NGÀI TRANG KHÔNG TIỀN ĐỒ


Khi chia tay, cậu nhóc Trang Hạo Hiên lưu luyến không rời chú Thu Triết Ngạn, còn bảo lần sau khi nào rảnh chú Thu lại đến phụ đạo cho nó.

Khi biết được Thu Triết Ngạn không làm việc ở thành phố S, nó sẽ có rất ít cơ hội được gặp chú thì khá thất vọng.
Trang Hãn Học không khỏi oán trách: “Chú ấy là cậu của con hay cậu mới là cậu của con hả?”
Trong lúc học phụ đạo, Trang Hạo Hiên đã mơ hồ nhận ra, không chút khách sáo bật lại: “Cậu à, lần trước cậu dạy con làm đề, có phải cậu lén hỏi bài chú Thu không?”
Trang Hãn Học nín thinh: “…”
Tôn nghiêm của người cậu mất sạch rồi!
Hôm nay không thể nhờ vả bên ngoài, nên hắn đành giả vờ giao bài tập lại cho Thu Triết Ngạn, còn tưởng mình diễn đỉnh lắm rồi chứ!
Trang Hãn Học vội đổi chủ đề, hắn nghiêm mặt: “Con nói gì vậy? Nhanh lên, cậu đưa con về nè.”
Lên xe, Trang Hạo Hiên ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
Nó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu ơi, đây là lần đầu tiên con thấy một người đàn ông hẹn hò với một người đàn ông khác đó.

Cậu bắt trend ghê.”
Trang Hãn Học sặc nước bọt, thằng cháu này chẳng biết nên nói là bình tĩnh quá mức hay thần kinh chập mạch rồi nữa.

Hắn nói với cháu trai: “Trend trủng gì? Chuyện của cậu với chú Thu khác chứ, không phải chạy theo xu hướng đâu.

Con đừng có ham mê mới lạ, nếu vì tò mò mà đi yêu tụi con trai thì mẹ con đánh gãy chân cậu mất.

Nhưng nếu con thực sự thích con trai, cậu cũng không phản đối đâu.”
Trang Hạo Hiên lắc đầu bảo: “Con không thích con trai, cũng không có thời gian yêu đương.

Con phải làm bài tập, còn phải học lớp bổ túc, lớp năng khiếu nữa.

Con bận dữ lắm cậu ơi.

Mà mẹ con có biết chuyện của cậu chưa? Để con giấu giúp cậu nha.”
Trang Hãn Học nói: “Mẹ con biết rồi, nhưng mẹ con không biết cậu dẫn con đi gặp chú Thu, đừng nói với mẹ nha.”
Trang Hạo Hiên gật đầu.
Trang Hãn Học lại nói thêm: “Ông bà ngoại con cũng không biết, con không được nói cho ông bà đâu đấy.

Có được không? Giúp cậu giữ bí mật nha.

Đây là thỏa thuận giữa những người đàn ông đó.”
Trang Hạo Hiên không nói nên lời, cậu định lừa đứa nhỏ ba tuổi hay gì.

Nhưng nó cũng không định vạch trần chuyện này, bèn đồng ý: “Con biết rồi ạ.”
“Mà cậu đó, đừng có huênh hoang khắp nơi cho người ta biết.”
Khi gần đến nhà chị gái, đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư cuối cùng, Trang Hãn Học đang chán muốn chết, nhớ tới gì đó, bèn hỏi: “Con cãi nhau với mẹ à?”
Trang Hạo Hiên: “Không có, con không có cãi nhau với mẹ.”
Trang Hãn Học: “Nhưng lần trước cậu thấy mẹ tới đón con, rõ là con đang giận mẹ mà, còn chẳng thèm nói câu nào với mẹ nữa.”
Lúc này Trang Hạo Hiên mới thừa nhận: “Thì đó, con không nói chuyện với mẹ thôi.

Nhưng con không cãi nhau với mẹ, chỉ là không nói chuyện thôi.”
Trang Hãn Học khuyên bảo: “Chiến tranh lạnh kiểu đấy cũng có khác gì cãi nhau đâu.

Một mình mẹ con vừa đi làm vừa nuôi con, vất vả lắm đó.


Sao con không nói chuyện với mẹ?”
Nói đến đây, giọng Trang Hạo Hiên không tốt lắm, ăn nói như ông cụ non: “Cậu à, đây là cuộc sống của con, cậu lo việc của cậu, con lo việc của con, ok?”
Trang Hãn Học: “…”
Nhưng Trang Hãn Học vẫn tò mò lắm: “Đâu thể nói là hoàn toàn không liên quan đến cậu được? Mẹ con là chị ruột của cậu, còn con là cháu ruột của cậu, để cậu làm trung gian hòa giải mâu thuẫn cho hai mẹ con là chuyện hiển nhiên mà.

Con không nói cho cậu biết được à? Không chừng cậu còn giúp được con đó.”
Trang Hạo Hiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Con thật sự không có cãi nhau với mẹ, thật sự chỉ là không nói chuyện thôi ạ.”
“Mỗi lần nói chuyện với mẹ, mẹ toàn hỏi con chuyện học hành, chuyện bạn bè, rồi so sánh con với Sở Ngọc, bảo con phải cố gắng hơn nữa.”
“Nói chuyện với mẹ áp lực lắm, thành ra con sợ, nên con không nói chuyện với mẹ nữa.”
Trang Hãn Học thấy đồng cảm lắm: “Ừa, nói chuyện với mẹ con căng thẳng thật, cậu cũng không dám chủ động nói chuyện với mẹ con.

Hồi cậu còn nhỏ, mẹ con cũng thích dạy dỗ cậu lắm.”
Trang Hạo Hiên hiếm khi tìm được tri kỷ: “Thật ạ?”
Trang Hãn Học nghĩ đến mà thấy sợ: “Ừa.”
Hai cậu cháu tâm đầu ý hợp.
Chị gái hắn sống một mình ở khu nhà phố liền kề, Trang Hãn Học đưa cháu đến cửa nhà.
Trang Hạo Hiên tự xuống xe, vẫy tay chào cậu: “Thôi, chào cậu.

Cậu không cần tiễn con nữa đâu, cậu cũng sợ gặp mẹ mà? Cậu đi gặp chú Thu đi.”
Trang Hãn Học cười rạng rỡ: “Bái bai.

Hôm nay chơi vui chứ hả?”
Lúc đầu nó rất miễn cưỡng, nhưng đi chơi với cậu một vòng đúng là rất xả stress.

Dù sao cũng chẳng trễ nải bài tập, nó làm xong hết bài rồi.

Nhưng Trang Hạo Hiên cảm thấy mình hơi sa đọa, nó mắc cỡ cười cười: “Vui ạ…”
Trang Hãn Học: “Lần sau có thời gian cậu dẫn con đi chơi tiếp ha.”
Trang Hạo Hiên: “Con cảm ơn cậu.”
Trang Hạo Hiên tự mở cửa vào nhà.
Mẹ ra huyền quan hỏi nó: “Cậu dẫn con đi đâu đấy?”
Trang Hạo Hiên không nói gì, ngồi xuống cởi giày.
Mẹ sốt ruột lắm: “Cậu dẫn con đi chơi chứ gì? Con làm bài tập xong chưa? Đừng như cậu nhỏ của con, có thấy cậu ấy đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn lêu lổng, biếng làm không… Không được, mẹ phải nói với bà ngoại con, lần sau không được để cậu dẫn đi chơi nữa.”
Trang Hạo Nhiên cất đôi giày ngay ngắn vào tủ giày, cuối cùng nó cũng chịu nói chuyện với mẹ: “Con làm bài xong rồi ạ.

Lần sau con vẫn muốn đi chơi với cậu tiếp.

Cậu giúp con làm hết bài tập, cậu còn đưa con đến trung tâm thương mại chơi.

Mẹ xem cái túi con thỏ này nè, cậu gấp trong máy gắp thú cho con đó, nhưng con thấy đàn ông con trai mà mang túi này thì kỳ quá, mẹ có thích nó không?”
Mẹ: “…”
Trang Hạo Hiên cúi đầu kéo kéo tai thỏ, nói: “Mẹ không thích thì con dùng vậy.”
“Chúc mẹ ngủ ngon.”
***
Trang Hãn Học tống thằng cháu về nhà rồi lập tức quay đầu ra khách sạn tìm Thu Triết Ngạn.
Lần này Thu Triết Ngạn đặt một khách sạn năm sao cao cấp.
Trang Hãn Học bước vào, cởi giày, hớn ha hớn hở: “Lần này em có tiền để đặt khách sạn đắt rồi hở?”
Thu Triết Ngạn: “Thì đâu thể lúc nào cũng hẹn gặp anh ở mấy cái khách sạn tồi tàn được?”

Trang Hãn Học suy nghĩ một lát đoạn khoe khoang: “Em phải nói sớm chứ, tôi có thẻ SVIP của khách sạn này á.”
Thu Triết Ngạn: “…”
Thu Triết Ngạn sửng sốt, nghĩ một hồi liền nghĩ tới gì đó, cười ha ha hai tiếng: “Dù anh có siêng đi công tác cỡ nào cũng không đủ, có phải hồi xưa anh thường đưa phụ nữ tới đây bí mặt gặp nhau không? Tiêu tiền đến mức lên hạng SVIP luôn?”
Đệch, toang rồi! Trang Hãn Học vội bổ sung: “Đâu có, đâu có, cũng không thường xuyên lắm.

Hồi trước tôi có cô bạn gái, cô này cực thích ở đây luôn.

Cổ thuê khách sạn làm căn hộ, tôi trả tiền thuê hàng tháng cho cổ.

Trả nhiều nên thẻ hội viện của tôi mới lên hạng đó.”
Thu Triết Ngạn giận đến bật cười: “Thế thì có khác gì à?”
Trang Hãn Học thật sự muốn vả cho mình một phát.

Sao cái miệng thối của hắn chuyện gì cũng nói được hết vậy? Hắn đành giả ngu: “Đ-đương nhiên là khác rồi.”
Trước khi Thu Triết Ngạn kịp tức giận, Trang Hãn Học đã nhanh chóng xáp tới hôn anh: “Tiểu Thu à, chuyện qua rồi thì hãy để nó qua đi, mình phải nhìn về phía trước chứ.”
Đối với cái mặt không biết xấu hổ này, Thu Triết Ngạn thật sự là vừa yêu vừa ghét: “Còn nhìn về phía trước cơ à.

Hôm nay anh suýt tán tỉnh luôn bạn trai cũ của em ngay trước mặt em đấy.

Giỏi giang quá ha.”
Trang Hãn Học mở to mắt ra chiều vô tội, nói năng hùng hồn: “Đâu thể nói là tán tỉnh được? Chỉ là tôi thấy anh ta không gắp được, mà tính tôi nhiệt tình sẵn rồi, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thôi.

Làm sao nói là tán tỉnh được? Bình thường tôi cũng thế mà.”
Thu Triết Ngạn: “Lúc trước anh cưa em cũng cưa như thế đấy.”
Trang Hãn Học không phục: “Rõ ràng em cũng cưa tôi mà.

Lần đầu mình gặp nhau, em muốn hút thuốc, tôi cho em mượn bật lửa, em không chịu, nhất định phải châm bằng điếu thuốc của tôi, làm tôi đỏ mặt luôn.”
Thu Triết Ngạn đè hắn xuống giường: “Anh chẳng biết giữ khoảng cách với người khác gì cả.

Em không thể thả anh đi xa em được.”
Trang Hãn Học ngồi dậy: “Tôi còn có chuyện này chưa nói xong, em đừng vội.”
Thu Triết Ngạn ôm hôn hắn rồi từ từ cởi từng cúc áo, dành ra chút thời gian để nói: “Anh nói đi, em đang nghe đây.”
Trang Hãn Học hít một hơi thật sâu, ôm đầu anh, nói: “Tôi xin ba mẹ được 50 triệu, nếu tìm cách thì kiểu gì cũng lấy được thêm tiền.

Tôi sẽ cho em tiền với tư cách là nhà đầu tư.

Em không cần bôn ba khắp nơi nữa.”
Thu Triết Ngạn cắn hắn làm Trang Hãn Học rùng mình.
Anh nói: “Đó là số tiền anh lừa ba mẹ, sao em cầm được? Phá sản thì cứ phá sản đi, chút lòng tự trọng ấy em vẫn muốn giữ lại.”
Trang Hãn Học chống tay ra sau, để lộ nửa bờ vai, hắn ngồi trong ánh sáng êm dịu, ngơ ngác nhìn anh: “Tôi không hiểu nổi em luôn, tại sao tiền tôi lấy từ ba mẹ lại không được chứ? Hồi ấy tôi cũng xin tiền ba mẹ vậy mà.

Đó chỉ là tiền tiêu vặt thôi.

Cũng chẳng bao nhiêu.”
Trang Hãn Học chưa bao giờ cảm thấy dựa dẫm vào ba mẹ là sai, nếu ba mẹ không kiên quyết bắt hắn kế thừa gia nghiệp, cưới vợ sinh con thì chắc hắn đã vui vẻ dựa cây to hưởng bóng mát cả đời.
Đạo lý của loài cá mặn chính là ôm đùi mà, không cần vất vả phấn đấu làm chi.

Thu Triết Ngạn: “Đó không phải là thứ anh tự kiếm được.”
Trang Hãn Học: “Chẳng phải em cũng xin tiền gia đình à? Làm sao? Tiền ba mẹ em cho là tiền, còn tiền của ba mẹ tôi thì không phải tiền?”
Thu Triết Ngạn: “Khi ba mẹ em đưa tiền, họ biết rằng số tiền đó là để cho việc chi dùng.

Ba mẹ anh có biết không? Nếu ba mẹ anh biết anh yêu đàn ông, rồi còn trộm tiền trong nhà, họ có còn đưa tiền không?”
Trang Hãn Học: “…”
Thu Triết Ngạn: “Dù thế nào em cũng không cần.”
Trang Hãn Học: “Sao em bướng thế hả?”
Thu Triết Ngạn: “Em lúc nào cũng vậy thôi.”
Hôm nay Thu Triết Ngạn cũng giận lắm, liên tục giày vò Trang Hãn Học:
“Thoải mái không sâu lười? Anh trả lời đi.”
“Em không cần tiền, anh đem trả đi.”
“Anh không xin tiền ba mẹ thì sẽ không mắc nợ gì, dù anh trốn đi cùng em, họ cũng không xen vào được.”
“Hay là em dẫn anh trốn ra nước ngoài.”
“Đi với em nha? Đi với em đi.”
Trang Hãn Học bối rối, hắn ôm anh nói thích, nhưng lại không thể nói muốn đi cùng anh.
Thu Triết Ngạn nhéo hắn, Trang Hãn Học khó chịu ứa nước mắt: “Em, em buông tay.”
Thu Triết Ngạn: “Không buông.

Anh hứa với em đi rồi em buông.”
Mặt Trang Hãn Học đỏ bừng, nước mắt trào ra, nức nở nhìn anh: “Em buông ra đi, em tàn nhẫn quá, sao lại nỡ lòng hành hạ tôi như vậy?”
Thu Triết Ngạn buông tay, cúi đầu hôn lên giọt nước mắt mằn mặn: “Anh còn nói em… Rõ ràng anh mới là người tàn nhẫn nhất.”
Mặt Trang Hãn Học ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi ngủ thiếp đi, cả người cũng nóng bừng.
Thu Triết Ngạn ôm hắn vào lòng, không cố phân biệt xem hắn ngủ thật hay ngủ giả.
Anh hôn lên má Trang Hãn Học, nhẹ nhàng vén lọn tóc dính mồ hôi của hắn, lại hôn lần nữa, anh thở dài nói: “Trang Hãn Học, anh đúng là cao thủ hành hạ em.”
Nhưng Trang Hãn Học vẫn ở nhà, chỉ để cho anh một đường lui.
Thu Triết Ngạn nghĩ rằng chỉ cần anh mau chóng tìm ra giải pháp mới, Trang Hãn Học sẽ về thôi.
Tuần sau.

Nếu anh không thể đàm phán đầu tư trước tuần sau thì anh sẽ bán công ty.
Anh không thể chịu được nữa.
Một cuộc sống không có Trang Hãn Học thực sự không phải là một cuộc sống của con người.
***
Sáng hôm sau.
Trang Hãn Học bị một cuộc gọi đánh thức, hắn ngơ ngác nghe điện thoại, một cô gái trẻ nói với giọng ngọt ngào: “Chào anh Trang, tôi là nhân viên của nền tảng livestream XX.

Về việc anh hủy hợp đồng, chúng tôi còn một số chi tiết cần thảo luận với anh.”
Trang Hãn Học đang đau nhức cả người: “Hả? Không phải đã nói là tôi sẽ đền tiền hủy hợp đồng rồi à?”
Bên kia nói: “Chính là về số tiền hủy hợp đồng, còn cần anh xác nhận lại.”
Trang Hãn Học chẳng quan tâm: “Bao nhiêu?”
Đầu dây bên kia: “Mười triệu ạ.”
Trang Hãn Học lập tức tỉnh ngủ: “???… Bao nhiêu?”
Đầu dây bên kia lặp lại rõ ràng: “Mười triệu ạ.”
Trang Hãn Học bảo: “Cô gửi toàn bộ hợp đồng qua WeChat cho tôi đi.”
Hắn không thiếu tiền, nhưng không có nghĩa là hắn coi tiền như rác nha.

Hủy có cái hợp đồng mà kì kèo hai tuần vẫn chưa xong.
Thu Triết Ngạn cũng tỉnh rồi, cùng hắn xem hợp đồng: “Không tiện để ba anh biết phải không? Em nhờ người bạn luật sư xem giúp anh nhé.”
Trang Hãn Học: “Không sao.

Để tôi xử lý.”
Điện thoại của Trang Hãn Học vẫn còn app XX Live, hắn vào tài khoản xem một chút thì phát hiện vẫn có fan kiên trì nhắn tin cho mình.
[Anh Đậu[1] ơi, khi nào anh về?]
[Rảnh rỗi quay lại thì hú một tiếng nha.]
[Tui còn muốn xem anh với Chíp Chíp đánh game đó]
Trang Hãn Học vui vẻ nói với Thu Triết Ngạn: “Tiểu Thu nhìn nè, tôi cũng được chào đón ghê.”

Thu Triết Ngạn nói: “Lúc livestream anh vui lắm mà.

Em nghĩ là anh đừng hủy hợp đồng, hỏi người ta xem có thể thương lượng châm chước không, chờ anh quay lại rồi lại stream tiếp.”
Trang Hãn Học: “Gần đây tôi không livestream đủ thời gian tối thiểu họ quy định.

Đây cũng là vi phạm hợp đồng rồi.

Để tôi hỏi thử xem.

Nếu người ta hỏi lý do thì tôi nên trả lời thế nào đây? Tôi nói bởi vì tôi phải về nhà quản lý dự án mấy tỷ hả? Khà khà khà.”
Hôm nay Trang Hãn Học đi sớm, hắn còn phải về nhà thay đồ nữa.
Thu Triết Ngạn cũng phải gặp nhà đầu tư.
Sau khi hai người mặc quần áo và thắt cà vạt xong, Trang Hãn Học nắm cà vạt, kéo Thu Triết Ngạn lại thơm một cái: “Tối gặp nha, bé yêu.”
Thu Triết Ngạn đè hắn xuống, hôn đáp trả: “Tối gặp.”
Sau đó người trước người sau ra cửa, mỗi người một đường.
Hai giờ chiều.
Trang Hãn Học đến tham gia cuộc họp xúc tiến đầu tư, hắn đại diện cho công ty của họ, ngồi ở hàng đầu tiên.

Hắn bình tĩnh rảo mắt một vòng, cảm thấy mình trẻ trung mà còn đẹp trai nhất chốn này.

Khà khà.
Báo đài cũng có mặt tại hiện trường quay phim, chụp ảnh, thỉnh thoảng lại bật đèn flash lóa cả mắt.
Sếp tổng XX Live đích thân lên phát biểu.
Đúng lúc Trang Hãn Học nhận được một tin nhắn mới trên điện thoại.

Hắn cúi đầu xem, đó là tin nhắn từ nhân viên của XX Live, cảnh cáo hắn vi phạm hợp đồng, nếu hắn muốn chấm dứt hợp đồng nhưng không trả tiền bồi thường thiệt hại theo thỏa thuận thì họ sẽ phải khởi kiện.
Phiền gớm.

Trang Hãn Học cau mày.
Chờ cho đến lúc kết thúc.
Trang Hãn Học trực tiếp đến gặp sếp tổng của XX Live, gọi người ta ra nói chuyện.
Tạ gì đó, sếp tổng của XX Live, trước đó đã nghe ngóng về nhà đầu tư.

Vị này chính là thái tử của nhà họ Trang, gã vốn muốn kết giao với hắn, không ngờ cậu chủ nhà họ Trang lại chủ động tìm mình, gã hơi giật mình: “Nghe nói cậu Trang tuấn tú lịch sự.

Người thật quả là một chàng trai khôi ngô… “
Trang Hãn Học: “Không phải khách sáo, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ đây.

Người của công ty anh phiền quá.”
Tim Tạ gì đó đập thình thịch.

Sao thế? Gã đâu có quen biết gì cậu Trang này, sao có thể đắc tội hắn được?
Tạ gì đó: “Người từ công ty tôi?”
Trang Hãn Học: “Trước đây tôi không đi làm, rảnh rỗi nên có ký hợp đồng livestream với công ty anh, nhưng vì tôi đã quay lại làm việc, không có thời gian livestream, nên tôi muốn chấm dứt hợp đồng.

Vốn nói là tiền hủy hợp đồng hơn một triệu, kì kèo một hồi lại bảo tôi đền 10 triệu, đây chẳng phải là bắt nạt tôi sao? Anh bảo người trong công ty anh đứng ra giải quyết cho thỏa đáng đi.”
Tạ gì đó thiếu chút bật ngửa ra sau.
Gì? Mình ký hợp đồng livestream với cậu chủ nhà họ Trang hồi nào vậy???
Xong rồi còn muốn hủy hợp đồng? Còn gài người ta đền tiền?
Thằng khốn nào làm thế!!! Chường mặt ra đây coi!!!
Hết chương 38.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Trang chính là loại người sẽ nói với cả thế giới rằng: Để tôi nói bạn nghe một bí mật.
Chú thích:
[1] ID của Trang Hãn Học là “Anh trai Đậu Đậu”..


Bình luận

Truyện đang đọc