NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Sau một lát, Nguỵ Vô Tiện đã rơi xuống thế hạ phong, bị Lam Vong Cơ cưỡi trên người, đè chặt.
"Lam Trạm ngươi buông ra! Ngươi bình tĩnh một chút đi!"
Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, cũng không làm gì thêm, chỉ là ghim chặt người hắn ở dưới thân mình, làm như chưa nghĩ ra phải bắt hắn làm gì bây giờ.
Nguỵ Vô Tiện tránh không thoát, chỉ đành chịu thua: "Được được, ta nói hết cho người nghe, là được chứ gì.

Vừa rồi ta muốn cùng con dê kia đi vào toà nhà của nó, toà nhà đó ngươi từng nhìn thấy chưa? Quỷ dị, giống như là ảo thuật, nhưng lại không hoàn toàn là vậy.

Vừa nhìn thấy, trong lòng ta không hiểu sao lập tức có một cảm giác quen thuộc không rõ lắm, rất muốn đi vào thăm dò.

Nhưng ta đánh không lại gã, ngươi cũng thấy, ta thổi sáo hồi lâu, không có một tẩu thi nào tới, nơi đây không phải là nghĩa địa sao, thi thể ở khắp nơi, vậy mà ta không điều khiển ra được một con nào, trước nay chưa từng bị như vậy.

Lam Trạm ngươi nói xem, gã rốt cuộc là yêu quái gì?"
Lam Vong Cơ nhíu mày nói: "Khả năng...!là sơn thần"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta cũng cảm thấy như vậy, vùng này không phải là vùng đất phong thuỷ tốt hay sao, bên dưới ngọn núi chắc chắn có rất nhiều linh mạch.

Gã Thông Lung này, chắc là hấp thu linh lực của vùng đất này tu luyện thành sơn thần".
Lam Vong Cơ sau khi nghe hắn nói một hồi lâu, vẫn không nói đến trọng điểm, trái tim vẫn còn thắt chặt, buồn bực nói: "Vậy tại sao ngươi...!cùng gã..."
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, nói: "Cái tên đầu gỗ Lam Trạm nhà ngươi, lúc nãy là ta bị gã dùng pháp thuật khống chế, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được".
Sắc mặt Lam Vong Cơ thoáng thả lỏng, ngập ngừng nói: "Thật sự?"
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt, nghĩ thầm, ta suýt nữa bị người ta cưỡng hôn, nhưng Lam Trạm lại khẩn trương như vậy?
Thú vị.

Phải trêu chọc.
Tròng mắt đảo một cái, ý xấu nảy sinh trong lòng, làm như thờ ơ nói: "Nhưng, ta đánh không lại gã, cũng không phải là không thể..."
Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, lửa giận nghẹn trong lòng, trầm giọng nói: "Cũng không phải là không thể cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Tất nhiên là dùng sắc đẹp để dụ dỗ đó!"
Lam Vong Cơ lập tức nổi giận: "Ngươi...!"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng nói liên tục: "Ngưng ngưng, đừng dùng gia quy của nhà các ngươi để quở trách ta nữa...!Nam nhân đại trượng phu, co được duỗi được, tuỳ cơ ứng biến, chịu thiệt một chút thì có làm sao".
Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Ta thấy ngươi không giống chịu thiệt, bộ dạng có vẻ như rất muốn thử một lần".
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện cười muốn đau bụng, cố nén lại, nghiêm trang nói: "....!Dù sao, gã ta trông cũng không xấu".
Sắc mặt Lam Vong Cơ trở nên càng lúc càng kém, cổ tay Nguỵ Vô Tiện sắp bị y siết tới đứt.
"Ai da --! Đau á! Ngươi!...!Ngươi lại muốn đánh nhau hả? Mới không gặp mấy ngày, tại sao tính tình của ngươi còn kém hơn trước vậy?"
Nguỵ Vô Tiện đáng thương hề hề kêu đau một hồi, lực đạo trên tay Lam Vong Cơ hơi thả lỏng, nhưng không hề có ý định xuống khỏi người hắn.
Nguỵ Vô Tiện thấy không ổn, đã lâu chưa thấy qua dáng vẻ tức giận thế này của Lam Vong Cơ, lo lắng đề phòng một trận.

Trong lòng thầm than thôi tiêu rồi, lần trước lúc bị y biết ta đi chọc ghẹo Thì Hoa nương tử đã vô cùng tức giận, lần này xui xẻo thế nào, nhất thời vạ miệng, lại nói muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ nam tử, chắc chắn trong lòng căm ghét cái bộ dạng tuỳ tiện phất phơ này của ta lắm, sợ không phải sẽ đánh ta một trận trước rồi sau đó đuổi ta đi đấy chứ? Đánh một trận vẫn còn là tốt, nếu như giống lần đó uống say gặm lung tung trên người hắn, thì chẳng phải là muốn mạng hắn hay sao? Hoặc là trói gô hắn lại, thẳng một đường xách về Cô Tô, ném vào phòng tối, phạt chép 1000 lần gia quy Lam thị, không chép xong không cho ăn cơm, còn không cho uống rượu.
Hảo hán phải biết tránh cái hại trước mắt, chịu thua trước, bắt đầu xin tha: "Lam nhị công tử, giơ cao đánh khẽ nha...!Lam nhị ca ca, ca ca tốt mà, là ta sai rồi, ta nói bậy, ta không muốn dùng sắc đẹp đi dụ dỗ người khác, ngươi tha thứ cho ta đi..."
Nguỵ Vô Tiện nhận lỗi xin tha là chuyện bình thường, như ăn cơm hàng ngày, nhưng tật xấu chưa lần nào sửa đổi, lần sau vẫn tiếp tục gây chuyện, giở trò.
Lam Vong Cơ nhìn dáng vẻ cười hì hì của hắn, không dao động, "Không hề có thành ý".
Nguỵ Vô Tiện cũng không nhụt chí, cợt nhả nói: "Lam Trạm, ngươi cũng biết trời sinh ta đã có tính cách này, cái miệng này của ta chính là không quản được đúng không...!Vầy đi, sau này ngươi quản ta, thế nào? Ngươi dùng dây thừng buộc ta ở bên người, cái miệng này của ta cho ngươi quản, được không?"
"......"
"Dù sao ngươi đã tha thứ cho ta nhiều lần như vậy, cũng không thiếu lần này ha?"
"......"

"Lam Trạm, ta biết trong lòng ngươi nhớ ta, khẳng định không nỡ để ta đi, nếu đã muốn giữ ta lại bên cạnh, cả ngày hao phí tinh thần tức giận như thế, quá vất vả đi? Nào, bớt giận đi mà, cười một cái, cười một cái được không..."
"......"
"Lam Trạm, ta đã nhận lỗi hết với ngươi, ngươi còn không trả lời ta...!Ơ kìa, ngươi cũng nên phản ứng đi chứ, rốt cuộc muốn ta thế nào? Cùng lắm thì, sau này chúng ta làm ước pháp tam chương? Quy củ do ngươi quyết định".
"......"
"Ngươi nói một câu đi, ngươi kêu ta làm gì ta cũng đều đồng ý được chưa?"
"......"
"Nếu ngươi không nói, vậy...!được rồi! Ta đồng ý với ngươi, Nguỵ mỗ ta từ nay về sau, thay đổi triệt để, cố gắng hoàn lương, ngoan ngoãn ở bên cạnh Hàm Quang Quân, làm một nam tử đàng hoàng an phận thủ thường, thế nào?"
Đổi là người khác, mặc dù không nghe đoạn nói chuyện này, chỉ cần đôi mắt mở to vạn phần vô tội, chớp chớp kia của hắn, thì chắc đã đầu hàng rồi.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện ở chỗ Lam Vong Cơ, thật sự là việc xấu đầy rẫy, tội trạng chồng chất, sách chép không hết, từ lâu đã đánh mất bất kỳ sự tín nhiệm nào, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua.
Trong lòng Lam Vong Cơ cũng hiểu rõ, muốn Nguỵ Vô Tiện thay đổi bản tính là một việc bất khả thi, hắn chính là một người tự do không bị ràng buộc, thoải mái tự tại như vậy, y không muốn cũng không nỡ ép buộc hắn thay đổi.

Chỉ là lần này, mặc cho Nguỵ Vô Tiện vô tội như thế nào, bị bắt ép một cách bất lực như thế nào, nhưng hắn đã bị một nam tử khác đụng chạm thân mật như thế, lòng ghen tuông không chút lưu tình, thiêu đốt Lam Vong Cơ đến khét lẹt, bất kể làm gì cũng không thể xoá bỏ hình ảnh mới hồi nãy ra khỏi đầu óc.
Nói đến cùng, y hiểu rõ, tâm ma ở chỗ y, là do bản thân y không vượt qua được cái hố trong tim, là sâu trong nội tâm y vẫn luôn không muốn tiếp thu một sự thật.
Nguỵ Vô Tiện không thuộc về y, cho dù dùng một sợi dây thừng cột chặt lại, buộc vào bên người, ngày đêm canh chừng, một tấc không rời, hắn cũng sẽ không phải của y.

Thậm chí nhét cả người hắn vào túi càn khôn của mình, giấu ở một nơi nào đó trên người, Nguỵ Vô Tiện vẫn sẽ bỏ trốn từ trong ngực y.
Hắn từ trước đến nay, đều không thuộc về y.
Lam Vong Cơ nhắm hai mắt.
Thật lâu sau, trong lòng thở dài một hơi.

Hơi thở ấm áp phà lên mặt y, Lam Vong Cơ khẽ mở mắt ra, thì thấy Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, một bộ dạng bị đè đến mức không thể nhúc nhích, chán muốn chết, phồng hai má lên, tự mình thổi thổi mấy sợi tóc của y đang rũ xuống chỗ cổ hắn.

(Tưởng tượng thấy Tiện dễ thương quá!!)
Cảm nhận được ánh mắt của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện xoay cổ qua, nhắm ngay gương mặt Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng thổi hơi lên mặt y, thổi xong rồi, nghịch ngợm cười.
Trái tim Lam Vong Cơ ngứa ngáy.
"Lam Trạm, nếu ngươi cứ không thả ta ra, thì ta sẽ làm chuyện xấu với ngươi đó nha..."
Giọng Nguỵ Vô Tiện giống như một con côn trùng nhỏ, nhẹ nhàng gặm cắn vào chỗ ngứa ngáy kia, tê dại tận tim, ước gì có thể nhéo thật mạnh, gãi một trận, nhưng chỗ ngứa ngáy đó giống như muốn chơi trốn tìm với y, bất kể thế nào cũng tìm không ra, cơn ngứa ngáy râm ran trong lòng đó, vĩnh viễn không thể nào hết được.
Thấy Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, một gương mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta run sợ lại đang chăm chú nhìn hắn, hô hấp của Nguỵ Vô Tiện gấp gáp lên, há miệng thở dốc, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, hất hất cằm lên, ra vẻ sắp sửa cắn y.
Không ngờ Lam Vong Cơ thế mà lại không né tránh, Nguỵ Vô Tiện khẽ cắn lên má của y, hàm răng cọ nhẹ lên làn da trắng nõn kia, để lại một vệt nước ái muội.
Ánh mắt Lam Vong Cơ long lanh nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục uy hiếp nói: "Lam Trạm, ngươi còn chưa buông ra? Không buông ra, ta thật sự phải làm chuyện xấu à".
Lam Vong Cơ thở hổn hển, "Chuyện xấu ngươi làm còn ít hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên phát hiện, mỗi khi đôi mắt nhạt màu kia của Lam Vong Cơ nhìn về phía hắn, thì trái tim hắn liền đập thình thịch, rõ ràng là một khuôn mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt đó như là có mạch nước ngầm dâng trào, giống như cất giấu một tình cảm nào đó chờ được kích động lên.

Không hiểu sao, Nguỵ Vô Tiện muốn y cứ luôn nhìn mình như thế, tìm mọi cách để y chú ý, khiêu khích y, chọc giận y, một đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước bởi vì mình mà có sắc thái khác, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng tức giận không thôi, đã nhìn không chịu nổi, mà bản thân lại không có cách gì của y, trong lòng hắn liền vô cùng thoả mãn.

Mặc cho y có là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ lạnh lùng băng giá, khắc kỷ thủ lễ như thế nào, ở trước mặt Nguỵ Vô Tiện hắn, cũng chỉ là một người bình thường, hao tâm tổn trí, cũng không có cách nào khác.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện rõ ràng, Lam Vong Cơ đối với việc này vô cùng chán ghét, nhưng hắn càng hiểu rõ ràng, thì lại càng kềm chế không được, cứ liên tục thử thách cực hạn của y, nhìn xem chính mình rốt cuộc có thể mạo phạm đến mức nào.

Hắn biết trong lòng Lam Vong Cơ quan tâm đến hắn, nếu không đã dứt khoát bỏ đi từ lâu, căn bản sẽ không chịu đựng mình nhảy nhót lung tung, giở trò tìm đường chết cho tới tận hôm nay.
Đây là một trò chơi nhỏ giấu ở đáy lòng Nguỵ Vô Tiện.

Làm mãi không chán, chơi trăm lần không ngại.

Hiện giờ, hắn lại ngo ngoe rục rịch.
Nguỵ Vô Tiện ngóc cổ lên, dùng động tác vô cùng cực kỳ chậm, tiến lại gần Lam Vong Cơ.
Một mùi thơm đàn hương thoang thoảng dẫn dắt ở khoảng cách rất gần này.
Lông mi của Lam Vong Cơ run rẩy một chút.
Cằm Nguỵ Vô Tiện khẽ ngước lên, mi mắt hơi khép lại, đôi môi hé mở, đầu lưỡi mềm mại hồng hào lặng lẽ liếm một chút trên bờ môi.
Hầu kết Lam Vong Cơ hơi lăn lăn.
Giọng nói có một tia rung rung nhỏ đến mức không thể phát hiện: "Ngươi...."
Chợt, trên trán bị chạm vào một cái, mắt hoa lên, có thứ gì đó trượt xuống.
Tập trung nhìn lại, mạt ngạch thế mà đã bị Nguỵ Vô Tiện cắn vào, kéo xuống!
Ngậm trong miệng, lại giống như con thỏ vậy, bập bập cái miệng, từng chút từng chút nhai mạt ngạch vào!
"Ngươi...!"
Lam Vong Cơ sững sờ, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện sắp sửa ăn hết cả sợi mạt ngạch vào trong miệng, mới phản ứng lại, muốn túm lấy cái đuôi mạt ngạch ở khoé miệng hắn, Nguỵ Vô Tiện khép hàm răng lại, cắn chặt.

Giằng co như thế một lát, sợ dùng sức quá mạnh khiến hắn bị thương, nên lại thả lỏng tay, bất lực nhìn.
Nguỵ Vô Tiện hì hà hì hục nhai luôn hai cái đuôi nhỏ vào, phồng hai má lên, như là nhấm nháp món ngon nào đó, còn làm như thật mà nhai nhai mấy cái.
Lam Vong Cơ sợ hắn thật sự nuốt vào họng, lập tức giữ chặt cằm hắn, kéo sợi mạt ngạch từ trong miệng hắn ra.

Cả một sợi mạt ngạch vân văn Lam thị được chế tạo cực kỳ tỉ mỉ, thêu thùa cực kỳ nghiêm cẩn, hoa văn cực kỳ quy phạm, ý nghĩa tự mình quy thúc, hiện giờ dính đầy nước miếng của Nguỵ Vô Tiện, lôi lôi kéo kéo ra mấy sợi chỉ bạc dinh dính, treo trên mấy ngón tay thon dài của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn, trong nhất thời, đeo lên cũng không được, ném đi cũng không thể, không biết nói sao cho phải.
Nguỵ Vô Tiện nhân cơ hội lăn ra từ dưới người y, nhìn biểu tình của Lam Vong Cơ, bộc phát ra một trận cười, lăn lộn trên bãi cỏ: "Ha ha ha ha ha ha Lam Trạm, đáng đời! Ai biểu ngươi không buông ta ra, bây giờ xem ngươi làm thế nào đeo lên!"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện đang hết sức vui vẻ một cái, "Chơi vui không?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì lăn đến bên chân y, "Thú vị thú vị!"
Làm như là cực kỳ tức giận, Lam Vong Cơ im lặng nhìn Nguỵ Vô Tiện một hồi, từ từ thở dài một hơi, để mặc cho sợi mạt ngạch đáng thương đó treo trên các ngón tay..


Bình luận

Truyện đang đọc