NGAI VÀNG KHÔNG BẰNG DƯỠNG MUỘI


Thu Ngọc nói, "Tiểu Bạch khỏi bệnh rồi, thái thú y mang nó trả về.

Công chúa mau thay quần áo đi, không cảm lấy đó." A Dung mải lo cho Tiểu Bạch, bỏ ngoài tai lời của Thu Ngọc, bước lên ôm lấy Tiểu Bạch.
"Ừ, Tiểu Bạch nặng lên rồi, xem ra ở thú y được chăm sóc rất tốt." A Dung cọ khuôn mặt nhỏ nhắn lên tấm da lông trắng tuyết của Tiểu Bạch, cảm giác được Tiểu Bạch giãy giụa, A Dung cau mày, hỏi nó, "Tiểu Bạch, mày không nhớ tao à?"
"Thu Ngọc tỷ, nhanh vậy mà Tiểu Bạch đã quên A Dung rồi sao? Nhưng nó nhớ Thu Ngọc tỷ mà?"
Thu Ngọc vội mang A Dung đi tắm, tùy tiện trả lời, "Nhớ nhớ nhớ, Tiểu Bạch sẽ sớm nhớ lại công chúa thôi, công chúa mau vào thùng tắm đi."
Hôm nay A Dung gặp phụ hoàng, nàng do dự không biết có nên nói cho người chuyện Ngũ công chúa hay không, thế nhưng nhìn phụ hoàng chỉ quan tâm tới mẫu phi, A Dung bèn cảm thấy không phải lúc để nói chuyện này.
Mấy ngày sau, chuyện trong lòng A Dung vẫn chưa được giải quyết, mỗi lần gặp Ngũ công chúa, A Dung thấy nàng ta buồn rầu, Lục công chúa lại cả ngày vui vẻ, nàng càng cảm thấy nặng nề.
Thu Ngọc không nhìn ra lòng nàng, nếu như nàng ấy hiểu, nhất định sẽ thầm nói: Chủ từ nhà ta lại có thói xen vào chuyện của người khác.
A Dung nghe tin trưởng công chúa vào cung, hay nói cách khác chính là cô cô nàng tới, nàng hoan hô một tiếng, vội vã tới tìm Mẫn Mẫn và Mộ Mộ chơi.

Hai người này đều là trưởng công chúa sinh ra, là song thai long phượng, đại quận chúa, đại thế tử, trưởng công chúa đều có đủ.

Nhưng ngày thường, hai người này rất khác nhau, Mẫn Mẫn nhỏ bé, trắng trẻo đáng yêu, còn Mộ Mộ lại mập mạp, kháu khỉnh, trên mặt đều là thịt làm cho người ta muốn véo thử.
Trong hoàng cung, A Dung là lứa nhỏ nhất, nhưng hai đứa con của trưởng công chúa lại nhỏ hơn nàng, bởi vậy A Dung đối với hai người bọn họ rất yêu quý, nàng cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể làm tỷ tỷ người khác.
Trưởng công chúa đang ở Tê Phượng điện cùng hoàng hậu nói chuyện, hai đứa trẻ con ở ngoài điện trêu chọc chó con.

Con chó này mới được sinh ra không bao lâu, hai đứa trẻ tầm tuổi này cái gì cũng tò mò, vậy nên thường xuyên gây ra rắc rối.
Hai đứa trẻ ta một câu ngươi một câu nói chuyện với chó con, đứa xoa móng vuốt, đứa sờ đuôi.


Đúng lúc này, chó con nhìn thấy một bóng dáng đỏ thẫm đi qua, lập tức bỏ mặc hai tiểu chủ nhân, vui mừng chạy theo người áo đỏ.

Thẩm Mộ muốn đuổi theo lại bị Thẩm Mẫn kéo lại, Thẩm Mẫn nói, "Đợi nó chạy xa một chút, sau đó ta và đệ chạy theo đuổi nó về, người nào tới chỗ nó trước người đó thắng!"
Thẩm Mộ trịnh trọng gật đầu, "Được!"
Hai người đạt được tiếng nói chung, bốn đôi mắt lùng sục bóng dáng chó con, đã thấy chó con đang chạy quanh một dáng người đỏ thẫm, mà cô nương kia quay đầu, trong mắt không có kiên nhẫn, một cước đá bay nó làm nó sợ hãi kêu một tiếng, ngã lăn xuống đất.
"Đát Đát"
Lúc A Dung tới đã nhìn thấy đúng cảnh này.

Thẩm Mẫn chống nạnh, giận tới đỏ mặt, Thẩm Mộ ôm chó con kêu ô ô, muốn khóc không khóc được.

Người áo đó kia lại chính là Tạ Võng Tâm.
"Người xấu kia! Mụ la sát! Ngươi dám đá chó của ta, trong mắt đúng là không có vương pháp! Ngươi nói tên ra cho ta!" Trưởng bối không có ở đây, lại chỗ vắng, Thẩm Mộ mắng người cũng không ai chú ý.
Thẩm Mẫn nhận ra người đá chó là ai, càng thêm tức giận, "Tạ Võng Tâm! Ngươi đá chó của ta, ta sẽ nói hoàng bá phụ trị tội ngươi! Ngươi thật sự quá độc ác! Đát Đát thích ngươi nên mới chạy quanh ngươi, hiện tại xem ra, Đát Đát thật sự mù rồi mới kẻ độc ác như ngươi!"
Tạ Võng Tâm không có một tia bối rối, nhàn nhạt nhìn nàng, "Ngươi đừng quên, người ngươi gọi là hoàng bá phụ là phụ hoàng ta, vả lại vừa rồi bổn công chúa thật sự bị con chó này dọa sợ, thế nên mới đá nó một cái mong nó cách xa một chút."
"Lục hoàng tỷ." A Dung đi tới, "Phía trước là Tê Phượng điện, hay là chúng ta vào đây nhờ mẫu hậu phán xử, cô cô cũng ở bên trong đó."
Tạ Võng Tâm nhìn thấy A Dung, cười cười, "A Dung bởi vì chuyện trước đó mà oán thán tỷ tỷ? A Dung bị người ta lợi dụng còn không tự biết.

Muội nên nhớ, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, không có ai vô duyên vô cớ bị người khác khi dễ, nếu như nàng ta chỉ là ôn nhu, lễ độ, người khác cũng chỉ khi dễ nàng ta một chút, thấy nàng yếu đuối quá sẽ thôi.


Nhưng nếu lại phát hiện ra con cừu nhỏ thật ra là con rắn độc, người ta mới hứng thứ đấy."
A Dung không muốn nghe Tạ Võng Tâm chửi bởi, nói thẳng, "Đây là Lục hoàng tỷ thừa nhận khi dễ Ngũ hoàng tỷ?"
"Thừa nhận thì có sao, không thừa nhận thì thế nào? Phụ hoàng sẽ trị tội ta sao? A Dung nên biết, phụ hoàng căn bản không thích nàng ta." Tạ Võng Tâm không quan tâm quay đi, chuyện nàng ta làm, nàng ta luôn nắm chắc phần thắng.
Thẩm Mẫn chạy tới bên cạnh A Dung, nắm tay nàng, trừng mắt nhìn Tạ Võng Tâm, cho tới khi nàng ta đi xa.
"Mộ Mộ đừng khóc." A Dung kéo Thẩm Mẫn tới trước mặt Mộ Mộ, nhìn chó con cuộn mình trong ngực hắn, cổ họng phát ra âm thanh ư ử, hiển nhiên là đau rồi.

Tạ Võng Tâm có thói quen khảm ngọc trai hoặc đá quý trên mũi giày, đá lên người người khác có thể gây ra thương tích mấy ngày liền, vậy nên hạ nhân dưới tay nàng ta mới không ai dám lỗ mãng.
Một tay Thẩm Mộ ôm Đát Đát, tay kia lau nước mắt lên ống tay áo, ngẩng cổ nói, "Ai, ai khóc!"
A Dung biết hắn sĩ diện, cũng không vạch trần, nói với cả hai, "Mẫn Mẫn, Mộ Mộ, hai người tới phòng ta chơi đi, cho người nói với cô cô một tiếng là được."
Thẩm Mẫn gật đầu, phân phó người hầu sau lưng, sau đó nhìn A Dung cười, "A Dung tỷ tỷ, Mẫn Mẫn tới hoàng cung chính là vì muốn chơi cùng tỷ.

Tỷ không biết gần đây trong nhà ta xảy ra chuyện gì đâu, lát nữa muội sẽ nói cho tỷ biết, chẳng qua tỷ đừng nói ra ngoài nhé." Nói tới câu cuối, nụ cười trên mặt nàng ta đã biến mất hoàn toàn.
A Dung vừa muốn đồng ý, Thẩm Mẫn đã vỗ đầu một cái, ảo não nói, "À, chuyện này có lẽ sẽ sớm truyền ra ngoài thôi." Trong mắt Thẩm Mộ còn nước mắt, nghe thấy thế bèn quay đầu qua cau mày chán ghét, "Mẫn Mẫn nói những người kia sao?"
"Mẫn Mẫn là cho đệ kêu sao? Gọi ta là tỷ tỷ!" Thẩm Mẫn vỗ đỉnh đầu Thẩm Mộ một cái.

Hai người tuy là song sinh, nhưng Thẩm Mẫn ra sớm hơn Thẩm Mộ một khắc, chính vì một khắc này, bảo Thẩm Mộ gọi nàng là tỷ tỷ, đương nhiên hắn không vui, bình thường hai người vẫn vì chuyện xưng hô mà cãi nhau.
"Ta không kêu! Chúng ta sinh cùng ngày, cao như nhau, tại sao ta phải gọi Mẫn Mẫn là tỷ tỷ? Mẫu thân nói sau này ta còn có thể cao hơn Mẫn Mẫn, vì vậy Mẫn Mẫn hãy gọi một tiếng ca ca đi."

A Dung thấy thế bèn khuyên bảo hai người thôi, chỉ là trong lòng nàng bắt đầu thấy tò mò, rốt cuộc là ai mà hai người này lại có bộ dạng căm thù tới thế.
A Dung ở trong cung, tin tức không nhanh nhạy, nô tài xung quanh cũng sẽ không nói những chuyện này với nàng.

Bởi vậy hôm nay nàng mới biết, phò mã vậy mà có một đứa con riêng ở bên ngoài! Hơn nữa, đứa con riêng kia còn lớn hơn Thẩm Mẫn và Thẩm Mộ, mười tuổi rồi, có thể thấy, Thẩm phò mã trước khi thành thân cùng trưởng công chúa đã sớm có một đoạn nhân duyên mỏng manh.
Thẩm phò mã cũng là người biết điều, hoảng sợ không thôi, hắn không muốn nhận đứa con riêng này, nhưng đứa bé kia cứ đứng trước cổng phủ công chúa, luôn miệng nói, nàng tên gọi là Thẩm Nguyệt, mẫu thân mắc bệnh hiểm nghèo, nàng giờ không có chỗ nương tựa, phải tới đây cầu xin phụ thân.

Lúc đó dân chúng vây quanh rất nhiều, tin tức Thẩm phò mã có một đứa con riêng giờ đã lan truyền toàn bộ kinh thành rồi.
Gã sai vặt phủ công chúa muốn lôi nàng đi nhưng vướng dân chúng chỉ chỏ, nữ tử mặc áo tang ánh mắt quật cường, ôm bài vị buồn bã nói, "Sau khi mẫu thân phát hiện ra có thai, nàng chưa bao giờ tới đây tìm cha, nàng không tham quyền quý của cha, cũng chưa bao giờ nghĩ cắt đứt tiền đồ của cha, nàng một thân một mình ở Thành Tây bán đậu hủ, mười tháng hoài thai cũng sinh nở, một tay đem ta nuôi lớn, mười năm nay nàng đã chịu biết bao đau khổ ta đều nhớ rõ, ta chỉ hận bản thân không có bản lĩnh gì, không cách nào giúp đỡ mẫu thân...!Hiện tại, trong lòng ta, không có hai chữ phụ thân, chỉ có mẫu thân!"
"Thẩm Nguyệt ta chỉ muốn một nơi ở, xin trưởng công chúa và phò mã gia thành toàn!" Sắc mặt thiếu nữ bi ai, lưng thẳng tắp, cuối cùng cũng quỳ xuống, hướng cổng lớn sơn đỏ của phủ công chúa dập đầu.

Từ đầu tới cuối, nàng không kêu Thẩm phò mã một tiếng phụ thân.

Dân chúng xung quanh ban đầu là muốn tới xem náo nhiệt, nhưng cuối cùng lại có chút xúc động, bèn hướng cổng phủ trưởng công chúa xin tha thay Thẩm Nguyệt.
Thẩm Mẫn hừ lạnh, "Nếu như nàng ta không phải muốn nhận cha, vì sao phải tới quý phủ? Không tham quyền quý, sao không ở lại bán đậu hũ tiếp đi! Nói một đàng làm một nẻo, còn đường hoàng như vậy, quả nhiên là đồ dối trá! Ta buồn nôn!"
Thẩm Mộ phụ họa, "Ta không nhận có tỷ tỷ!"
"Đúng rồi!" Thẩm Mẫn nói xong, lại kịp nhận ra Thẩm Mộ lại tự nhận mình là huynh trưởng, nàng véo má Thẩm Mộ, "Tỷ Tỷ đệ là ta đây này!"
A Dung hỏi bọn họ, "Thẩm Nguyệt kia bây giờ đang ở quý phủ?"
Thẩm Mộ trách móc, "Đúng vậy! Mẫu thân bị chọc tức, lại không thể trực tiếp đuổi nàng ta đi, đành phải tới hoàng cung nói ra, thuận tiện hỏi ý kiến! Hầy, không biết dân chúng kia muốn thế nào, tất cả đều cảm thấy nàng ta đáng thương, phủ trưởng công chúa không chứa chấp nàng ta chính là vô tình vô nghĩa! Trước kia chúng ta căn bản không biết nàng, sao có tình đây? Nàng tùy tiện xuất hiện, phá hủy đi tình cảm bao năm của phụ mẫu, là nghĩ gì chứ?"
A Dung đã biết rõ sự tình, đương nhiên là đứng về phía Thẩm Mẫn Thẩm Mộ, Thẩm Nguyệt kia nàng chưa gặp qua, tốt xấu đều không nói được, nếu như nàng ta có ý xấu, trưởng công chúa là dẫn sói vào nhà rồi.
Thẩm Mẫn nói, "Không chỉ thế đâu, A Dung tỷ tỷ biết mẫu thân của nàng ta họ gì không, họ Trầm! Ta vừa nghĩ ới mẫu thân của nàng ta nhung nhớ phụ thân, đã cảm thấy buồn nôn! Bây giờ còn muốn ta và nàng ta ở cùng một mái nhà, thật sự là...!thật sự là..."
A Dung ôm hai tiểu gia hỏa an ủi, lại nghe Thẩm Mộ nói, "A Dung tỷ tỷ, chúng muốn nhìn tỷ nhảy múa, Mẫn Mẫn, phải không?"
Hiếm khi Thẩm Mẫn không cãi nhau với hắn, mặc kệ xưng hô, lập tức vỗ tay nói, "A Dung tỷ tỷ! Múa đi, múa đi, như vậy chúng ta mới có thể vui vẻ lại được!" A Dung thấy hai mắt hai người phát sáng, rõ ràng chuyện vừa rồi đã quên sạch, nhưng nàng vẫn đau lòng thay bọn họ, không do dự đồng ý.

"Thu Ngọc tỷ, nhạc!"
Hôm nay A Dung mặc chiếc váy màu xanh nhạt, chân váy thêu năm bông hoa tím, nàng nhón chân, mở cánh tay, xoay tròn một vòng, đóa hoa màu tím như đang lay động, từng chút từng chút nở rộ, nàng xoay lưng lại, hạ thấp vai, quay đầu lại cười, làm cho hai tiểu gia hỏa đang say mê bừng tỉnh.

Tiếng đàn dứt, A Dung cũng dừng lại, những bông hoa trên váy cũng yên lặng lại.
A Dung cảm thấy hơi nóng, trong lòng lại thấy khoan khoái, nàng cười sảng khoái một tiếng, lộ ra hàm răng trắng xinh.

Lúc bấy giờ Thẩm Mẫn mới khôi phục tinh thần, không ngừng nhào về phía A Dung khiến nàng nằm lăn trên giường mới bỏ qua.
"A Dung tỷ tỷ múa thật đẹp!" Thẩm Mẫn hưng phấn nói.
Thẩm Mộ thấy thế cũng không chịu thua kém, nhảy phốc lên giường.
"Mộ Mộ, đệ nặng quá!"
"Đúng thế, A Mộ nặng quá đi, xuống dưới mau, đây là địa bàn của A Dung tỷ và ta!"
Thẩm Mộ không nhượng bộ, "Muốn xuống thì Thẩm Mẫn xuống đi, ta muốn A Dung tỷ tỷ! Còn nữa, mẫu thân đã từng nói, sau này A Mộ lớn lên sẽ gầy đi, các người không được cười A Mộ nữa!"
Lúc trưởng công chúa tới đón Thẩm Mẫn Thẩm Mộ hồi phủ, nhìn thấy cảnh ba đứa trẻ ngồi trên giường chơi ném gối, tâm tình buồn bực của nàng cảm thấy nhẹ nhõm chút ít, nàng cười gọi, "Mẫn Mẫn, A Mộ, tạm biệt A Dung tỷ đi, chúng ta phải về nhà."
Hai đứa bé buồn bã kêu một tiếng, lưu luyến vẫy tay tạm biệt A Dung.
Hôm đó A Dung cũng không phải đi học, nàng nhớ Tam ca, tới Tầm Thư Các, xốc bức rèm lầu hai lên, bên trong không một bóng người, trên bàn chỉ có một tờ giấy.
Hắn có việc, không tới được.
A Dung không biết hắn có chuyện gì, hắn cũng không nói trong giấy, nhưng lòng nàng rõ ràng, Tam ca có bí mật.
Giống như chuyện nàng tập võ không ai hay biết, bí mật của Tam ca nàng cũng không hề hay biết gì cả.
Mà lúc này Tạ Quân đã ra ngoài cung, vừa rồi hắn vừa mua một cân mứt hoa quả.

Hắn nghĩ, có lẽ đã đủ rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc