểu thư, quyết không chịu thua.

Sự quả quyết tối hôm qua của ngươi, thực sự khiến ta lau mắt để nhìn đó nha".
Thẩm Mạc sững người tại chỗ.
Chu Tử Tước hơi mỉm cười, nói: "Nhưng chúng ta tính ra không quen biết nhau, đừng sốt ruột, sau này có rất nhiều thời gian để từ từ làm quen.

Ngươi sẽ nhận ra, chúng ta có nhiều điểm giống nhau hơn ngươi tưởng tượng đấy...!Có thời gian rảnh sẽ lại đến tìm ngươi".
Dứt lời, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Thẩm Mạc.

Cánh cửa hé ra, biến mất dưới bóng cây ngô đồng..


Bình luận

Truyện đang đọc