NGÀI TRANG KHÔNG TIỀN ĐỒ


Trang Hãn Học không nói dối, hắn vốn đã chuẩn bị rất kỹ càng, còn đặc biệt lẻn xuống hiệu thuốc dưới lầu mua bao cao su và chất bôi trơn, hớn hở đến tìm Thu Triết Ngạn nồng cháy một đêm.
Tiểu biệt thắng tân hôn, nắng hạn gặp mưa rào.
Không cần quá sướng, nhưng nghĩ thôi đã thấy phê.
Lòng hắn tràn đầy nhiệt huyết.
Ai ngờ buổi chiều mẹ lại gọi cho hắn: “Ba con về rồi, con biết chưa? Đi gặp ông ta với mẹ nào.”
Đúng là tai bay vạ gió.

Trang Hãn Học thất vọng thốt lên một tiếng “hả?”, giống như bị dội gáo nước lạnh lên đầu.
Mẹ: “Hả gì mà hả?”
Trang Hãn Học vội chữa cháy: “À không, mẹ ơi, con còn chưa kịp chuẩn bị mà.”
Mẹ hỏi: “Con thì chuẩn bị cái gì?”
Trang Hãn Học cười nhăn nhở: “Con còn chưa điều tra cặn kẽ về ả bồ nhí và con trai cô ta mà.

Chẳng phải mình nên chuẩn bị một chút rồi mới đi chèn ép người ta ạ? Vả lại, con cũng không đánh phụ nữ đâu…”
Mẹ cười: “Cũng không cần đánh nhau, dù sao con nhỏ đó cũng không thoát được khỏi lòng bàn tay mẹ.”
Thế là Trang Hãn Học lại sửa soạn đi gặp ông ba già và bà mẹ nhỏ của mình.
Hắn cũng ngạc nhiên lắm, ba mẹ năm nay đã ngoài 60 mà vẫn có thể lùm xùm đến vậy.

Ba còn có thể sản xuất cho hắn một đứa em hờ, đúng là gừng càng già càng cay.
Ba mẹ không sống chung.
Hai mẹ con tìm đến nơi ba ở – nơi ba với bồ nhí ở.
Cô bồ nhí này lại còn là phát thanh viên của đài truyền hình, tên Giang Tuyết Tình, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu.

Thời đại học, cô ta phải tạm nghỉ học một năm để sinh con, sau khi tốt nghiệp thì gia nhập đài truyền hình.

Ba hắn có sở thích, dù tìm bồ nhí cũng phải chọn người chất lượng, không chỉ trẻ đẹp mà còn phải trí thức, giỏi ăn nói.

Ba thích nhất là các cô sinh viên nghèo xinh đẹp học trường danh tiếng, thỉnh thoảng còn đưa người ta đến lớp lễ nghi dạy dỗ một phen.

Nhưng trước nay chưa bao giờ dính líu đến mạng người, lần này chơi lớn đấy.
Khi họ đến nơi, Giang Tuyết Tình ra mở cửa, ở nhà cô ta mặc bộ sườn xám màu xanh lá may bằng lụa Quảng Đông, lớp áo bọc lấy làn da trắng ngần và dáng người đẫy đà, mái tóc đen nhánh được vấn ra sau đầu bằng cây trâm ngọc, tai mang khuyên ngọc trai, cổ tay đeo chiếc vòng ngọc trong suốt quý giá, ngoài ra thì không đeo phụ kiện gì khác, gương mặt không chút phấn son.
Cô ta khẽ cúi đầu, tựa như hoa sen hứng mưa.
Người phụ nữ này trông ngoan ngoãn, lại trầm lặng ít nói, bàn về mặt mũi không phải đẹp xuất sắc, nhưng lại có vẻ trí thức và chất nghệ sĩ.
Trang Hãn Học biết ba mình, còn có mấy chú bác và rất nhiều đàn ông lớn tuổi giàu có thích loại phụ nữ có khí chất văn nghệ thế này, không quá diêm dúa, dẫn ra ngoài mới có thể nở mặt nở mày.

Bình thường nếu có người như vậy xuất hiện trong tiệc cũng là cảnh đẹp ý vui.
Mẹ hỏi cô ta như hỏi người ở: “Trang Hoằng Nghị đâu?”
Giang Tuyết Tình khôn khéo đáp: “Ông Trang đang đợi trong phòng khách.”
Khi Trang Hãn Học bước vào, ba hắn đang ngồi trên ghế, xem tin tức tài chính trên máy tính bảng, nghe tiếng động, ba ngẩng đầu, điềm nhiên hỏi như thường: “Đến rồi à.”
Mẹ gật đầu, sắc mặt không tốt lắm.
Ba nhìn hắn nói: “Anh vẫn vậy nhỉ.


Lúc trước chẳng nói chẳng rằng chạy mất tăm, giờ lại vác mặt về như không có chuyện gì, mặt vẫn dày như ngày nào.”
Trang Hãn Học phản bác: “Con có gửi bưu thiếp về nhà mà.” Trước đây, năm nào hắn cũng cầm tiền thưởng cuối năm đi du lịch.

Tất nhiên cũng chụp ảnh ở địa điểm du lịch làm bưu thiếp gửi về nhà, để ba mẹ biết hắn còn sống, mà lại không cần tiết lộ nơi mình đang ở.
Ba hỏi: “Tôi thấy anh ở ngoài chơi vui lắm kia mà, sao còn chịu về đây?”
Trang Hãn Học lập tức nghĩ đến Thu Triết Ngạn, nếu không vì Tiểu Thu hắn cũng chẳng muốn về làm chi.

Hắn bắt đầu chém gió: “Con chơi đủ rồi ạ…”
Ba hừ lạnh một tiếng, chẳng ừ hử gì.
Mẹ bất bình: “Ông làm sao vậy? Thằng bé ở ngoài chịu biết bao thiệt thòi, vừa về đến nhà ông đã hoạnh họe nó rồi? Giờ ông có thằng con quý giá mới, nên không cần đứa này nữa, phải không?”
Ba xoa trán, đáp: “Tôi đâu có nói thế.”
Giang Tuyết Tình ở bên cạnh cẩn thận rót trà cho họ, thái độ điềm tĩnh, tự nhiên.
Trang Hãn Học cảm thấy cảnh tượng này thật mới lạ, hắn nhìn trái ngó phải, thì thầm với mẹ: “Trông cô ta giống nhân viên phục vụ, mẹ nhỉ.”
Mẹ chế nhạo: “Thì chẳng phải là nhân viên phục vụ đấy sao? Phục vụ đời sống tình dục cho ba con đấy.”
Ba nhíu mày, nhưng không phản bác.
Trang Hãn Học ngu ngơ nói: “Ba, con còn tưởng ba sẽ che chở người phụ nữ này chứ.”
Ba không hề giấu giếm sự đểu cáng của mình: “Cô ấy là kẻ thứ ba, không đáng bị mẹ anh mắng à?”
Trang Hãn Học: “…”
Ba nói: “Khi tôi biết chuyện, đứa bé đã được lén nuôi đến tuổi tiểu học rồi, tôi cũng đâu thể giết người? Hiện tại tôi không có kế hoạch đón thằng bé về nhà.

Đứa trẻ đó theo họ mẹ, không phải họ tôi.


Trang Hãn Học trộm liếc nhìn Giang Tuyết Tình, người phụ nữ này thậm chí còn chẳng run tay, đúng là tâm cơ.
“Nhưng vốn dĩ tôi nghĩ Hãn Học sẽ không về, dù sao cũng phải tìm một người thừa kế chứ?”
Mẹ ngồi thẳng lưng: “Bây giờ Hãn Học về rồi.”
Trang Hãn Học giật mình, đầu gối nhũn ra, hắn chỉ muốn về lừa một vố để nuôi Tiểu Thu nhà hắn thôi mà.

Hắn vội lên tiếng: “Nhưng con vô dụng lắm ạ.”
Mẹ nguýt hắn một cái bén như dao, Trang Hãn Học lập tức ngậm miệng.
Ba bình tĩnh gật đầu, “đúng, thứ tự thừa kế trong lòng tôi ban đầu là Hãn Thần, Hãn Học, sau đó mới tới Hạo Hiên và Tu Văn.”
“Hạo Hiên” là con trai của chị hắn – Trang Hạo Hiên, còn “Tu Văn” là đứa em hờ cùng cha khác mẹ của Trang Hãn Học.
“Nhưng giờ Hạo Hiên còn nhỏ quá, Tu Văn thì đã trưởng thành rồi.”
“Linh Linh, chúng ta không còn trẻ nữa.

Tôi đến tuổi nghỉ hưu rồi.

Tôi muốn tìm một người thay thế mình.

Như thế là quá đáng sao?”
Mẹ khoanh tay trước ngực, không hề nể nang, thách thức người đàn ông: “Công ty này có một nửa là của tôi, Trang Hoằng Nghị, nếu hồi đó tôi không góp tiền góp sức, ông cho rằng có ngày hôm nay sao? Muốn đem tiền của tôi cho đứa con hoang à? Đừng có mơ.”
Ba đau đầu phân trần: “Tôi còn chưa nói hết mà, đó chẳng phải vì tôi tưởng Hãn Học không về sao? Chỉ đành nuôi dưỡng đứa bé kia thôi.


Giờ Hãn Học về rồi, đương nhiên phải theo thứ tự, cứ bắt đầu từ nó đi.”
Trang Hãn Học càng nghe càng thấy không ổn, lòng hắn xốn xang, cuống cuồng nói: “Ba ơi, con có làm được không? Thật sự không được đâu! Ba đừng đánh giá cao con quá! Xin đừng nghĩ rằng con lăn lộn bên ngoài mấy năm là đã tiến bộ, con không hề tiến bộ một chút nào hết, thật đó ạ! Chỉ có mặt là thêm nếp nhăn thôi, não chẳng nhăn hơn xíu nào đâu ạ! “
Mẹ vỗ đầu hắn cái bốp: “Sao cứ tự bôi tro trát trấu lên mặt mình thế này?”
Trang Hãn Học xoa xoa chỗ bị mẹ đánh, ngu ngơ đáp: “Con nói thật mà.”
Ba nói: “Tôi còn chẳng hiểu anh à? Nhưng anh cũng không cần quá tự ti.

Tuy anh không thông minh, nhưng cũng không quá ngu ngốc.

Dạy dỗ một chút là dùng được thôi, cứ giữ lấy cơ nghiệp trước đi.

Tôi biết anh chẳng thích làm việc, chờ đến lúc anh có con trai thì giáo dục nó cho tốt, khi đứa nhỏ trưởng thành rồi để nó thay anh.

Vậy là anh có thể thoải mái rồi.”
Gì mà con trai nữa?!
Trang Hãn Học nghĩ đến Thu Triết Ngạn, chưa nói đến con trai, ngay cả em bé, đời này hắn cũng đừng nghĩ đến.
Nuôi con cái gì? Hắn ứ nuôi đấy!
Nhưng xem tình hình hiện tại, nhất định không được tùy tiện nói ra những lời này.
Ba thấy bộ dạng rụt cổ, vô tích sự của hắn thì nhíu mày: “Chỉ có Hãn Thần là tốt nhất, đáng tiếc thằng bất hiếu đó quá ngỗ nghịch.

Anh vẫn biết nghe lời hơn một chút.”
Trang Hãn Học e dè hỏi: “Ba, ba thực sự muốn giao công ty cho con sao?”
Ba lạnh lùng liếc hắn một cái: “Anh không muốn làm việc thì còn về đây làm gì? Dù chết bên ngoài cũng đừng có về đây.

Đã về rồi thì chính là con của Trang Hoằng Nghị này.”
Trang Hãn Học như gà con gặp hổ lớn, chẳng dám hó hé tiếng nào.
Đáng sợ quá.
Hắn quay lại ngó mẹ mình, mẹ cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng lúc này lại vô cùng đồng lòng.
Hắn có dự cảm chẳng lành.
Hắn cảm thấy giữa ba mẹ đã không còn tình cảm từ lâu, hai người làm đối tác hôn nhân như bàn chuyện làm ăn, cùng tồn tại vì lợi ích của mình.
Mẹ tức giận không phải vì ba có bồ nhí, nếu không mẹ đã tức chết từ hơn chục năm trước rồi.

Chẳng qua, mẹ giận vì ba có đứa con riêng lớn như thế, xâm hại quyền lợi của mẹ.
Miễn là còn tiền, mối quan hệ hợp tác giữa hai người sẽ không thực sự sụp đổ.
Nói chuyện xong, Trang Hãn Học theo mẹ ra về.
Mẹ bảo tài xế chở hắn về nhà, còn bà thì đi tìm nhân tình giải sầu.
Trang Hãn Học cũng rầu thúi ruột.
Vốn dĩ hắn tưởng hôm nay sẽ diễn màn đánh ghen tưng bừng, còn đang hớn hở hóng drama, kết quả lại bị ụp nồi! Cứ nghĩ phải tốn thời gian lắm…
Trời đất ơi, phải tìm Tiểu Thu chữa lành tâm hồn mới được.

Trang Hãn Học lập tức gọi cho Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu, mai em còn ở đây không? Mai tôi đến gặp em.

Tôi nhớ em lắm.”
Thu Triết Ngạn hỏi: “Sâu lười làm sao đấy?”
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thu Triết Ngạn, Trang Hãn Học không thể nhịn được nữa, may là hắn đã kể cho anh nghe chuyện nhà mình: “… Lần đầu tôi phát hiện ba tôi ngoại tình là hồi học lớp một, nhưng anh hai kể, từ trước khi tôi ra đời, ba đã nuôi phụ nữ bên ngoài rồi.

Nuôi người người lắm.


“Lúc đó tôi như bị sét đánh, cảm thấy mẹ mình sao mà khổ quá.

Rốt cuộc phát hiện mẹ tôi cũng chẳng thua kém gì.”
“Cho nên tôi thấy lối sống thiếu đứng đắn của mình hiện tại đều là do ba mẹ.”
“Anh hai nói lúc đầu mẹ gây sự với ba là để trả thù, nên mới ra ngoài tìm đàn ông.

Sau này mẹ tôi ham vui, không quan tâm đến việc ba nuôi bồ nhí nữa.

Ba cũng lạ lùng lắm, ông ấy không để ý đến chuyện mẹ tôi có tình nhân bên ngoài.”
“Ai cũng có tình nhân, nhưng lại không ly hôn.

Thậm chí họ còn thỏa thuận rằng sẽ không có con riêng.”
“Tôi thực sự không hiểu họ nghĩ gì.

Trước đây cãi nhau suốt ngày.

Tôi trông ngày trông đêm, mong họ ly hôn cho rồi.”
“Sau này có tuổi rồi cũng chẳng cãi nhau nữa.”
“Tôi khuyên mẹ ly hôn, mà bà ấy còn mắng tôi một trận.”
Thu Triết Ngạn cuối cùng cũng hiểu được chút chuyện nhà Trang Hãn Học, anh nói: “Ở nước ngoài, đây gọi là hôn nhân mở.

Có thể qua lại với người khác, nhưng không được đưa về nhà.”
Trang Hãn Học: “Nghe mô-đen quá nhỉ, tôi không tin loại hôn nhân này thực sự bền vững đâu.

Cuộc sống hôn nhân của hai người sao có thể để người thứ ba chen chân?”
Thu Triết Ngạn trấn an hắn: “Đúng thế, nhất định em sẽ không thương người khác.

Em chỉ thương mình anh thôi.”
Anh nhân cơ hội hỏi: “Rồi chừng nào anh mới đến gặp em? Em tiêu hết ba ngàn cho cái phòng xa hoa này đấy, thế mà anh lại không đến.”
Trang Hãn Học rất thông minh, hắn bảo: “Em đưa hóa đơn cho tôi, tôi lấy tiền công ty trả lại cho em.

Hời thế mà, không lấy thì phí.”
Thu Triết Ngạn nói: “Vấn đề không phải tiền bạc… Em chỉ muốn gặp anh, muốn gần gũi với anh thôi.

Em nhớ anh nhiều lắm.”
Trang Hãn Học lập tức quên hết phiền muộn, mặt hơi đỏ lên: “Tôi, tôi cũng nhớ em…”
Thu Triết Ngạn hỏi: “Trong thành phố này, khách sạn nào không phải của nhà anh?”
Trang Hãn Học kể tên mấy chuỗi khách sạn giá rẻ: “Em cứ đặt bừa một chỗ là được, không cần đặt phòng mắc thế.”
Thu Triết Ngạn nghĩ đến thân phận thiếu gia nhà giàu của hắn, bèn nói: “Chẳng phải do em sợ anh ở không quen sao?”
Trang Hãn Học thấy hơi khó hiểu: “Sao tôi lại ở không quen? Có phải tôi chưa ở mấy nơi như thế bao giờ đâu.


Em có biết ngày xưa tôi thuê căn phòng vừa nhỏ vừa cũ, như cái chuồng chó, thế mà tôi vẫn ở như thường.

Tôi dễ nuôi mà, em đừng xem tôi thành cậu ấm chứ.”
Thu Triết Ngạn bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Thì anh chính là cậu ấm còn gì?
Trước kia anh không biết, nhưng giờ biết rồi, anh không thể đối xử tùy tiện với Trang Hãn Học như trước nữa.
Trước đây, anh cho rằng Trang Hãn Học không có chí tiến thủ, ham ăn biếng làm.

Hóa ra người ta là quý công tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ khi ra đời đã có mọi thứ mà những người khác vất vả cũng chưa chắc có được.

Cho nên hắn mới lười biếng, thiếu phấn đấu như thế.
Trang Hãn Học bảo: “Trưa mai lúc nghỉ trưa, tôi sẽ lẻn đến gặp em.

Em đặt phòng đi.”
Sau một lúc, Thu Triết Ngạn mới nói: “Trang Hãn Học, anh nghĩ kỹ xem có quên gì không.”
Trang Hãn Học thực sự nghiêm túc suy nghĩ: “Không có.

Tôi có thể đến gặp em mà.”
“Được.” Thu Triết Ngạn cười ha ha nói, “Em đi đặt phòng, anh mà dám để em leo cây, lần sau có cơ hội, nhất định em sẽ chơi chết anh.”
Trang Hãn Học: “…”
Nghĩ đến sắp gặp Thu Triết Ngạn, Trang Hãn Học không thể kìm lòng.
Ngày hôm sau, trong giờ nghỉ trưa của công ty từ 12 giờ đến 2 giờ, vừa đến giờ là Trang Hãn Học lẻn đi ngay.
Hắn chưa đi bao lâu.
Ba lại đến văn phòng, hỏi cô thư ký: “Thằng nhóc kia đâu?”
Thư ký thưa: “Cậu ba nói đi ăn cơm rồi ạ.”
Trang Hãn Học đã bắt taxi đến khách sạn, Thu Triết Ngạn đang đợi hắn.
Vừa thấy nhau, cả hai đã đóng cửa, bắt đầu cởi quần áo, tranh thủ từng phút từng giây, thậm chí còn đi tắm chung.
Thu Triết Ngạn nhìn hắn bằng ánh mắt rực lửa: “Em muốn ngắm anh mặc bộ đồ này, cũng muốn tự tay cởi nó ra.”
So với trước kia, đây lại là một thú vui khác.
Rõ ràng họ là người yêu của nhau, nhưng lại cứ như đang vụng trộm.
Ngay cả nụ hôn cũng ngắn ngủi, vội vàng, tựa như thiêu đốt gò má, bờ môi.
Quần áo, giày, tất bị vứt lung tung.
Điện thoại trong túi áo khoác của Trang Hãn Học reo lên, hắn đang sướng đến run cả đầu gối, chẳng có thời gian để lo chuyện khác.

Nghĩ bụng, chẳng phải đang giờ nghỉ trưa sao? Hơn nữa, hắn mới về công ty, còn trong giai đoạn trốn việc, tài liệu cũng không cần hắn xử lý, hẳn là không ai tìm hắn nói chuyện công việc chứ? Thế là mặc kệ tiếng chuông luôn.
Thu Triết Ngạn hỏi hắn: “Anh không nghe điện thoại à?”
Trang Hãn Học nói: “Không nghe.”
Thu Triết Ngạn hôn hắn một cái, “nhỡ là chuyện quan trọng thì sao?”
Trang Hãn Học mê man đáp: “Nào có chuyện quan trọng hơn chuyện lúc này.

Cứ xem như không nghe đi.”
Chuông reo một lúc thì dừng.
Sau nửa phút, chuông điện thoại lại reo ầm như hồi chuông đòi mạng.
Trang Hãn Học bực bội lẩm bẩm: “Ai vậy trời? Phiền quá đi mất!”
Hắn bò qua, nhặt quần lên lắc lắc, điện thoại trong túi rơi ra ngoài.

Vừa nhìn, màn hình đã hiện ID người gọi, chỉ có một chữ: [Ba].


Bình luận

Truyện đang đọc