“Cho dù hắn thực sự một ngày làm Hoàng Thượng, trừ phi Hiệp Phàm ta đã chết, hắn có thể tam cung lục viện, nếu không, chỉ hai chữ — mơ tưởng!” Hiệp Phàm im lặng nhìn Thượng Tú Lệ,“Ta biết vì hắn cùng người nhà của hắn, Thượng gia các ngươi đã trả giá rất nhiều, nhưng là, nếu như lúc ấy chỉ vì ngày sau báo đáp, sợ rằng Thượng tướng quân sẽ không dùng tính mạng một nhà Thượng gia.”
Thượng Tú Lệ lạnh lùng nhìn Hiệp Phàm, niềm hy vọng trong ánh mắt tựa như ảm đạm đi rất nhiều. Hiệp Phàm trước mặt, rốt cuộc biết bao nhiêu? Nàng không phải Hiệp Vương gia nữ nhi sao? Sao lại biết tình hình lúc đó, chẳng lẽ Lâm Hi Thần ngay cả chuyện xưa này đó cũng nói cho nàng biết?
“Tuỳ ngươi.” Thượng Tú Lệ thản nhiên nói,“Dù sao ta cũng có đủ thời gian chờ đợi, đến lúc đó, ta xem Hiệp Phàm ngươi còn có thể giống như bây giờ hay không.”
Hiệp Phàm ôn hòa cười, nói:“Tốt, vậy từ bỏ ý nghĩ muốn chết trong đầu đi, từ từ chờ đợi, nhìn xem tới lúc đó, ta còn có thể nói như thế với ngươi hay không.”
Thượng Tú Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm Hiệp Phàm, gằn từng tiếng:“Ngươi rốt cuộc là loại người nào? Ngươi còn biết gì nữa? Nếu như muốn giao ta để lập công, tùy thời có thể!”
Hiệp Phàm mỉm cười, thực ôn hòa nói:“Ta là nhị nữ nhi Hiệp Vương gia – trọng thần trong triều, nay là Ngạo Lâm sơn trang thiếu trang chủ Lâm Hi Thần tân hôn thê tử. Ta biết ngươi là cháu gái Thượng tướng quân, là hậu nhân duy nhất may mắn còn sót lại của Thượng gia, lúc ấy Thượng tướng quân cùng đối thủ câu thông, không tiếc thả đối thủ, mang tội danh phản quốc, hại tánh mạng cả nhà, cho nên, Hi Thần phải đồng ý bảo hộ ngươi cả đời. Về phần Hi Thần, làm sao bảo hộ, có lẽ giống như lời ngươi nói, tới lúc đó rồi tính sau.”
“Ngươi, ngươi, thật sự chính là Hiệp Vương gia nhị nữ nhi sao? Một vương phủ thiên kim, sao có thể biết nhiều chuyện như thế?” Thượng Tú Lệ bi ai nói,“Chuyện xưa này đó, Lâm đại ca chưa bao giờ đề cập với người ngoài, nếu ngươi đã biết, hẳn là hắn thật sự yêu thương ngươi, nếu không –”
“Ta chẳng qua là một quân cờ, không hơn, ngươi không cần suy nghĩ miên man.” Hiệp Phàm thản nhiên nói, hướng ra bên ngoài nói lớn,“Người đâu, thay Thượng cô nương thu thập một chút, hầu hạ cho tốt.”
Bên ngoài có người lên tiếng trả lời, lập tức đi đến, cúi đầu vội vàng thu thập những thứ bừa bãi.
“Nếu như ngươi muốn uống chén rượu mừng, tùy ngươi; Nếu như muốn yên tĩnh một mình , cũng tùy ngươi.” Hiệp Phàm cũng không quay đầu lại nói, chậm rãi tiêu sái ra khỏi phòng, nhìn những tia nắng mặt trời bên ngoài, trong đầu lại rét run từng đợt.
Lâm Hi Thần này, nhất định cùng người nọ có quan hệ không rõ ràng? Nhưng mà, hắn rõ ràng là con sư phụ, vì sao không học đao pháp, lại sử dụng kiếm chứ? Hơn nữa còn có thanh kiếm bất ly thân của người nọ – Thanh Phong kiếm.
Nếu thật sự cùng người nọ có liên quan, nàng phải đối mặt như thế nào đây?
Đi thẳng tới phía trước, mơ hồ thấy một thân ảnh chợt loé, Hiệp Phàm trong lòng vừa động, hướng Xá Minh nói:“Xá Minh, ngươi cứ đi trước, ta có chút mệt, nghỉ ngơi một lát lại đi.”
Xá Minh đáp ứng, bản thân tiếp tục đi.
Hiệp Phàm chờ hắn đi xa, mới treo cái chuông, đi tới nơi thân ảnh vừa rồi biến mất, lược đi một đoạn đường, phía trước là cái hoa viên nhỏ, cửa khép hờ, trên có khóa, nhưng đã mở ra . Hiệp Phàm lấy tay đẩy cửa, nhẹ nhàng đi vào. Nơi này, nàng từng nghe sư phụ nhắc qua, là nơi sư phụ thích nhất.
“Sư phụ, là ngài sao?” Hiệp Phàm nhẹ giọng hô một tiếng.
“Đúng vậy.” Nhạc Tình Mai xuất hiện sau một thân cây, trên mặt mơ hồ có nước mắt, nhìn chung quanh, ưu thương nói,“Vốn tưởng rằng sẽ không trở lại nơi này, người đó, chẳng thay đổi chút nào. Vẫn là bộ dáng trước đây.”
Kỳ thật, đối với Ngạo Lâm sơn trang, Hiệp Phàm cũng không xa lạ, cho nên nàng có thể tự do giống như đi trong phủ của mình. Đó là bởi vì, sư phụ trước đây đã tả qua vô số lần về nơi này, nàng nghe nhiều tới trình độ đã quen thuộc giống như nhà của mình.
Khi nàng nhìn thấy thân ảnh người này, chỉ biết đó nhất định là sư phụ, nàng nhất định không có nhìn lầm. Tựa như lời sư phụ nói, cánh cửa của hoa viên nhỏ này vĩnh viễn khép hờ, trên cửa vĩnh viễn có khóa, nhưng cũng vĩnh viễn sẽ không khóa lại, bởi vì trước kia, sư phụ thường xuyên đến nơi này, đủ loại hoa cỏ, mang theo Hi Thần tới chơi đùa.
“Sư phụ, ngài đến đây lúc nào?” Hiệp Phàm vui vẻ hỏi.
“Từ tối hôm qua .” Nhạc Tình Mai nhìn đồ đệ, cười từ ái, nhẹ nhàng nói,“Ngươi nha đầu kia, sao lại ngốc nghếch như thế, cứ nhất định phải gả cho hắn chứ? Hắn có thể cho ngươi cuộc sống bình an hạnh phúc sao?”
“Hắn không cho được con, nhưng con có thể cho hắn.” Hiệp Phàm nghịch ngợm nói,“Con đã suy nghĩ kĩ, hắn khó chơi như vậy, cũng chỉ có Hiệp Phàm con mới có thể thu thập được. Đổi lại là người khác, chỉ sợ là sùng bái đến ngôn nghe kế nghe rồi.”
“Nghe nói hắn đã có Đỗ Nhược Hân cùng Thượng Tú Lệ.” Nhạc Tình Mai bất an nói.
“Tin tức của ngài thật linh thông.” Hiệp Phàm mỉm cười, giúp đỡ sư phụ ngồi xuống ghế, lại nói,“Hai cái tiểu nữ tử kia là đồ đệ đối thủ của ngài? Ngài tính như thế nào? Cứ ở chỗ này như vậy ư? Ngạo Lâm sơn trang là nơi ngoạ hổ tang long, con xem, ngay cả nô bộc vẩy nước quét nhà đều có võ công không tồi, bây giờ ngài còn tốt, nhưng mà lúc sau, khó tránh khỏi sẽ không bị người phát hiện.”
“Ta nghĩ ở lại cùng con mấy ngày, xem Hi Thần hắn đối với con như thế nào, vậy mới yên tâm. Nhưng mà, con cũng không cần lo lắng, đây dù sao cũng là nơi trước kia ta từng sống, ta rất quen thuộc, nếu muốn trốn đi sợ là không ai thấy được. Những người này, võ công hẳn là kém ta.” Nhạc Tình Mai ôn nhu cười, từ ái nói.
“Sư phụ muốn như thế nào liền tùy sư phụ.” Hiệp Phàm trong lòng nghĩ, nếu sư phụ có thể gặp được Lâm trang chủ, có lẽ có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm ngày đó, nhìn bộ dáng Lâm trang chủ, không giống kẻ phụ bạc, vẻ mặt chính khí, hẳn là người có trách nhiệm, lúc ấy buông tha cho sư phụ nhất định có nguyên nhân, nói không chừng có thể giải thích.
“Con tới tiền thính đi.” Nhạc Tình Mai mỉm cười nói,“Ta một mình đi dạo chung quanh.”
Hiệp Phàm gật gật đầu, rời khỏi hoa viên nhỏ, trở lại phía trước. Thấy Lâm Hi Thần trên mặt đã có men say mơ hồ, đối với hôn lễ này, hắn cũng không giống như phản cảm.
“Nghe Xá Minh nói, ngươi đã xử lí thoả đáng rồi.” Lâm Hi Thần thấy Hiệp Phàm trở về, bước nhanh tới, cười nói, trong giọng còn có chút men say thoảng qua.
“Đúng vậy.” Hiệp Phàm mỉm cười, nói,“Nàng nói nàng sẽ kiên nhẫn đợi đến khi ngươi có thể có ba vợ bốn nàng hầu.—đúng rồi, khi nào thì ngươi có thể có ba vợ bốn nàng hầu đây? Trừ phi ngươi làm Hoàng Thượng.” Hiệp Phàm ngữ khí trêu đùa, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu một nụ cười ôn nhu, im lặng nhìn Lâm Hi Thần, tựa hồ tất cả đều như vô tâm.
Lâm Hi Thần ha ha hai tiếng, nhưng không có nói gì, trong ánh mắt lại hiện lên một sự quyết tâm, làm cho Hiệp Phàm cả kinh.
Hiệp Phàm không nói tới việc này nữa, cùng Lâm Hi Thần tiếp đón khách nhân, chỉ là kính rượu, hàn huyên, làm một số chuyện vô vị khuôn sáo. Tuy rằng không phải việc vui vẻ gì, nhưng cũng phải làm cho tốt, đến khi khách nhân về hết, Hiệp Phàm cảm thấy xương cốt rã rời, mà Lâm Hi Thần có uống chút rượu, bị người khiêng về tân phòng.
Nhanh chóng thay quần áo, Hiệp Phàm một mình lẳng lặng đứng ở trong phòng, nghĩ đêm nay sư phụ dung thân nơi nào? Tuy rằng sư phụ cực kỳ quen thuộc nơi này, nhưng không có khả năng quang minh chính đại ở trong một gian phòng tử tế, chỉ sợ lại tùy tiện tìm một chỗ qua đêm đi.“Tuyết Liên.” Hiệp Phàm giả như vô tình hỏi,“Hôm nay uống rượu ta để ý thấy có khách nhân nói giỡn, Lâm trang chủ phu nhân trước kia so với hiện tại còn trẻ trung xinh đẹp gấp bội, chẳng lẽ, Ngạo Lâm sơn trang còn vị phu nhân nào khác?”
Tuyết Liên nhìn thoáng qua Hiệp Phàm, thấy Hiệp Phàm đang bưng chén trà, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chỉ là vô tình hỏi, mới yên lòng.
Đối với vị thiếu phu nhân trước mặt, Tuyết Liên trong lòng có chút kiêng kị , Hiệp Phàm khiến nàng thấy rất khó nắm bắt, nàng cảm giác thiếu phu nhân này so với Đỗ Nhược Hân còn mạnh hơn gấp trăm lần, người này, ngày thường thanh lệ thoát tục, lại thông minh lạnh lùng, trầm tĩnh nội liễm, ôn nhu hiền lành, nhưng thật ra là ngoài mềm trong cứng, khiến người ta không thể không chuẩn bị tinh thần hầu hạ.
“Trước đây vốn là từng có một vị trang chủ phu nhân, sau lại qua đời, trang chủ phu nhân hiện tại là sau đó mới lấy vào.” Thanh âm Tuyết Liên nhẹ nhàng, tận lực tỏ ra bình thản.
“Phải không? Thực đáng tiếc.” Hiệp Phàm mỉm cười, nói,“Ta vốn đang rất tò mò, muốn xem một nữ tử xinh đẹp xuất chúng như thế nào, mới có thể cùng trang chủ phu nhân so sánh. Nguyên lai đã qua đời, là vì bệnh sao?”
Tuyết Liên lắc lắc đầu, có chút do dự nói:“Là không cẩn thận lạc nhai (rơi xuống núi), mọi người tìm mãi không thấy, cuối cùng đành từ bỏ.”
Hiệp Phàm gật gật đầu, không hỏi nữa, tiếp tục thưởng trà.
Lâm Hi Thần từ bên ngoài đi đến. Trên mặt còn có men say nồng đậm.
“Đang nói cái gì vậy, sao lại vui vẻ như thế?” Lâm Hi Thần hỏi trong men say, ánh mắt híp lại, giống con báo săn nguy hiểm.
Hiệp Phàm uống ngụm trà, cười nhẹ, nhẹ nhàng nói:“Ta đang hỏi Tuyết Liên, tật xấu hoa tâm của chàng liệu có phải do di truyền.”
Lâm Hi Thần hơi hơi một chớp mi, như thực như giả nói:“Kết luận như thế nào?”
“Rất tốt.” Hiệp Phàm cũng nửa giả nửa thực nói,“Trong hỉ yến (tiệc cưới) nghe bằng hữu trên giang hồ của chàng đề cập tới hai vị trang chủ phu nhân mỹ mạo, trong lòng thật sự tò mò, nhìn Lâm trang chủ tướng mạo đường đường vẻ mặt chính khí, không giống như là kẻ khắp nơi lưu tình, thì ra là còn một vị trang chủ phu nhân trước kia bất hạnh qua đời sớm, ta thấy, chàng nếu chán ghét ta, để cho ta tự do, đây chính là biện pháp đổi người mới là không phải nghe người cũ khóc, thấy như nào?”
Lâm Hi Thần cười lanh lảnh,“Chỉ cần nàng không mưu sát trượng phu, đề nghị này của nàng ta sẽ suy nghĩ, suy nghĩ thật kĩ.”
“Hẳn là lưỡng toàn kì mĩ.” Hiệp Phàm trên mặt mỉm cười, trong lòng lại suy nghĩ, vì sao, Lâm Hi Thần không có một chút ít bi ai (đau buồn), chẳng lẽ hắn đã quên mẫu thân của mình, hay còn có nguyên nhân nào khác?
Tuyết Liên lặng lẽ lui đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, mọi người thường nói, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàn, hai người kia lại còn có tâm tình đứng đó ba hoa.
Tuyết Liên vừa đi ra, Lâm Hi Thần ngã đầu ở trên giường, vù vù ngủ. Hiệp Phàm im lặng ngồi, nhìn bóng đêm từ dày đặc chuyển thành những tia nắng ban mai, nhiễm trắng cửa sổ, một đêm chưa ngủ.
Vừa sáng sớm, lại nổi lên vụ (sương mù), đẩy cửa sổ ra, một đoàn đoàn sương mù dày đặc đập vào mặt, đứng cách nhau nửa thước đã không thấy đối phương. Toàn bộ ngạo lâm sơn trang cứ như vậy im lặng chìm trong vụ, yên tĩnh. Hiệp Phàm đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn, suốt một đêm, nàng không ngừng tìm kiếm trong đầu những tư liệu mình biết liên quan tới Cổ Hà chiến dịch.
Cổ Hà chiến dịch, là trận chiến thắng làm vua thua làm giặc. Từng một thời là chiến hữu thân thiết, lại vì quyền thế mà đấu tranh sống chết. Hoàng Thượng của hiện tại cùng người kia, từng nâng cốc luận anh hùng, từng cười luận quốc sự, tung hoành thiên hạ. Phụ thân từng nói thế này, hai người trẻ tuổi có cùng lí tưởng, dùng cái mục đích đó để sóng vai cùng nhau, sau đó cũng lại dùng chính cái mục đích đó để chém giết lẫn nhau. Cuối cùng một người thành Hoàng Thượng, một kẻ lưu lạc trong giang hồ.
“Đang nghĩ cái gì?” Một thanh âm đột nhiên vang lên khiến Hiệp Phàm hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Lâm Hi Thần đứng phía sau mình, lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt tỉnh táo, mơ hồ có ý cười thản nhiên, dường như còn chứa chút chân tình.
“Đang nhìn vụ, hảo đại vụ.” Hiệp Phàm thản nhiên cười,“Ngủ ngon giấc không?”
“Tốt lắm.” Lâm Hi Thần có chút hoài nghi nhìn Hiệp Phàm, dùng ngữ điệu trêu chọc nói,“Nhìn nàng quần áo chỉnh tề, chẳng lẽ một đêm không ngủ? Là ta ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, hay do nàng không chịu đi vào khuôn khổ?”
Hiệp Phàm mặt ửng hồng lên, dù sao nàng cũng chỉ là nữ tử mười bảy mười tám tuổi, cho dù là ở hiện đại hay cổ đại, nàng cũng vẫn là tiểu nữ sinh không hiểu chuyện phong tình, nay đối mặt với trượng phu, cũng không biết nên phản ứng ra sao.
“Lâm Hi Thần, chàng,” Hiệp Phàm nửa xấu hổ nửa tức giận đang muốn nói.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Tuyết Liên vẻ mặt kích động vọt vào, nhìn hai người trong phòng, thở hổn hển nói:“Thiếu trang chủ, thiếu phu nhân,– Đỗ cô nương, nàng, nàng tự sát, vừa mới mới phát hiện, nàng uống độc dược,–”
Lâm Hi Thần chau mày.
Hiệp Phàm trong lòng ngẩn ra, thú vị, dàn xếp một cái Thượng Tú Lệ, lại lòi ra một cái Đỗ Nhược Hân, hù dọa ai đây, thân nàng ta chính là người Bách Độc môn, có loại độc nào độc chết nàng ta được, lúc sau mới phát hiện, rõ ràng là cố ý!
“Đi xem đi, an ủi Đỗ cô nương một chút. Ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát.” Hiệp Phàm che miệng nhẹ nhàng đánh ngáp, quyện quyện (mệt mỏi) nói,“Nói nàng lần sau đổi phương thức mạo hiểm hơn một chút , người của Bách Độc môn dùng thuốc độc tự sát, thật hài hước. Có bản lĩnh, cắt cổ tay, rất có hiệu quả.”
Tuyết Liên nhẹ nhàng nở nụ cười, lại cảm thấy không ổn, lập tức cúi đầu, im lặng không nói.
“Nàng đang an ủi Nhược Hân, hay là đổ dầu thêm lửa đây?” Lâm Hi Thần cũng nhịn không được mỉm cười hỏi,“Người ta nếu thật sự tự sát thì sao? Bách Độc môn có thiên hạ đệ nhất độc, không thuốc nào cứu được, biết đâu nàng ta ăn thật?”
“Chàng tin sao?” Hiệp Phàm trừng mắt nhìn, mỉm cười nói,“Bách Độc môn tuyệt đối không tồn tại loại dược không thể giải.– được rồi, chàng mau tới đó đi, cho dù là độc dược không thể giải, chỉ cần thấy chàng, nghe tiếng gọi ôn nhu của chàng, lập tức như uống được giải dược. Tốt xấu gì ta cũng là thê tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, ta còn chưa lập quy củ đâu, một đám đến gây phiền toái. Thật sự là không thú vị, uổng thay cho bốn chữ nữ nhân giang hồ. Đủ rồi, đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.– à, nói như vậy, ta có thể không cần phụng trà có phải hay không?”
“Đúng vậy, xem chừng bây giờ rất náo nhiệt. Nàng không đi nhìn một chút?” Lâm Hi Thần một bên thay quần áo một bên hỏi.
Hiệp Phàm lắc lắc đầu, nói:“Phiền toái chuyển cáo một tiếng, Hiệp Phàm mới đến quý bảo, chưa quen khí hậu, cảm thấy thân thể không khoẻ, sẽ không đi, thầm muốn tĩnh dưỡng, mong mọi người đừng quấy rầy.”
Tuyết Liên cúi đầu, cố nén cười, thiếu phu nhân này, thật là thú vị.
Lâm Hi Thần cũng không miễn cưỡng nàng, đi theo Tuyết Liên ra cửa phòng, quay đầu nói:“Ta kêu Kiều Hà tới hầu hạ nàng.”
“Thôi đi, nàng đến đây ta lại không thể nghỉ ngơi, ta chỉ muốn im lặng ngủ. Chàng an tâm đi, ta là thiếu phu nhân của chàng, sẽ không có ai bạc đãi ta.” Hiệp Phàm nằm xuống giường, ngữ khí có chút hàm hồ, nhắm mắt lại, thật là có chút mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật sâu.