NẾU YÊU CHỈ LÀ GẶP THOÁNG QUA



Hiệp Phàm cười thản nhiên, càng cười trông càng bất đắc dĩ, trong lòng bi ai, ngay cả chính mình có một thân võ nghệ, có gia thế tốt, nhưng mà ở thời đại này, có năng lực thì như thế nào? Nếu lúc nàng ở hiện đại cũng xinh đẹp như vậy, gia thế tốt như vậy, vậy Lâm Hi Thần kia còn thể đem nàng trở thành đối tượng giải khuây của hắn khi nhàm chán sao? Nhưng mà bây giờ, nàng có tất cả rồi thì Lâm Hi Thần này thích cũng là một cô nương xinh đẹp động lòng người.
Bản thân vĩnh viễn chỉ có thể là vai phụ [chẳng phải tỷ đang làm vai chính đó sao ;))]. Ở hiện đại, nàng vĩnh viễn là đối tượng cười nhạo của Lâm Hi Thần cùng bạn bè hắn. Ở cổ đại, nàng cũng chỉ là kẻ không quan hệ cùng phối hợp diễn với hắn, gả cho thì sao, rồi sẽ có một ngày bị Đỗ Nhược Hân thay thế. Bây giờ Lâm phu nhân lựa chọn nàng, nhất định có nguyên nhân không thể cho ai biết, nói trắng ra là hiện tại nàng còn có giá trị lợi dụng. Nàng không thể yêu, cũng không thể làm cho Lâm Hi Thần yêu nàng, chỉ có thể trở thành nữ nhân chống đỡ sau lưng Lâm Hi Thần, vĩnh viễn không thể quang minh chính đại.
“Nếu ta ngu đốt, có lẽ sẽ càng chấp thuận.” Hiệp Phàm thản nhiên trả lời, ánh mắt có chút ướt át, lặng lẽ cúi đầu, không thèm nhắc lại.
“Hi Thần, ăn cơm xong cùng Diệp cô nương trở về, đến Hiệp Vương phủ thỉnh an nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của ngươi.” Lâm phu nhân nghiêm trang nói, vẻ mặt nghiêm túc, không giống đang nói một chuyện đáng mừng, mà là giải quyết việc chung, “Về phần sính lễ, cùng với đồ cưới của Diệp cô nương, phiền toái nói cho Hiệp Vương gia, chúng ta là nữ nhân giang hồ, không quan tâm những thứ này, liền miễn đi.”
“Không được.” Hiệp Phàm lạnh lùng nói, “Nếu muốn ta gả, sẽ quang minh chính đại gả, đồ sính lễ không thể thiếu, đồ cưới cũng không thể thiếu, phòng ngừa chuyện xảy ra sau này, bây giờ, Lâm thiếu trang chủ muốn kết hôn, phải được biết là thật lòng muốn lấy.”
“Đừng vội đặt điều kiện với ta!” Lâm phu nhân lạnh lùng nói, “Nếu đã biết lấy ngươi chẳng qua là vì mục đích nào đó, ngươi sẽ không nghĩ từ nay về sau mình thật sự chính là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ phu nhân! Tuỳ lúc ta đều có thể lấy mạng của ngươi.”

“Đó là chuyện sau này.” Hiệp Phàm cũng không nhượng bộ, thản nhiên nói, ngữ khí cũng không kích động, “Ngươi khiến cho cha mẹ ta không thể không từ hôn với Tô gia, mặt mũi này phải bồi thường như thế nào? Đều không phải là ta Hiệp Phàm vì Lâm Thiếu trang chủ mà không lấy chồng, cũng không phải vì Hiệp Vương phủ muốn nữ nhi của mình gả vào Ngạo Lâm sơn trang. Nếu nói rõ, ta chẳng qua chỉ là người tồn tại vì cái mục đích nào đó, thân ta đây chính là lợi thế lớn nhất, bây giờ ngươi cũng không thể giết ta, nhưng điều kiện của ta chính là đề vào lúc này. Không nói sau này như thế nào, nếu bây giờ ta đã gả cho, ta chính là Ngạo Lâm sơn trang Thiếu trang chủ phu nhân.”
“Ngươi!… lá gan thật sự không nhỏ, tỷ tỷ, ngươi tuyệt đối không thể để nàng làm vậy được!” Bằng Tử Y oán hận nói.
“Đỗ phu nhân, bây giờ là Hiệp Phàm cùng mẹ chồng tương lai đặt điều kiện, ngươi chẳng qua là người ngoài, xin đừng nhiều chuyện.” Hiệp Phàm lạnh lùng nói, thanh âm vẫn không cao như cũ, nhưng nghe xong làm trong lòng người ta căng thẳng.
“Được.” Lâm Hi Thần cười lanh lảnh, đột nhiên mở miệng nói, “Được, Lâm Hi Thần ta liền quang minh chính đại lấy ngươi vào cửa, cho ngươi về sau cho dù không cam lòng cũng phải tình nguyện.”
“Đa tạ”. Hiệp Phàm thản nhiên nói, biểu tình trên mặt vẫn phong thanh vân đạm ( không vui không buồn ), nhìn không ra là trong lòng bốn bề đã dậy sóng.
Lâm phu nhân nhìn thoáng qua Lâm Hi Thần, không hé răng. Coi như ngầm đồng ý. Chung quy về sau cũng phải áy náy cho nữ tử này, vậy để cho nàng vui vẻ một chút, miễn cho năm đó giống như chính mình, có một số việc, đau khổ, chỉ có thể nuốt xuống.

Lâm phu nhân không nói, Bằng Tử Y dường như muốn nói cái gì, lại bị tỷ tỷ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn. Đỗ Nhược Hân vẻ mặt mờ mịt, trong mắt hàm chứ lệ, ở cũng không được mà không ở cũng không được, nhìn những người trước mặt vui vẻ mà ngẩn người, tiếng khóc dường như tuỳ lúc có thể phát ra.
Nhìn nàng một cái, Bằng Lục Y nhẹ nhàng thở dài trong lòng, đứa nhỏ này, dù sao cũng là mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, không có gì không tốt, chẳng qua, tính cách nàng đơn thuần như thế làm sao có khả năng chịu sóng gió?
Nhưng mà, nếu sự thành, đứa nhỏ này nhất định phải thay thế Hiệp Phàm trở thành người duy nhất trong lòng Lâm Hi Thần.
Lâm Hi Thần quả nhiên nói được làm được.
Vì thế, hai ngày sau, chính thức mời người tới cầu hôn Hiệp Vương phủ, sính lễ đều là những tranh chữ trân bảo vô giá mà ngay cả Hiệp Vương gia cũng chưa gặp bao giờ, cho Hiệp Vương gia một chút mặt mũi.

Khắp cả kinh thành người nào không biết người nào không hiểu, nhị nữ nhi của Hiệp Vương gia phải gả cho Ngạo Lâm sơn trang Thiếu trang chủ, người kia anh tuấn phóng khoáng, trên giang hồ là người trẻ tuổi tuấn kiệt số một số hai – Lâm Hi Thần Lâm thiếu trang chủ.
Đối mặt với nhân vật như thế, Tô gia cuối cùng lựa chọn im lặng, tuy rằng là một thủ phủ trong kinh thành, nhưng nếu so với Ngạo Lâm sơn trang, đều không thể sánh được. Hơn nữa, đối phương là người trong giang hồ, nếu chọc vào, sợ là toàn phủ không được bình an. Huống hồ, Hiệp Vương gia xuất phát từ áy náy, chủ động đem Đại nữ nhi Hiệp Trà gả cho Tô gia, coi như là có chút bồi thường.
Mấy người sung sướng mấy người sầu?
Tô Thành Hoài rủ Tô Thanh Dân cùng hắn uống rượu giải sầu, Hiệp Trà ở trong khuê phòng mà khóc.
Hiệp Vương gia không muốn nữ nhi thiệt thòi, tự mình chọn mua đồ cưới, mọi thứ đều là đồ xa xỉ, chỉ hận không thể để nữ nhi đời đời kiếp kiếp đều không buồn, nếu phu quân không yêu, cũng không cần lo áo cơm.
Nhưng mà, đến ban đêm, lại vẫn không nhịn được ưu sầu, không phải không biết, Lâm Hi Thần kia không yêu nữ nhi của mình, chẳng qua là vì mục đích nào đó, hắn không biết, cũng không muốn biết, chỉ thấy đáng thương cho nữ nhi bị liên luỵ, trở thành một vật hi sinh chính trị!
Mặc dù là trọng thần triều đình, cũng không có cách nào cứu nữ nhi, lòng tràn đầy bất lực cùng bi ai. Lam thị lúc này cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, chính là, có người nào mà không phải gả, vận mệnh nữ nhi đã như thế, âu cũng là do ý trời đã định, từ lúc sinh ra nàng, Lam thị đã biết, nhất định có một ngày đứa con này sẽ rời xa nàng. Cho nên, bây giờ đi, Lam thị ngược lại thản nhiên thừa nhận.

Hiệp Phàm vẫn đứng ở khách sạn, Lâm Hi Thần phân phó người giám sát, không được để cho nàng rời khỏi khách sạn nửa bước, hơn nữa phải cẩn thận chăm sóc. Hiệp Phàm vốn muốn về nhà nhìn xem, nhưng một khi đã như vậy, cũng nhận thức, ngày ngày đứng ở trong phòng đọc sách, trừ ăn cơm, không ra khỏi phòng, có Thiến Tố canh giữ ở cửa, nghe mệnh lệnh của Lâm Hi Thần, không cho bất luận kẻ nào tới gần, đã giảm đi rất nhiều phiền toái.
Cũng không biết vì sao, Bằng Tử Y cùng Đỗ Nhược Hân rời khỏi khách sạn trở về Ngạo Lâm sơn trang trước, Bằng Lục Y cũng không lộ diện, mỗi ngày đều quá thanh nhàn, hai ngày vội vàng trôi qua.
Trước khi đi một đêm, Lâm Hi Thần đột nhiên cho phép Hiệp Phàm về nhà, cho phép nàng ở nhà buổi tối cuối cùng, sáng sớm ngày mai xe ngựa sẽ đón nàng.
Vừa mới gặp mặt, Tiểu Liên gọi một tiếng “Tiểu thư”, trong lòng Hiệp Phàm run lên, khuê phòng vẫn sạch sẽ, đơn giản như trước, vẫn là cảm giác quen thuộc như 10 năm qua. Là toàn bộ trí nhớ sau khi đến thời đại này. Bây giờ nghĩ lại, chung quy vui vẻ một chút.
Đã không kịp cáo biệt với sư phụ, có thể, sau khi sư phụ bế quan xong, không thấy mình quay lại, khẳng định sẽ lo lắng.
Đêm đã khuya, Hiệp Phàm không thể yên tâm sư phụ, lặng lẽ chuẩn bị chuồn khỏi Vương phủ. Cha mẹ căn dặn không cho bất kì kẻ nào quấy rầy nàng, vì muốn để cho nàng ngày cuối cùng ở nhà được nghỉ ngơi, việc này ngược lại có lợi cho nàng lặng lẽ rời đi.
Lại thấy có một cái bóng chợt loé, hướng tới phòng Hiệp Phàm mà đến, , mơ hồ có một mùi hương nhẹ nhàng xoẹt qua chóp mũi, hơi hơi quen thuộc. Hiệp Phàm sửng sốt, lặng lẽ lắc mình chạy tới khuê phòng Hiệp Tâm núp nào. Người này, chính là người gần đây nàng có chút quen biết.


Bình luận

Truyện đang đọc