NẾU GIẤC MƠ CÓ THỜI HẠN

“...Tìm thấy rồi... chị gái... sinh nhật... yêu thương...”

 

Những từ ngữ đứt đoạn.

 

Ngoài cơn lạnh tê tái của tuyết đêm, còn có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống cổ cô.

 

“Tốt quá rồi… thật sự tốt quá… em vui lắm… vì anh… cuối cùng anh đã có người thân, ngoài em ra… từ giờ còn có người khác yêu anh nữa…”

 

Cô siết chặt lấy người đó, nước mắt rơi không kiểm soát, lời lẽ vỡ vụn chẳng thành câu, tim cô run lên cùng nhịp với anh, cùng một nỗi vui sướng vỡ òa, tràn đầy dịu dàng. Một cảm giác mềm mại đến lạ, thứ cảm giác mà cả đời cô chưa từng có.

 

Tựa như trong cái thế giới băng giá này, chỉ còn cô và người đó dựa vào nhau mà sống.

 

Nhưng tất cả ký ức ấy lại mờ mịt như sương khói, những xúc cảm nóng bỏng, dữ dội mà dịu dàng đó hoàn toàn xa lạ, như thể không thuộc về cô, mà đến từ một mảnh linh hồn khác – một phần hồn vỡ vụn không phải của cô.

 

Mảnh linh hồn đó bị một lớp màn vô hình bao bọc, dù Thời Ly có cố gắng thế nào cũng không thể tiếp cận hay xuyên qua.

 

Những hình ảnh đó là gì?

 

Thời Ly chắc chắn, cô chưa bao giờ có những rung động như vậy.

 

Từ khi còn nhỏ, ký ức của cô chỉ toàn là nỗ lực học hành, cố gắng hết sức để rời khỏi cái thành phố đó, rời khỏi cái nơi gọi là “nhà”.

 

Cô là kiểu người chăm chỉ đến mức tê dại.

 

Mà cả cuộc đời cô, thứ duy nhất được gọi là tình cảm lại đến từ Trần Độ, một người cũng tê dại vì cố gắng giống như cô.

 

Hai con người trống rỗng, cạn kiệt cảm xúc từ khi còn rất trẻ, vô tình ở cạnh nhau, vô tình sưởi ấm nhau suốt hai năm, rồi cũng vô tình mà cãi nhau, vô tình mà chia tay.

 

Những người như họ đâu có tư cách nói đến thứ tình yêu tuổi trẻ đầy lãng mạn, đầy bồng bột.

 

Chuyện giữa họ thật ra rất bình thường.

 

Thời Ly vẫn nhớ rõ, mối tình đầu của cô đầy sáo mòn, không có gì gọi là lãng mạn, không có hoa, không có pháo hoa, chỉ toàn mùi khói xe, mùi bụi đường thổi qua gió.

 

Cho nên cô c.h.ế.t trong cô đơn.

 

Cho nên ngay cả sau khi cô chết, anh cũng chưa từng đến nhìn cô một lần.

 

Chưa từng thắp cho cô nén hương.

 

Năm năm rồi, anh đã có bạn gái mới, có cuộc sống mới, và chắc hẳn đã quên mất cô từ lâu.

 

Chẳng phải vốn dĩ là như vậy sao?

 

Những hình ảnh rời rạc ấy dần trở nên nhạt nhòa rồi tan biến, Thời Ly vươn tay muốn giữ lại nhưng chưa kịp, đầu cô đau nhói như bị xé toạc, cô ôm lấy đầu, phát ra một tiếng rên khe khẽ.

 

“Tiểu Trần?”

 

“Tiểu Trần, cậu sao vậy?”

 

Giọng một người đàn ông vang lên, như vọng lại từ một thế giới khác.

 

Thời Ly mở mắt ra, thấy bác sĩ Lưu đang ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

 

Giọng anh ta không còn vui vẻ như trước, thay vào đó là nỗi buồn và tiếc nuối, “Tiểu Trần à, cậu thật sự không định nói cho chị cậu biết sao? Nếu tôi còn giấu giếm giúp cậu nữa, lương tâm tôi thật sự bất an rồi.”

 

Đầu cô đau như muốn nổ tung, căn bản không hiểu nổi anh ta đang nói gì, chỉ khẽ “ừm” một tiếng theo phản xạ.

 

“Tiểu Trần, cậu mới hai mươi tám thôi, vẫn còn trẻ, nếu chịu điều trị tích cực thì vẫn còn một phần cơ hội chữa khỏi, ít nhất cũng kéo dài được thời gian sống. Nhưng nếu cậu cứ chần chừ thế này, thì thật sự quá muộn mất rồi. Cậu có biết mình đang làm gì không?”

 

“Tôi làm gì? Một phần là sao?” Thời Ly ôm đầu, mơ hồ hỏi lại.

 

Bác sĩ Lưu thở dài: “Cho dù cậu không mổ, không hóa trị, thì ít nhất cũng phải uống thuốc đúng giờ chứ? Cậu bị chảy m.á.u cam, ngất xỉu, rõ ràng là thuốc nhắm trúng gen đang gây phản ứng phụ mạnh. Lát nữa làm xong kiểm tra, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”

 

“….”

 

Thuốc gì cơ?

 

“Tôi thật sự không hiểu nổi cậu đang trốn tránh điều gì. Chi phí phẫu thuật đúng là cao, nhưng cậu vẫn có thể xoay xở được đúng không? Có chuyện gì lại quan trọng hơn mạng sống? Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao không?”

 

Giọng bác sĩ Lưu khi thì xa khi thì gần, Thời Ly nghe không rõ nữa, chỉ thấy môi anh ta mấp máy.

 

Cô rất muốn nghe rõ từng lời anh ta nói.

 

Cảm giác như đó là chuyện rất quan trọng, rất rất quan trọng.

 

Nhưng ngay giây sau đó, Thời Ly bất lực – như bị ép buộc – bị kéo bật ra khỏi thân thể này, nói đúng hơn là bị giật phăng linh hồn ra khỏi xác th1t.

 

Cái cảm giác linh hồn bị xé khỏi cơ thể đau đến mức muốn gào thét, cô gần như bật khóc, phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng, rồi bị cuốn ngược lại, một lần nữa trở về căn hộ.

 

Thời Ly đau đến mức chỉ có thể lăn lộn trên nền nhà, vật vã trong cơn quằn quại.

 

Một lúc lâu sau, cô kiệt sức nằm im không nhúc nhích, nghiêng đầu sang một bên.

 

Bóng tối bao trùm nhưng thị lực linh hồn lại rõ nét lạ thường.

 

Cô lại nhìn thấy cái lọ thuốc đó.

 

Nó nằm lặng lẽ dưới gầm ghế sofa, phủ đầy bụi, những dòng chữ tiếng Anh khó hiểu mờ mịt chẳng khác gì số phận cô lúc này.

 

Thời Ly bò đến gần, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc màu trắng.

 

Rất lâu sau, cô nghiêng đầu, đưa tay sờ lên n.g.ự.c mình.

 

Lạ thật, rõ ràng là không có tim, vậy mà sao chỗ này lại đau thế?

 

Như thể có ai đó khoét đi một phần trong lồ ng n.g.ự.c – đau đến rỗng toác.

 

Cô cảm thấy, mình đã quên mất điều gì đó…

 

Một điều rất quan trọng.

 

Thời Ly nằm im dưới gầm sofa, ngón tay vô thức nghịch qua nghịch lại cái lọ thuốc trắng nhỏ xíu.

 

Cô đang bỏ sót điều gì đó... là chuyện liên quan đến Trần Độ thì phải?

 

Cô cố moi lại lời bác sĩ Lưu vừa nói, nhưng nghĩ mãi, trong đầu chỉ toàn tiếng nhiễu loạn như đoạn băng bị tua lỗi, lúc xa lúc gần, chẳng rõ ràng gì cả.

Bình luận

Truyện đang đọc