NẾU NHƯ ANH YÊU EM - LỤC CHÁ

Cao Xu về thành phố B chuẩn bị hôn lễ. Thái độ của cô ấy vô cùng hợp tác, gia đình đã giao lại công ty tổ chức lễ cưới và danh sách khách mời cho cô ấy. Cô ấy tuyên bố muốn có một lễ cưới khó quên trong đời nên yêu cầu công ty tổ chức chỉ khắc dòng chữ liên hôn Cao – Bạch trên đồ dùng chứ không viết tên nhân vật chính. Về phần ảnh cưới, do thời gian gấp gáp nên miễn. Tất cả đều vô cùng thuận lợi, cô ấy thật sự rất tò mò về Thường Tương Tư, bèn đặt bàn ở một nhà hàng Trung Quốc để gặp mặt.

Cô ấy tới nhà hàng trước để đặt đồ ăn. Trong lúc chờ mọi người thì Bạch Văn Uyên gọi tới. Gần đây Bạch Văn Uyên rất chủ động, hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại tới khuyên cô ấy đừng mù quáng phá hoại tình cảm của anh trai, tốt nhất là thông báo với phụ huynh để hoãn lại. Ban đầu, cô ấy còn có hứng thú nghe Bạch Văn Uyên lải nhải, sau thì vô cùng phiền chán bèn để điện thoại ở bên cạnh rồi đi làm việc khác, cách mười phút nghe lại, đầu dây bên kia vẫn thao thao bất tuyệt. Cao Xu không nghe được lời mình muốn từ miệng Bạch Văn Uyên nên chỉ đáp qua loa cho có lệ, có lần anh ấy tức giận hỏi thẳng: “Cô thật sự thích anh trai tôi đến vậy ư, thích đến nỗi ép yêu ép cưới hả?”

“Anh thích xen vào việc người khác gớm nhỉ, rốt cuộc anh để ý tôi hay để ý anh trai anh hay để ý bạn gái của anh trai anh thế?”

Cao Xu mất hết kiên nhẫn mỉa mai một câu như vậy làm anh ấy tức giận cúp điện thoại, ba ngày sau cũng chẳng thèm chủ động liên lạc lại nữa. Tiếc rằng anh ấy không phải người giận lâu, qua ba ngày lại bắt đầu lải nhải như trước.

Cao Xu không nghe máy, chỉ trả lời bằng tin nhắn: “Anh đừng quấy rầy tôi, trưa nay tôi định ăn cơm với anh trai anh và bạn gái của anh ấy.”

Cô ấy vừa gửi đi thì Bạch Văn Uyên đã liên tục đáp mấy chục cái như mưa rền gió dữ, chủ yếu là tưởng tượng đến cảnh hai người phụ nữ đánh nhau tóe lửa.

Cô ấy cảm thấy Bạch Văn Uyên ảo tưởng hơi quá bèn thẳng tay block, không nghe máy cũng chẳng nhận tin nhắn nữa.

Cô ấy chờ trong chốc lát thì Bạch Văn Nguyên dẫn một người phụ nữ cao gầy tới. Cô mặc quần áo đơn giản nhạt màu, khuôn mặt chỉ trang điểm nhẹ, tóc buộc ngay ngắn, trông tổng thể không có gì đặc biệt.

Thường Tương Tư đi vào phòng, trông thấy một người phụ nữ xinh xắn đứng dậy. Mặc dù đường nét của người phụ nữ ấy không quá xuất sắc nhưng lại trang điểm rất tỉ mỉ, đầu tóc và quần áo đều vô cùng nghiêm chỉnh, tư thế đứng thẳng cười tươi của cô ấy dường như đã được huấn luyện nghiêm khắc rất nhiều lần. Đây không phải là bạn học, bạn bè hay đồng nghiệp mà cô thường tiếp xúc, đây là một kiểu phụ nữ mới khiến cô vừa lạ lẫm lại tò mò.

“Cao Xu, đây là Thường Tương Tư. Tương Tư, đây là Cao Xu.” Bạch Văn Nguyên giới thiệu hai người với nhau, các cô cùng mỉm cười bắt tay.

“Tương Tư, chào chị. Văn Uyên thường nhắc với tôi về chị, nay cuối cùng cũng được gặp mặt.” Cao Xu thu tay về: “Chị mau ngồi đi, cảm phiền phục vụ mang đồ ăn lên giúp tôi nhé.”

Phục vụ lập tức ra ngoài để chuẩn bị bưng thức ăn lên.

“Chào em!” Thường Tương Tư vừa trả lời vừa mỉm cười: “Tôi cũng thường được nghe kể về em, cũng rất tò mò, hôm nay rốt cuộc được gặp mặt.”

“Chị tò mò gì thế?”

Thường Tương Tư chỉ khách khí nói một câu lại bị hỏi ngược như vậy, trong lòng khó xử mà ngoài mặt vẫn tươi cười đáp: “Văn Nguyên luôn khen em là một người phụ nữ có chính kiến.”

Cao Xu nhìn Bạch Văn Nguyên một cái, đáp: “Anh ấy không bao giờ dùng từ này đâu.”

Bạch Văn Nguyên nói: “Cao Xu, tôi thường xuyên khen người khác mà.”

“Anh mà rộng lượng thế á?” Cao Xu cười đùa giỡn: “Bây giờ em mới phát hiện đấy.”

Thường Tương Tư đột nhiên nhận ra giữa Cao Xu và Bạch Văn Nguyên có vẻ đối chọi gay gắt.

“Anh thu phục được ông cụ nhà mình rồi hả?” Cao Xu quan tâm.

Bạch Văn Nguyên gật đầu: “Đến lúc đó ông nội sẽ tới chịu trách nhiệm trấn an phụ huynh nhà em.”

“Cảm ơn anh.” Cao Xu khẽ cười, lại nói: “Cũng chẳng biết có được hay không.”

“Em yên tâm.”

“Em yên tâm về anh, chủ yếu lo cái tên Bạch Văn Uyên ngu như lợn kia kìa, rõ ràng hai người đều sinh ra trong một nhà mà sao lại có khách biệt lớn đến như vậy? Cao Xu vốn dịu dàng cũng không nhịn được trách móc.

“Ngốc lại tốt.” Bạch Văn Nguyên che chở: “Sung sướng ——”

“Đôi khi em lại rất ghét bộ dáng trời sập mà vẫn cười được của anh ấy.” Cao Xu thở dài, nói với Tương Tư: “Tương Tư, trước đây vì sao chị lại thích Bạch Văn Nguyên?”

Thái độ của Cao Xu vô cùng thiện chí, cách nói chuyện thân thiết, khi trao đổi cũng không nhằm vào ai. Cô ấy đã thu lại lòng thù địch thì Thường Tương Tư cũng vui vẻ đáp: “Khi đó tôi cũng chẳng rõ thích hay không thích, chủ yếu cảm thấy anh ấy là người tốt, có thể giúp tôi nhưng dường như còn có ý đồ với tôi.”

“Em yêu, đấy gọi là tiếng sét ái tình.” Bạch Văn Nguyên nhấn mạnh lần nữa, kiên quyết không thú nhận những tâm tư xấu xa trước kia mà đắp nặn cho mình một hình tượng trong sạch.

“Đến khi học đại học mới thật sự bắt đầu yêu nhau, anh ấy giúp đỡ tôi trên rất nhiều phương diện.” Thường Tương Tư suy nghĩ chốc lát. Kể từ khi có Bạch Văn Nguyên, anh đã hoàn toàn kiểm soát cuộc sống của cô, xung quanh trừ đàn anh thì gần như không có bạn nam nào hết: “Đúng hơn thì anh ấy không cho tôi bất cứ cơ hội phát triển ra bên ngoài ——”

Cao Xu cảm thán: “Dục vọng chiếm hữu của anh ấy mạnh mẽ đến thế ư?”

“Bình thường thì không thấy, lúc anh ấy bực bội thì rất rõ.” Thường Tương Tư liếc nhìn Bạch Văn Nguyên, nói: “Khi đó tâm trí tôi còn mải đặt vào việc học nên không để tâm quá nhiều.”

“Vậy chị chuẩn bị tốt cho việc kết hôn chưa?” Cao Xu bâng quơ hỏi.

“Kết hôn?” Thường Tương Tư kinh ngạc.

Bạch Văn Nguyên hắng giọng, lắc đầu với Cao Xu: “Tạm thời còn đang trong kế hoạch.”

“Thế à? Thế thì phải chuẩn bị cho tốt, lần này em tổ chức lễ cưới vội quá. Thời gian gấp rút, không những không được mặc váy cưới mình thích mà còn chẳng tổ chức lễ cưới theo cách mà mình muốn nữa ——”

Thường Tương Tư nhìn Cao Xu rồi lại nhìn Bạch Văn Nguyên, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì mà tôi không biết sao?”

Bạch Văn Nguyên nhíu mày: “Cao Xu, em đừng nhiều chuyện ——”

“Tương Tư, chị muốn được cầu hôn như thế nào?”

Thường Tương Tư trông thái độ của Bạch Văn Nguyên và Cao Xu, cảm giác hai người này đang có gì đó giấu mình: “Tôi không nghĩ tới chuyện này.”

“Văn Nguyên thiếu lãng mạn thế á?” Cao Xu chớp mắt: “Tôi cảm thấy một cuộc hôn nhân hoàn hảo thì từ theo đuổi đến yêu đương, cuối cùng là cầu hôn rồi kết hôn, mọi quá trình đều không thể thiếu. Mà chỉ như vậy mới có thể thận trọng và trọn vẹn.”

“Những thứ này đối với tôi đều không quan trọng, cái tôi quan tâm là thứ khác cơ.”

“Thứ gì?”

Bạch Văn Nguyên dựng thẳng lỗ tai.

Thường Tương Tư mỉm cười: “Cao Xu, em không thể giúp Văn Nguyên như vậy được. Văn Nguyên, anh cũng không thể lười biếng thế chứ. Em nói đáp án ra chẳng khác nào giúp anh rất nhiều việc đúng không? Nhưng mà, anh còn chưa thể hiện được thành ý của mình thì em sẽ không nói đâu.”

Cao Xu cảm thấy Thường Tương Tư rất thú vị, cô ấy chuyển đề tài sang Bình Thành. Chỉ chốc lát sau, phục vụ đẩy xe thức ăn ra bưng lên bàn.

Bạch Văn Nguyên thấy Cao Xu không đề cập đến việc kết hôn và lễ cưới nữa mới tạm thời thả lỏng, trong lòng tự dưng sinh ra mâu thuẫn, tự nhủ sau này nếu không đến nước vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không giao lưu với cô ấy nữa. Người phụ nữ này không những không chịu khống chế mà còn điên, lại không chỉ điên mà còn thích nhảy bungee, thấy người ta thấp thỏm lo sợ thì sung sướng, anh thực sự đồng tình với ông em trai số nhọ kia.

Đang ăn cơm thì Bạch Văn Nguyên nhận được tin nhắn của Bạch Văn Uyên, anh nhắn lại địa chỉ, còn tốt bụng gửi định vị sang.

Ba người ăn uống no nê hẹn nhau sang chỗ khác uống nước, toan đứng dậy thì Bạch Văn Uyên canh mặt đẩy cửa vào.

Bạch Văn Nguyên ngạc nhiên: “Văn Uyên, sao em lại tới đây?”

Bạch Văn Uyên trông thấy nét mặt của Thường Tương Tư và anh trai rất bình thường, Cao Xu thì tươi cười mà cứ ngỡ mắt mình bị mù. Anh ấy vốn cho rằn Cao Xu định ngả bài đánh nhau với hai người, sợ cô ấy chịu thiệt nên mới vội vã tới đây ngăn cản hai bên, tốt nhất có thể giải quyết xong việc cưới hỏi. Ai mà ngờ được đây không phải là Hồng Môn Yến mà là bữa tiệc vui giữa chủ với khách.

“Em đến xem.” Bạch Văn Uyên lắp bắp: “Em tới tìm Cao Xu trao đổi một số việc ——”

“Anh tìm tôi làm gì?” Cao Xu cười tủm tỉm: “Tôi chuẩn bị hẹn Tương Tư đi uống cà phê, thuận tiện dạo trung tâm mua sắm để chọn nhẫn hay gì đó đây.”

Bạch Văn Uyên lập tức xông lên, bắt lấy cổ tay của Cao Xu rồi giữ chặt, quay sang nói với hai người còn lại: “Thời gian không kịp, chúng em đi trước ——”

Chưa dứt lời, Bạch Văn Uyên đã kéo Cao Xu ra ngoài. Trước khi đi, cô ấy còn kịp cười với hai người.

Ra khỏi nhà hàng, Cao Xu hất văng tay Bạch Văn Uyên ra, há miệng thở dốc: “Anh đừng có tùm tôi, mệt!”

“Cô nói gì với Thường Tương Tư đấy?” Bạch Văn Uyên trừng cô ấy: “Chọn nhẫn á? Chọn nhẫn làm gì?”

Cao Xu vén sợi tóc tinh nghịch ra sau tai, đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới đáp: “Anh tò mò thế thì sao không đi hỏi anh trai mình đi.”

“Hiện tại không phải vấn đề của anh tôi mà là vấn đề của cô. Vì sao cô cứ cứng đầu tổ chức lễ cưới, hả? Hai vợ chồng người ta đang tốt đẹp thế kia mà cô còn chưa bỏ cuộc, nhất quyết mời người ta ăn cơm, chưa tới phút cuối chưa thôi, bây giờ cô đã sáng mắt ra chưa?” Bạch Văn Uyên nhìn nét mặt thờ ơ của Cao Xu: “Cô còn như thế thì sau này sẽ không hạnh phúc đâu, sớm ——”

“Bạch Văn Uyên, anh phải biết rằng người muốn tổ chức lễ cưới không phải là tôi, anh có khuyên thì đi mà tìm bác của anh ý.” Cao Xu chớp mắt: “Anh là đàn ông đàn ang mà sao cứ muốn khó xử phụ nữ thế. Trông tôi dịu dàng dễ ức hiếp chăng? Anh không dám động chạm đến bác, không khuyên nổi anh trai mình, Thường Tương Tư chắc chắn chẳng nghe lời anh, tính đi tính lại cũng chỉ có tôi nên ra sức ức hiếp tôi ư?” Cô ấy nói mà nước mắt tuôn rơi: “Việc này tôi có thể tự làm chủ sao? Lúc tổ chức lễ cưới đã có ai hỏi ý kiến của tôi chưa? Anh trai anh bảo không tham gia là không tham gia, cũng đâu hỏi tôi. Sao anh cứ phải bỏ đá xuống giếng ——”

“Tôi thề, tôi không thế ——” Bạch Văn Uyên luống cuống tay chân: “Cô đừng khóc mà!”

Cao Xu ngước hai mắt đẫm lệ nhìn Bạch Văn Uyên: “Bây giờ tôi đang sợ gần chết đây, sợ anh trai anh thật sự không tham gia lễ cưới thì tôi biết giấu mặt vào đâu! Mất mặt lắm anh biết không, anh nói xem tôi nên làm gì bây giờ?”

Bạch Văn Uyên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ấy, trái tim quặn đau: “Nếu không thì cô cũng đừng tham gia nữa?”

Cao Xu lau nước mắt: “Để rồi mặc cho bố mẹ tôi xấu hổ à?”

“Vậy cô nói xem phải làm gì?”

Cao Xu liếc Bạch Văn Uyên, do do dự dự, bộ dáng muốn nói lại thôi.

“Cô nói đi!” Bạch Văn Uyên sốt ruột: ‘Tuần sau tổ chức lễ cưới rồi, cô làm người ta nóng lòng quá.”

Cao Xu cắn môi: “Hiện tại chỉ thiếu chú rể ——”

“Tôi biết đi đâu tìm cho cô đây ——”

Bạch Văn Uyên nhìn bộ dáng Cao Xu xem mình, bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhìn cô ấy, cô ấy cũng bình tĩnh nhìn Bạch Văn Uyên.

Hết chương 79

Bình luận

Truyện đang đọc