NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

“Đàn ông con trai lúc nhỏ đều nghịch ngợm gây sự như nhau.” Thái Bỉnh Khôn nói.

“Vì sao cậu lại tới Bình Thành? Thật ra thành phố B tốt hơn nhiều mà.” Thường Tương Tư bình tĩnh hỏi.

“Viện trưởng Chung mời tôi đến rất thành khẩn.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Hơn nữa, chỗ đó gần Văn Sơn, thỉnh thoảng tôi có thể về.”

“Đi làm ở bệnh viện nhà mình chẳng phải tốt hơn sao?” Thường Tương tư tò mò.

“Bệnh viện đó không kiếm được ra tiền.” Thái Bỉnh Khôn bình thản nói: “Chỉ tiện cho người trong nhà thôi.”

Hai người mỉm cười nói chuyện với nhau, dựa theo trí nhớ tìm về ký túc xá bệnh viện.

Thái Bỉnh Khôn trở lại phòng của mình mới phát hiện ngực có mồ hôi, ngẩn người một lát, lấy điện thoại ra.

Lúc ăn cơm, anh ta để điện thoại ở chế độ im lặng, trên màn hình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, số điện thoại vẫn là dãy số quen thuộc, anh ta không hề muốn gọi lại.

Còn nhận được một vài tin nhắn, Thái Bỉnh Khôn mở ra xem, đều là tin tức không tốt, anh ta bực bội, đôi mày đẹp nhíu lại, lấy bao thuốc lá từ đầu giường ra rút một điếu.

Thái Bỉnh Khôn rất ít khi hút thuốc, anh ta thích trạng thái tỉnh táo tuyệt đối, trong suy nghĩ của anh ta thì thuốc lá cũng giống ma túy, bản thân luôn kiểm soát rất gắt gao, nhưng hiện tại anh ta lại muốn gây tê chính mình.

Hít sâu một ngụm, chậm rãi nhả khói, hương vị đắng chát tràn ngập khoang miệng.

Hút xong điếu thuốc, Thái Bỉnh Khôn ấn tàn thuốc vào gạt tàn.

“Anh Năm, anh tìm em ạ.” Thái Bỉnh Khôn gọi lại.

“Sao em không nghe máy?” Giọng anh Năm trong điện thoại có phần hoảng loạn: “Anh cứ tưởng bên em đã xảy ra chuyện, đang định phái người đến Bắc Bộ tìm em đây.”

“Hôm nay em uống hơi nhiều rượu nên ngủ quên mất, không nghe thấy có điện thoại.” Thái Bỉnh Khôn bình tĩnh nói: “Anh đừng tới, gọi người trở về đi.”

“Không được.” Anh Năm phủ định hoàn toàn: “Tình hình gần đây rất xấu, em không nên ra ngoài. Em phải cẩn thận, bên em mà xảy ra vấn đề anh không gánh nổi đâu.”

“Có chuyện gì ạ?” Thái Bỉnh Khôn lại rút một điếu thuốc.

“Đàn bà chính là chuyện xấu.” Anh Năm mắng một tiếng thô tục: “Anh nên sớm giết chết con điếm kia thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Thái Bỉnh Khôn không nói, anh Năm mắng người xong mới nói: “Chậc gần đây anh mới biết được mình lại có thêm đứa con trai.”

Thái Bỉnh Khôn “À” một tiếng, mấy người anh của anh ta, có tiền, chưa từng kiềm chế ở phương diện nam nữ.

“Ả đàn bà kia giấu cũng giỏi.” Anh Năm thóa mạ: “Tuyến trên có chút phiền phức, anh cho người đi dọn dẹp. Nam phải vào bệnh viện, nữ chạy, đến quê nữ lục soát, kết quả lại lục soát được một đứa nhỏ. Em nói xem ả đàn bà ngu ngốc ở thành phố B kia lại giấu diếm chuyện như vậy suốt sáu bảy năm.”

“Bây giờ anh định làm gì?” Thái Bỉnh Khôn bật lửa, hút một ngụm.

“Anh cho người đe dọa con điếm kia rồi, nếu muốn con trai an toàn thì ngậm chặt cái miệng lại.” Anh Năm lại mắng chửi: “Phát triển một đường dây mất 4 – 5 năm giờ lại bị quét sạch. Cái tên mới tới quá đáng ghét, không được, anh phải chỉnh nó một trận mới được.”

“Ai ạ?” Thái Bỉnh Khôn nói.

“Một tên họ Bạch, nghe nói được điều từ thành phố B đến đây.” Anh Năm nói: “Cũng có thế lực đấy, anh đi dò xét rất nhiều lần mà chẳng được gì.”

Thái Bỉnh Khôn nhìn bóng đêm càng ngày càng tối ngoài cửa sổ, không phát biểu ý kiến.

Anh Năm thấy Thái Bỉnh Khôn không phản đối cũng không đồng tình, nói: “Em học hành đàng hoàng ngại làm mấy việc không sạch sẽ như bọn anh, chẳng muốn đưa ra ý kiến. Bên anh xây dựng một đường dây cũng không dễ dàng, phát triển nhiều năm như vậy, giờ bị phá coi như mất trắng. Anh tìm em là muốn báo cho em một tiếng, thằng nhóc kia anh sẽ ném đến bệnh viện để em trông coi. Anh phải chuyên tâm xử lý việc bên này, em rảnh thì giúp anh trông chừng, đừng để nó chết là được.”

Thái Bỉnh Khôn suy nghĩ một lúc: “Được thôi.”

Anh Năm lập tức vui vẻ ra mặt: “Anh biết việc này tìm đến em không thành vấn đề mà.”

Thái Bỉnh Khôn suy nghĩ: “Kéo dài quá mới dễ xảy ra vấn đề, anh nên thay đổi đi!”

“Ừ, anh biết rồi.”

Cúp máy, Thái Bỉnh Khôn ngồi bên cửa sổ cho tỉnh rượu, cầm một quyển sách chuyên môn lên đọc.

Một lát sau, lại có cuộc điện thoại tới, Thái Bỉnh Khôn nhìn, lập tức nghe máy, gọi một tiếng: “Anh à”.

“Thế nào? Công việc ở Bắc Bộ có thuận lợi không?” Giọng ở đầu bên kia điện thoại vang lên sang sảng.

“Khá tốt ạ.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Em vừa mới thu xếp xong, chưa chính thức bắt đầu đi làm.”

“Anh nghe thấy người bên dưới nói, em mang một người phụ nữ đến viện.” Ngữ khí khẳng định.

“Anh Năm nói ạ?”

“Không phải! Anh có tai mắt khác.” Gã bình tĩnh nói.

“Đó là đồng nghiệp cùng bệnh viện của em ——”

“Em định lừa anh sao? Cho rằng anh không ở trong nước nên mắt bị mù?” Gã cười lạnh: “Lúc em nói dối anh rất thích ra vẻ bình tĩnh, nhắc em tật xấu này nhiều lần mà vẫn không đổi được. Bình thường mà nói ở tuổi này của em dẫn phụ nữ về cũng chẳng có gì kỳ lạ, tuy nhiên em trốn tránh ngược lại thành có vấn đề, em muốn thành thật khai báo hay để anh cho người đi tra?”

“Anh, bây giờ em lớn rồi.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Anh còn thế nữa em sẽ kéo anh vào sổ đen đấy.”

“Dính đến đàn bà, tốt nhất em nên cẩn thận, anh từng dính rồi, giờ lại đến lượt anh Năm của em.”

“Anh biết ư?” Thái Bỉnh Khôn hỏi.

“Anh đã nói rồi, anh có tai mắt khác coi chừng bọn họ.” Gã nói: “Trong khoảng thời gian này em nên tránh xa thằng Năm ra, đừng vì nó nhờ em mà gánh lấy hậu quả cho nó.”

“Anh ấy vừa mới gọi cho em, bảo rằng có đứa con riêng muốn đưa đến bệnh viện để em trông chừng. Em đồng ý tồi.” Thái Bỉnh Khôn biết, anh Năm gặp phiền phức, anh trai của anh ta phải tìm biện pháp xử lý.

Gã trong điện thoại hừ một tiếng: “Coi như em thành thật, còn biết khai báo với anh. Hai nhóc con nhớ em, đang hỏi em khi nào về chơi với chúng.”

Thái Bỉnh Khôn nói: “5/1 đi, nếu em được nghỉ.”

“Được, quyết định vậy nhé.” Gã dứt lời định cúp điện thoại.

“Anh ——” Thái Bỉnh Khôn gọi một tiếng.

“Làm sao vậy?”

“Nếu được, anh có thể giúp anh Năm không ——”

“Ồ!” Người trong điện thoại kéo dài giọng: “Em muốn quản lý ư? Rất tốt! Trở về đi, chỉ cần em trở về, một đống việc này do em quyết định, được không? Anh bỏ tiền đưa em vào đại học, học đại học tốt nhất, còn muốn cho em đi du học là vì sao chứ? Em có thiên phú và bản lĩnh, chỉ cần anh em chúng ta bắt tay thì còn có chuyện gì là không làm được? Đấng nam nhi phải đặt tâm vào thiên hạ, em xem bản thân mình kìa, đọc sách đều rồi sợ bóng sợ gió, thật là mất mặt!”

“Nếu muốn anh tha cho thằng Năm thì đơn giản thôi, em tới chỗ anh, anh thu xếp cho em.” Người trong điện thoại nói: “Anh là người nói có lý lẽ, em biết mà.”

“Sao không nói gì? Nhân từ nương tay sẽ chẳng làm được việc lớn. Nếu em không làm được thì nhắm mắt lại cho anh. Việc thằng Năm anh sẽ suy xét, dù sao nó cũng theo anh nhiều năm ——”

Bên kia dập máy, tiếng tút tút lạnh thấu tim.

Bạch Văn Nguyên gọi Bạch Văn Uyên tới, anh ấy nhanh chóng chạy đến, không biết là vì giúp anh mình hay vì cái gì khác, thuận tiện mang theo toàn bộ tài liệu điều tra được về Thái Bỉnh Khôn.

“Hồ sơ của tên này từ năm học cấp ba mới có.” Bạch Văn Uyên đưa tài liệu cho Bạch Văn Nguyên xem: “Đăng ký ở huyện ×× thuộc tỉnh ××, hộ khẩu thị trấn, tốt nghiệp cấp ba mới làm chứng minh thư. Nhìn không ra có vấn đề gì.”

Bạch Văn Nguyên cầm tài liệu lên xem, bản sao chép, ảnh chụp đen trắng ở góc trên bên phải rất mờ, thấp thoáng nhìn ra được một bóng dáng thanh tú.

“Có phải anh đa nghi không?” Bạch Văn Uyên khó hiểu: “Dục vọng kiểm soát quá mạnh, một người đồng nghiệp cũng đáng làm anh phải để tâm thế ư.”

Bạch Văn Nguyên ngậm điếu thuốc, nhả ra một ngụm khói: “Anh thấy rất giống người đó.”

“Chẳng phải anh mới gặp một lần? Còn cách mười mấy năm.” Bạch Văn Uyên lười để ý đến Bạch Văn Nguyên, ngồi trên ghế nhìn dòng người qua lại.

Bạch Văn Nguyên ném trả tài liệu cho Bạch Văn Uyên, lấy điện thoại ra tìm số di động, một lúc sau gọi đi.

“Anh Phi à, đang làm gì đấy?” Bạch Văn Nguyên hỏi han: “Anh đã ăn cơm chưa?”

Không biết Thái Phi ở đầu bên kia nói gì đó, Bạch Văn Nguyên nói: “Có một chuyện em muốn hỏi anh, anh kiểm chứng giúp em.”

Bạch Văn Uyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt thâm quầng của ông anh họ, lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ khẩn trương của anh.

“Bây giờ hai anh em họ Thái ở Thái Gia Câu đang ở đâu anh có biết không? Tên thật của Tiểu Thái Đầu là gì nhỉ?”

“Chậc, anh đi đã bao nhiêu năm còn phải hỏi thăm cho cậu lần nữa.” Anh Phi nói trong điện thoại: “Cậu gặp chuyện gì mà đột nhiên nhớ tới hỏi cái này.”

“Em gặp một người trông rất giống Tiểu Thái Đầu nên hỏi xíu.”

“Tên thật của Tiểu Thái Đầu là Thái Bằng, chắc vậy.” Anh Phi khẳng định: “Chỉ giống thôi chứ đâu ảnh hưởng gì đến cậu. Từ nhỏ thằng nhóc đã học rất giỏi, cấp hai học trên thị trấn, sau đó thì anh không rõ lắm, nhưng cũng không kém đâu ——”

“Cậu ta học ở trường cấp hai nào?” Bạch Văn Nguyên hỏi đến cùng.

“Cậu định làm khó anh đấy hả? Anh nào nhớ rõ như vậy ——” Anh Phi kêu ca.

Bạch Văn Nguyên nói: “Anh Phi, em gặp được Tương Tư ở Bình Thành.”

“Duyên phận đấy!” Anh Phi vui vẻ.

“Tên kia lại là đồng nghiệp của Tương Tư, anh nói xem em có thể không nghĩ nhiều sao?” Bạch Văn Nguyên bực bội nói: “Tên nhóc kia vừa nhìn thấy em đã tỏ thái độ, trừng mắt lạnh mặt, cố làm ra vẻ, em muốn liên lạc với Tương Tư, thể nào cũng bị tên đó cắm một chân ——”

Bạch Văn Uyên nghe ra ông anh mình đang ghen tị.

“Quá đáng ngờ luôn, anh đi hỏi giúp em đi, nếu thực sự là thằng nhãi ranh kia thì tâm cơ cũng thật đáng sợ?” Bạch Văn Nguyên nói.

“Được rồi, anh đành ném cái mặt già này liên hệ với người bên quê quán hỏi xem, tôi khổ quá mà.”

Bạch Văn Nguyên dập máy: “Em xem lại phần tên từng dùng trong hồ sơ của tên đó xem có phải là Thái Bằng không.”

Bạch Văn uyyên xem lại tài liệu, lắc đầu: “Chưa từng đổi tên.”

“Hồ sơ do tên đó tự điền, nếu không viết sẽ không có ai biết.” Bạch Văn Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

“Anh, anh cũng tâm cơ không kém gì người ta đâu.” Bạch Văn Uyên nói xấu: “Đã đưa điện thoại lại còn định vị, sau lưng đi điều tra người ta. Anh mới gặp lại người ta được mấy ngày mà đã chứng nào tật nấy rồi?”

“Đừng có nói anh!”

“Em không nói anh mà đang lo lắng cho anh, nếu ông biết được anh lại dính dáng đến cô ấy thì anh chết chắc.” Bạch Văn Uyên tựa lưng vào ghế: “Tuy rằng cô ấy đá anh là không đúng, nhưng em cảm thấy cô ấy rất thức thời, làm rất đúng, rất tốt.”

“Im đi.” Bạch Văn Nguyên khinh miệt nhìn Bạch Văn Uyên một cái: “Em thì biết cái gì? Nếu em thực sự biết thì có thể để vợ chạy mất ư?”

Bạch Văn Uyên muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới thầm thì: “Cô ấy không phải ——”

“Ai hả? Ai mà không!” Bạch Văn Nguyên đập một cái vào vai Bạch Văn Uyên: “Lần này, em mang Cao Xu đi giúp anh, những chuyện khác em đừng để tâm, coi như anh thiếu em phần ân tình này.”

Hết chương 25

Bình luận

Truyện đang đọc