NGAI VÀNG KHÔNG BẰNG DƯỠNG MUỘI


Hoàng Thượng nhìn Vân phi, trong nháy mắt, ánh nhìn yêu thương, say đắm ấy dán lên người hắn, lên mặt hắn.
Vân phi không chút quan tâm tới những lời bọn họ vừa nói, "Nhiều năm như vậy, Vân nhi đã cẩn thận suy nghĩ rõ ràng, Vân nhi đã xa người sáu năm, nếu người chịu tin Vân nhi một phần, không rửa sạch oan khuất cũng không sao, Vân nhi chỉ muốn..." Ánh mắt nàng dịu dàng, giọng điệu tình ý.
Hoàng Thượng vô thức nhíu mày tránh đi, lại nhìn tới Lý Thông ở trước mặt, cố gắng kìm nén sắc mặt.
Lý Thông thấy vậy, khuôn mặt trầm xuống, kéo Vân phi tới bên cạnh, "Vân nhi, ngươi đừng như thế nữa." Ông hướng Hoàng Thượng, "Thảo dân cầu xin Hoàng Thượng cho Vân nhi xuất cung!"
Giữa bầu không khí của Vân phi và Hoàng Thượng vừa rồi, Lý Thông coi như đã hiểu rõ, một bên si tình không hối tiếc, một bên vô tình máu lạnh.

Giờ ông không còn hi vọng mong Hoàng Thượng có thể đối xử tốt với Vân phi nữa, chỉ còn một con đường duy nhất là đưa Vân nhi về nhà.
Bị trượng phu bỏ thì có sao? Đường đường là đại tiểu thư trong sơn trang, không cần trượng phu cũng có thể tự do, tiêu sái, cả ngày ăn uống chơi đùa, nuôi mèo chọc chó con, so với lãnh cung tốt hơn cả trăm nghìn lần.

Ông còn chưa chết, chắc chắn phải bảo vệ nữ nhi chu toàn, dù ông không còn, vẫn còn có Lý Ân.
Đại tiểu thư Lăng Vân sơn trang làm sao mà không có tương lai.
Lý Thông muốn quỳ xuống, Hoàng Thượng vội ngăn lại, khổ sở nói, "Nào có chuyện sư phụ quỳ lạy đồ đệ? Yêu cầu của sư phụ..." Hoàng Thượng nhìn đám người trong điện, Lý Thông, Tạ Quân, Vân phi, vốn là quan hệ thân thiết, nhưng sắc mặt ai cũng nặng nề xa cách, không khí căng thẳng, không thể hóa giải.
Hắn cảm thấy, thả Vân phi cũng tốt, dù sao Dao nhi của hắn cũng đã sinh được A Dung, bệnh cũ cũng có hi vọng chữa khỏi, cỗ tức giận trong lòng hắn cũng đã sớm nguôi ngoai.
"Trẫm đồng ý."
"Vân nhi không đi!" Hai âm thanh đồng thời vang lên.
Vân phi vội vàng lặp lại, "Vân nhi không đi!" Nàng nhíu chặt lông mày, khó hiểu nói, "Trong cung ai cũng nói bệnh Trân phi có thể trị, coi như chuyện năm đó ta gây nên, nàng cũng có thể tha thứ cho ta mà? A Thuần, người có thể tha thứ cho Vân nhi không? A Thuần còn muốn Vân nhi không?" Đôi mắt đẫm lệ của nàng nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nhìn Lý Thông thở dài, "Nàng trở về đi, trẫm không thể trì hoãn tuổi xuân của nàng nữa.

Trẫm có chỉ, ngày sau...!nàng có thể tùy ý lập gia đình."
Ánh mắt Vân phi mờ mịt, lẩm bẩm, "Vân phi không muốn, không cần, Vân phi theo người nhiều năm như vậy, ta không đi!" Nàng cho là mình đã nắm được vấn đề mấu chốt, mở to mắt, cao giọng nói, "Là Trân phi không tha thứ cho ta phải không? Ta đi tìm nàng, quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ! Ta đi xin tha thứ! Bệnh của nàng có thể trị rồi, ta có thể cầu xin..."

Hoàng Thượng đã có chút tin tưởng Dung phi lợi dụng Vân phi mượn dao gϊếŧ người, nhưng Vân phi lại giống như điên cuồng muốn đi nhận sai với Trân phi, tư thế hèn kém tới vậy.

Nàng là muốn làm hắn đau lòng hay tiếc thương, nếu như nàng làm vậy có thể khiến Trân phi vui vẻ, nàng nhường nhịn cũng đáng.
Tâm tình Vân phi quá khích, muốn lao ra ngoài, Tạ Quân ngăn nàng lại, Vân phi đụng trán vào ngực Tạ Quân tới mức đau đớn.

Nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, khóc lóc, "Quân nhi, con tránh ra! Tránh ra được không..."
"Mẫu phi," Tạ Quân vén mái tóc đẫm nước mắt của nàng ra sau tai, dịu dàng nói, "Người không thích hợp ở trong cung, mau về nhà đi."
Giờ khắc này, hai mẫu tử như hoán đổi vị trí.

Tạ Quân mới là trưởng bối, cẩn thận bao dung, ôn hòa từ bi.
Nước mắt Vân nhi như thủy triều, không ngừng được, khóc lóc một hồi, Tạ Quân cho là nàng đã nghĩ thông suốt, lại thấy nàng ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết, nói, "Quân nhi, con thay mẫu phi đi cầu xin Trân phi được không? Van nàng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân ta, cho mẫu phi có thể làm bạn với A Thuần qua ngày.

Quân nhi, con là Hoàng Tử, lời nói so với mẫu phi có trọng lượng hơn..."
Con thay mẫu phi tới cầu xin Trân phi tha thứ được không???
Tạ Quân kinh ngạc, đứng sững, hắn không ngờ được, ngay cả Lý Thông cũng thấy rõ vẻ mặt đau thương sâu sắc của hắn.
Thân mẫu tổn thương nhi tử, cho tới bây giờ cũng không ai có thể chống cự, vết thương cũng khó thể lành.
Giống như bị móng vuốt sắc bén xé lớp phòng ngự, đâm xuyên qua lồng ngực.
Hai mắt Lý Thông đỏ thẫm, sáu năm trôi qua, ông không ngờ nữ nhi của ông lại vô tình vô nghĩa như vậy? Bởi vì yêu một người mà phát điên, có thể không kiêng dè tổn thương người khác, bao gồm cả máu mủ của mình sao?
Trong cung này có ma lực gì lại có thể khiến người ta thay đổi đáng sợ tới vậy?
Vân phi vẫn vô tri vô giác nhìn Tạ Quân, không quan tâm tới sự đau xót trong mắt hắn, nàng đợi Tạ Quân trả lời, muốn hạ thấp bản thân và nhi tử vì tình yêu tới mức tận cùng.


Nàng không kịp phản ứng đã bị Lý Thông kéo ra.
Lý Thông phẫn nộ vô cùng, cánh tay nổi gân xanh giơ cao, giống như muốn tát Vân phi.
"Nghiệp chướng! Hôm nay ta phải đánh cho ngươi tỉnh ra!" Bàn tay Lý Thông rơi xuống, nhưng lại đánh lên trên người của Tạ Quân.
Tạ Quân ôm Vân phi xoay nửa vòng, lấy lưng ngăn một đòn của Lý Thông.

Lý Thông vốn không dùng bao nhiêu lực, lại kịp thấy Tạ Quân đỡ cho nữ nhi, lực trên tay đã giảm đi, bởi vậy một đòn này dù tiếng vang lớn nhưng lưng Tạ Quân cũng không có thương tổn.
Vân phi trốn trong ngực Tạ Quân, sợ tới mức run rẩy.

Tạ Quân buông Vân phi ra, nàng vẫn còn nắm lấy vạt áo Tạ Quân.
Tạ Quân không do dự gỡ từng ngón tay nàng ra, ánh mắt ảm đạm, tâm tình phức tạp, hắn nhìn Vân phi thật lâu, thấy được buồn bã, khổ sở tột cùng trong mắt Vân nhi, hắn mới thở dài.
Ngữ khí của hắn như thường, nhưng lại mất đi kiên nhẫn và ôn nhu, thêm vào là thất vọng, "Mẫu phi, người vì muốn ở lại bên phụ hoàng, không còn quan tâm ta tư?" Cho nên mới nhẫn tâm bảo hắn dâng tôn nghiêm lên cho người ta chà đạp.
Vân phi nhìn nhi tử, rốt cuộc ý thức được hắn đau lòng, mới vội vàng lắc đầu, "Không không phải, mẫu phi sao không quan tâm con được, Quân nhi, mẫu phi không phải cố ý tổn thương con, mẫu phi chỉ là, chỉ là..."
Sắc mặt Lý Thông lạnh như băng, không đợi Vân phi nói xong đã nói, "Lý Triển Mây, nếu hôm nay ngươi không theo ta trở về, ta sẽ không có đứa con gái như ngươi nữa!" Ông khẽ hừ một tiếng, phất mạnh tay áo.
"Cha..." Vân phi không dám tin nhìn ông, nhưng ngay cả một ánh mắt Lý Thông cũng không cho nàng.
Lúc này, Hoàng Thượng cũng nói, "Vân phi, nàng nên trở về đi, bởi vì..."
"Trẫm không thích nàng, không thích một chút nào."
Sắc mặt Trân phi trắng bệnh, thân thể lung lay, nhưng Hoàng Thượng không chút mềm lòng, không lảng tránh, nhìn thẳng, làm cho nàng thấy rõ sự lạnh lùng tuyệt tình trong mắt hắn.
"A, A Thuần..." Môi Vân phi run rẩy, ôm một tia hi vọng cuối cùng, "Đã từng...!Người không từng thích ta một chút nào sao?"
Hoàng Thượng lạnh lùng, "Chưa từng.


Từ đầu tới cuối người trẫm muốn chỉ có Dao nhi." Nhắc tới hai chữ "Dao nhi", hàn băng trong mắt hắn đột nhiên hóa thành hồ nước tháng ba.
Vân phi yên lặng chớp mắt, giọng nhẹ xuống, nhẹ tới cơ hồ không nghe được, "Trước kia...!Tại sao người đáp ứng lấy ta?"
Khuôn mặt Hoàng Thượng ẩn nhẫn chán ghét, "Khi đó ta không chán ghét nàng, nhưng tất cả hành động của nàng từng chút mài mòn kiên nhẫn của ta tới mức không còn sót lại gì cả.

Nàng dám nói trong lòng nàng không có ác ý với Dao nhi sao? Vừa rồi nàng làm như vậy cho ai nhìn? Nàng cho rằng vì nàng làm thế ta và Dao nhi sẽ có mâu thuẫn sao? So với Dao nhi, nàng không bằng một đầu ngón tay nàng ấy!"
Từng câu chữ của hắn tàn nhẫn vô cùng, quanh quẩn bên tai Vân phi, làm lòng nàng đẫm máu.
Nàng cố chấp bao nhiêu năm, so với Trân phi còn không bằng một đầu ngón tay?
Vân phi nghe đầu ong ong, thân thể lạnh run, rốt cuộc ngã xuống.
Tín nhiệm duy nhất mấy năm qua của nàng, sụp đổ rồi.
"Sư phụ, giờ có thể mang nàng về rồi." Khi Vân phi ngã xuống đất, sự mất kiên nhẫn và chán ghét trên mặt Hoàng Thượng mới được rũ bỏ, hắn thở dài.
Lý Thông không muốn nhìn gương mặt tuyệt tình của Hoàng Thượng, nhưng trước khi đi vẫn hỏi một câu, "Ngươi trước kia là dùng tâm tình gì đối đãi Vân nhi của ta?"
Ánh mắt Hoàng Thượng rơi vào người Trân phi trong ngực Lý Thông, "Ta cho rằng nàng là cô nương ngay thẳng, đáng yêu...!Cho tới khi Dao nhi gặp chuyện không may."
Hắn cúi đầu, thấp giọng xin lỗi, "Là trẫm sai.

Vốn tưởng rằng đời này trẫm sẽ không yêu người nào, vì vậy nên khi Vân nhi muốn gả cho ta, ta mới nghĩ, tính tình nàng cương trực, có sư huynh ta che chở, nàng sẽ không bị thua thiệt.

Nói cho cùng, là ta không tôn trọng tình cảm của nàng, là ta phụ tình cảm của nàng."
Lý Thông im lặng nhìn Hoàng Thượng, cuối cùng không nói gì bước ra khỏi điện, lúc bước ra tới cửa, ông cũng không quay đầu nói, "Hoàng Thượng, sau này không gặp lại."
Lý Thông sẽ không bao giờ gặp hắn nữa sao? Hoàng Thượng cười khổ, thấy Tạ Quân muốn cáo lui tiễn Lý Thông, không nhịn được nói, "A Quân, con đi khuyên nhủ ngoại tổ đi, trẫm không muốn cùng người đi tới nước này."
Từ sáu năm trước, Hoàng Thượng đã không còn gọi hắn là "A Quân", hôm nay lại gọi.
Tạ Quân ngừng bước chân, lập tức rời đi.
Lý Thông mặc áo bào xám, khuỷu tay đỡ Vân phi, nàng gầy yếu vô cùng, nhẹ như trang giấy, vạt váy xanh rủ xuống đất, giống như lưu luyến hoàng cung này, không muốn rời đi.
Lý Thông dừng bước, xoay người nhìn Tạ Quân, khuôn mặt già nua có dáng vẻ tàn lụi, "A Quân, con là đứa trẻ tốt, ta thay mẫu phi con xin lỗi con...!Con yên tâm, ngoại tổ phụ nhất định sẽ tìm lại Lý Triển Mây ngày xưa cho con."
Tạ Quân mỉm cười, gió thu theo mái ngói lướt qua thân hắn, tâm tình hắn cũng đã bình tĩnh lại, dịu giọng từ biệt, "Ngoại tổ phụ, thượng lộ bình an."

Trong mắt Lý Thông, Tạ Quân mới chỉ là thiếu niên mười sáu, ông cùng Vân phi rời cung, trong cung này chỉ còn mình hắn, cô đơn, không có chỗ dựa.

Chỉ hận hắn sinh ra ở nhà Đế Vương, không thể rũ bỏ tất cả, theo đuổi chân trời xa xăm.
Thấy Tạ Quân tươi cười, cổ họng Lý Thông nghẹn lại, ông vội quay đầu, đi nhanh về phía trước.
Tạ Quân đứng thẳng, yên lặng nhìn bóng lưng Lý Thông, cho tới khi ông và Vân phi hoàn toàn biến mất.
Mây trắng lẻ loi trôi phù nổi, chim nhạn tụ họp rồi lại nhanh chóng xẻ đàn.
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn, Tạ Quân thu hồi ánh mắt xa xôi, cúi đầu nhìn đôi mắt lo lắng.
"Tam ca..." A Dung nghe tin Tạ Quân hồi cung, lập tức chạy tới, nhưng lại thấy Tạ Quân đưa mắt nhìn một lão già và Vân phi từng bước đi xa, ánh mắt hắn lạnh như làn nước hồ thu, giống như không có tâm tình gì hoặc như có cả ngàn lời muốn nói.
Tạ Quân dắt tay nàng, "A Dung, về đi." Hắn bước đi, từng bước một, chậm chạp thong dong, A Dung chân ngắn cũng có thể đuổi kịp.
Một đoạn đường này ngoại trừ thị vệ canh gác, cũng không có người khác, hai người trầm mặc một hồi, một bên tâm tình phức tạp, một bên cẩn thận từng li từng tí.
"Tam ca, huynh còn có A Dung." A Dung nắm lấy tay Tạ Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, "A Dung sẽ chăm sóc Tam ca thật tốt!"
Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ, đã nghĩ chăm sóc hắn.

Tạ Quân cảm nhận được trong lòng có một tia vui vẻ nhạt nhẽo.

"Ừ, làm phiền A Dung rồi."
A Dung nỗ lực cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, "Không phiền không phiền, bởi vì A Dung thích Tam ca!"
Buồn bã trong lòng hắn chợt tan, Tạ Quân không khỏi suy nghĩ, hài tử trong cung bây giờ đều lợi hại vậy sao, giống như là đánh rắn bảy tấc, chớp mắt có thể đánh vào lòng người khác.
A Dung vẫn còn đang nói, "Tam ca, huynh là một sư phụ không xứng thiên chức đấy! Biến mất lâu như vậy, A Dung lại giống như trước kia rồi."
"Giống như trước kia là sao?"
"Ai da, cái này không phải trọng điểm! Tóm lại A Dung đã quên sạch, muốn Tam ca dạy lại, dạy lại đó!"
Trên con đường trống trải âm u, một lớn một nhỏ bước đi, từng bước chậm rãi mơ hồ tạo nên một bức tranh.


Bình luận

Truyện đang đọc