NGÂN HÀ LẶNG THINH

Yến Bắc Thần ở quán cà phê hơn một tiếng đồng hồ.

Hơn một tiếng sau, hai thiếu niên trên chiếc ghế dài đã rời đi. Yến Bắc Thần ngồi một lúc, sau đó cũng rời khỏi quán cà phê.

Lúc Yến Bắc Thần đến quán cà phê thì cũng là thời điểm nóng nhất của buổi chiều. Qua hơn một tiếng thì cũng đến ba giờ chiều, ánh mặt trời chói chang như đổ lửa dần dần dịu đi, chỉ còn lại ánh sáng nhẹ nhàng.

Yến Bắc Thần đứng bên cạnh xe liếc mắt nhìn mặt trời, rồi mở cửa lên xe.

Nếu đã trốn làm, Yến Bắc Thần cũng không có ý định về công ty. Nơi này cách biệt thự cũng không xa, sau khi Yến Bắc Thần lên xe thì lái xe về thẳng nhà.

Biệt thự nơi anh và An Hạ ở bình thường cũng chỉ có hai người, mà lúc anh không ở nhà thì cũng chỉ có một mình An Hạ ở trong biệt thự, điều này làm cho biệt thự càng trở nên yên tĩnh.

Sau khi về đến nhà, Yến Bắc Thần đỗ xe ở trong sân, anh mở cửa biệt thự đi vào. Anh đứng ở huyền quan thay giày, nhưng ánh mắt lại nhìn vào bên trong biệt thự. Trước đây khi nghe thấy tiếng xe, An Hạ đã ra đón anh từ sớm nhưng hôm nay lại không hề có động tĩnh gì.

“Cô bé giúp việc.” Sau khi Yến Bắc Thần thay giày xong thì gọi một tiếng.

Tiếng nói của anh không lớn, nhưng lại vang vọng trong biệt thự trống trải rộng lớn, cả tòa nhà yên tĩnh không hề có tiếng đáp lại anh. Yến Bắc Thần đứng ở cửa, hơi cau mày, sau đó anh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.

Tin nhắn gửi cho cô bé giúp việc, sau khi gửi không bao lâu thì cô giúp việc bé nhỏ đã trả lời lại.

[An Hạ: Xin lỗi cậu chủ, chị gái em có việc đột xuất, em phải tới nhà trẻ đón Tiêu Tiêu, em về ngay đây.]

Nhìn thấy tin nhắn, Yến Bắc Thần: "..."

-

Hôm nay khi An Thanh chạy xe thuê thì xảy ra chút sự cố nhỏ. Buổi chiều nay cô ấy phải xử lý sự cố này, cho nên không có thời gian đi đón Tiêu Tiêu. Ba giờ rưỡi chiều Tiêu Tiêu sẽ tan học, chú Lý ở cạnh nhà hôm nay cũng có việc. Không còn cách nào khác, An Thanh đành gọi điện thoại cho An Hạ.

Lúc An Hạ nhận được điện thoại thì cũng sắp đến giờ tan học của Tiêu Tiêu. Cô vội vàng rời khỏi nhà, và đi tàu điện ngầm tới nhà trẻ của Tiêu Tiêu. Bởi vì cô đi quá vội vàng cho nên quên xin Yến Bắc Thần cho nghỉ.

Nếu như bình thường, Yến Bắc Thần đều trở về lúc hơn sáu giờ chiều. Nếu cứ tính nhưu vậy, An Hạ đón Tiêu Tiêu, đợi khoảng năm giờ chị gái trở về rồi cô mới trở về thì cũng không làm lỡ gì cả. Thế nhưng không ngờ rằng hôm nay Yến Bắc Thần lại trốn làm.

Khi Yến Bắc Thần gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu, thực ra lúc đó An Hạ vẫn đang ở trên tàu điện ngầm. Cô dự định sau khi đón Tiêu Tiêu thì tạm thời dẫn bé đi theo, sau đó sẽ trở về nhà luôn. Nhưng sau khi cô trả lời tin nhắn không bao lâu, Yến Bắc thần lại nói không cần trở về nhà, anh sẽ đến chỗ cô. Sau khi An Hạ nhận được tin nhắn của Yến Bắc Thần thì cũng nghe lời không vội vàng, sau khi xuống tàu điện ngầm thì đi thẳng tới nhà trẻ đón Tiêu Tiêu.

Đến khi cô đón Tiêu Tiêu ra khỏi nhà trẻ thì Yến Bắc Thần đã đứng ở con đường phía trước gọi cô một tiếng.

"An Hạ."

Người đàn ông mặc áo sơ mi và quần âu, anh đứng thẳng người trước một chiếc xe màu đen, dáng người thẳng tắp. Dưới ánh mặt trời, ngũ quan dưới làn da tái nhợt của anh trở nên tuấn tú sắc nét. Khi anh gọi một tiếng như thế thì có không ít phụ huynh của mấy đứa trẻ xung quanh đều nhìn về phía anh.

Lúc An Hạ nhìn thấy Yến Bắc Thần thì tim cô bỗng nhiên nảy lên một cái. Có thể do thời tiết quá nóng làm khuôn mặt của cô hơi nóng. Cô hơi sững sờ, sau đó dưới sự nhắc nhở của Tiêu Tiêu, cô và Tiêu Tiêu băng qua đường.

Yến Bắc Thần nhìn An Hạ dẫn một bé gái đi tới.

Hôm nay cô bé giúp việc vẫn mặc một bộ đồ đơn giản như thường ngày, áo cộc tay màu trắng và quần soóc, rộng rãi và giản dị. Trong chiếc áo cộc tay và quần soóc, chân và tay cô thon dài, làn da trắng nõn mịn màng.

Dường như cô cao hơn một chút so với lần đầu tiên vào nhà họ Yến, cô vừa đi vừa cầm tay bé gái nhỏ, cả người hơi nghiêng, trông rất kiên nhẫn và tỉ mỉ. Trên cánh tay mảnh khảnh của cô có khóac một cái balo hình phim hoạt hình màu hồng nhạt, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Sau khi Yến Bắc Thần gọi An Hạ, cô lập tức dẫn Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh anh. Khi nhìn thấy Yến Bắc Thần, An Hạ nhìn anh nở nụ cười, cô không nói gì. Yến Bắc Thần cúi đầu nhìn Tiêu Tiêu vẫn còn đang cầm tay cô, An Hạ siết tay nhỏ của Tiêu Tiêu một cái, ra hiệu cô bé chào hỏi Yến Bắc Thần.

Năm nay Tiêu Tiêu năm tuổi, đang học lớp chồi ở nhà trẻ. Bé cũng giống như hai chị em An Hạ, làn da rất trắng. Một cô bé chỉ cần trắng trẻo thì đều sẽ xinh đẹp, hơn nữa bé con có chút giống dì của mình, có một đôi mắt đen láy trong veo, khi nhìn người khác thì mang theo ý cười điềm tĩnh.

Không hiểu tại sao, nhìn bé thì lại giống như trông thấy An Hạ khi còn bé.

“Cháu chào chú ạ.” Sau khi Tiêu Tiêu được dì nhắc nhở thì lễ phép chào người đàn ông trước mặt.

Cô bé hơi thấp một chút, chỉ đứng đến bắp đùi anh, trắng trắng tròn tròn, nhưng khi khom lưng chào anh lại rất tiêu chuẩn. Yến Bắc Thần nhìn bé nở nụ cười ngọt ngào, ngay cả giọng nói của bé cũng ngọt ngào, thì nở nụ cười.

“Chào cháu.”

Sau khi Yến Bắc Thần và Tiêu Tiêu chào hỏi nhau xong, An Hạ nhìn về phía Yến Bắc Thần. Buổi chiều hôm nay cô tới đón Tiêu Tiêu, cho dù thế nào thì cũng không nên quên xin Yến Bắc Thần cho nghỉ. Hơn nữa, bây giờ cô còn dẫn theo Tiêu Tiêu, Yến Bắc Thần lại tan ca sớm, cô cũng không tiện đi theo Yến Bắc Thần trở về.

An Hạ có chút biết lỗi nhìn Yến Bắc Thần, khi Yến Bắc Thần nhìn cô, anh cũng nhận ra được ánh mắt của cô. Khi thấy ánh mắt cô, Yến Bắc Thần nhìn cô nói.

"Có chút đói bụng."

Mi mắt An Hạ giật giật, cô vừa định giơ tay lên nói cái gì, Yến Bắc Thần đã nói: "Cùng nhau ăn cơm đi."

An Hạ: "..."

-

Yến Bắc Thần nói mình đói bụng, An Hạ đang khó xử không biết cân bằng giữa Yến Bắc Thần và Tiêu Tiêu như thế nào thì anh đã đưa ra phương án giải quyết.

Sau khi xác định dẫn hai người đi ăn, Yến Bắc Thần xoay người lên xe. Nhìn thấy Yến Bắc Thần lên xe, nét mặt An Hạ hơi khựng lại rồi cũng dẫn Tiêu Tiêu cùng nhau lên xe.

Yến Bắc Thần đến đột ngột cho nên cũng không có lắp ghế dựa an toàn. An Hạ dẫn Tiêu Tiêu ra ngồi ghế sau. Một lớn một nhỏ ngồi yên vị ở ghế sau xe, Yến Bắc Thần nhìn hai người qua gương trước xe một chút rồi cười nhìn về phía Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, cháu muốn ăn cái gì?”

Đây không phải lần đầu tiền Tiêu Tiêu ngồi xe, dù sao mẹ bé chính là lái xe taxi. Nhưng đây là lần đầu tiên bé ngồi một cái xe thoải mái như thế, ghế ngồi rất mềm mại, còn có mùi thơm rất nhẹ nhàng, sảng khoái.

Bé mới gặp Yến Bắc Thần lần đầu tiên, nhưng mà Tiêu Tiêu cũng không sợ Yến Bắc Thần, bởi vì bé có thể cảm thấy được dì rất tin tưởng anh. Sau khi anh hỏi bé muốn ăn gì, Tiêu Tiêu nhìn dì một cái. Dì nhận ra được ánh mắt của bé cho nên cô nhìn bé yên lặng nở nụ cười.

Sau khi nhận được sự đồng ý nuông chiều qua nụ cười của dì, Tiêu Tiêu nói với Yến Bắc Thần: “Cháu muốn ăn cá ạ.”

Sau khi cô bé bày tỏ yêu cầu đối với bữa tối, Yến Bắc Thần nghe xong, anh suy nghĩ một lát, rồi lẩm bẩm nói: “Muốn ăn cá à.”

Nghĩ một lát, dường như Yến Bắc Thần nghĩ đến một nơi để ăn cá, anh khởi động xe rồi cười nói.

“Đi, chúng ta đi ăn cá.”

-

Yến Bắc Thần lái xe đưa An Hạ và Tiêu Tiêu đi tới một nhà hàng tư nhân ở ven biển Nam Thành.

Vùng duyên hải Nam Thành có thủy hải sản vô cùng phong phú, bên bờ biển cũng mọc lên vô số các nhà hàng hải sản chất lượng. Các nhà hàng hải sản thì đều kinh doanh hải sản, có rất nhiều loại, nhưng mà có một nhà hàng chuyên làm cá biển, hương vị rất ngon, rất nổi tiếng ở Nam Thành.

Phàm là những nhà hàng có khẩu vị độc đáo và có tiếng thì chi phí cũng không hề thấp. Hơn nữa, nhà hàng này cũng không giống như nhà hàng thông thường, nơi đây được trang trí rất trang nhã, cảnh quan trong nhà hàng cũng cực kỳ yên tĩnh, giống như một thế giới dưới đáy biển.

Khi Yến Bắc Thần đến đó, nhà hàng đã được anh bao phòng và đặt chỗ. Yến Bắc Thần dẫn một lớn một nhỏ vào trong phòng bao. Vừa mới bước vào, Tiêu Tiêu đã giật mình "oa" một tiếng.

Trong phòng bao, ngoài một mặt ngoài là tường, ba mặt khác đều làm bằng kính. Mà sau lớp kính đó đều là biển. Phòng bao này được thiết kế bên dưới đáy biển, ba mặt đều được bọc bởi biển, khi ngồi bên trong có thể nhìn thấy đàn cá dưới đáy biển và các loài động vật khác đang tung tăng bơi lội.

Điều này thật sự cực kỳ có sức hấp dẫn đối với một đứa bé.

Không chỉ riêng đối với bé con, mà với An Hạ cũng vô cùng có sức hấp dẫn.

Lúc Yến Bắc Thần dẫn hai người đi vào thì có quản lý tới gặp anh để chọn món. An Hạ và Tiêu Tiêu đều không phải người kén ăn, hơn nữa họ cũng chưa ăn ở đây lần nào, cho nên việc chọn món đành giao cho Yến Bắc Thần.

Yến Bắc Thần chọn một ít cá và hải sản, hơn nữa còn gọi thêm một vài món điểm tâm ngọt, sau khi gọi gần đủ cho ba người ăn thì để quản lý đi ra ngoài trước. Quản lý cầm thực đơn đi ra, Yến Bắc Thần nhìn thoáng qua bên trong phòng bao, một lớn một nhỏ đang đứng nhìn đàn cá bên ngoài cửa kính.

Thực ra dáng người An Hạ cũng không cao hơn nhóc con là bao, cô đứng trước tấm kính, cũng đặt tay lên mặt kính giống như Tiêu Tiêu. Bóng lưng hai người tựa vào tấm kính, nhìn cực kỳ chăm chú. Yến Bắc Thần đứng ở đó, anh vô thức nhớ về chuyện mấy hôm trước An Hạ nói anh làm cha.

Yến Bắc Thần vẫn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện con cái.

Đối với anh mà nói, gia đình giống như một thứ gì đó rất xa vời. Từ nhỏ anh đã không được trải qua cảm giác có gia đình, cho nên phương diện tình cảm gia đình cũng rất mong manh, anh không nghĩ rằng bản thân mình có thể lo toan cho gia đình hoàn hảo, cho nên cũng không hề nghĩ về chuyện đó.

Nhưng có đôi lúc anh lại cảm thấy, có một số việc cứ để tự nhiên và vốn nên như vậy.

Cũng như đối với những người sinh ra đã có tình cảm, họ sẽ sản sinh ra tình bạn và tình yêu đối với người khác, những thứ này không cần phải trải nghiệm cũng tự có.

Nếu như anh có gia đình, có con cái, có lẽ anh cũng sẽ trở thành một người chồng tốt, một người cha mẫu mực.

Khi nghĩ tới đây, suy nghĩ của Yến Bắc Thần dừng lại một chút. Một suy nghĩ của một người khi sinh ra đôi khi chưa tới một giây đã có thể nghĩ xong toàn bộ mọi việc. Mà sau một giây này, cũng đủ cho anh mặc sức tưởng tượng. Nhưng sau khi qua một giấy đó, lại hồi tưởng về những thứ anh vừa suy nghĩ trong một giây vừa rồi, Yến Bắc Thần lại có cảm giác có điều gì đó khác biệt.

Xưa nay anh không phải là một con người mềm yếu.

Mà chỉ có những người mềm yếu mới nghĩ vì những chuyện xảy ra trong một giây đó.

Chắc là anh đang thay đổi, anh trở nên mềm yếu hơn một chút. Mà muốn thay đổi một thứ gì đó, anh cần phải có một thời cơ, mà cái thời cơ kia chính là một người hoặc là một chuyện.

Yến Bắc Thần đứng ở nơi đó, nhìn một lớn một nhỏ đang dán lên mặt kính, ánh mắt anh có chút thất thần.

Khi anh đang phân tâm, cô bé giúp việc đang dán lên mặt kính quay đầu lại. Đôi mắt đen láy của cô sáng lấp lánh, cô vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui được nhìn thấy đáy biển.

Cô nhìn anh rồi quay về phía anh cười.

Yến Bắc Thần nhìn thấy cô cười cũng nở nụ cười theo cô, hỏi: “Đẹp thế à?”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không nói gì, nhưng khi cô ấy còn chưa nói chuyện, Yến Bắc Thần đã đi tới, cùng đặt hai tay lên mặt kính giống như cô, dán lên trên đó và quan sát.

-

Ghé vào thủy tinh xem cá một lúc, những món cá mà họ muốn ăn cũng lần lượt được bưng vào. Tiêu Tiêu ngắm đàn cá đến hưng phấn nhưng lúc ăn cũng không hề mất tập trung. Mặc dù nhóc con không lớn, nhưng khẩu vị chắc chắn là được kế thừa từ dì của bé, một mình bé có thể ăn hết một con cá, lại còn ăn thêm một bát cơm, hai miếng bánh ngọt.

Có vẻ đây là lần đầu tiên bé được ăn ngon như vậy, bé ăn rất thỏa mãn. Nhưng mà cho dù ăn ngon đến mấy thì sau khi ăn no cũng không ăn được thêm nữa.

Sau khi ba người cơm nước xong xuôi, Tiêu Tiêu nói lời tạm biệt với các sinh vật biển đằng sau tấm kính, sau đó bé đi cùng với dì và chú Yến rời khỏi phòng ăn.

Tiêu Tiêu được ăn đến vui vẻ. Chỉ trong một bữa ăn này, sự yêu quý của bé đối với Yến Bắc Thần lại cao hơn một tầng. Tâm trạng của bé rất tốt mà nắm lấy tay dì, bước chân nhanh chạy theo cô, đung đưa cánh tay bước về phía trước.

Đây là cách đi của trẻ em, dễ dàng nhận thấy An Hạ thường xuyên dẫn bé đi như này. Chỉ sau chốc lát, hai người đã nắm tay nhau đi nhanh về phía trước, bỏ lại Yến Bắc Thần phía sau.

Nhìn bóng lưng hai người đi về phía trước, Yến Bắc Thần: “...”

Hai người đi về vị trí đỗ xe phía trước, mắt thấy hai người đi tới chiếc xe càng ngày càng gần, Yến Bắc Thần cầm chìa khóa xe mở khóa xe trước.

Đèn xe nhấp nháy hai lần, Yến Bắc Thần cất chìa khóa xe đi, đang định đi về phía hai người thì nghe thấy có người gọi anh một tiếng.

"Bắc Thần."

Yến Bắc Thần dừng bước lại, quay đầu nhìn sang.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần còn hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh đã một lần nữa hiện lên trên mặt, cười nói: “Em đã trở về rồi.”

Nhớ tới khoảng thời gian trước, lúc Trình Chiêu Khang nằm viện, anh đến thăm ông ấy, Trình Chiêu Khang nói Trình Tâm Sầm sắp trở về rồi. Bây giờ tính toán lại thì cũng đã được một tháng, cô ấy về nhanh thật.

Đã rất lâu rồi Trình Tâm Sầm không gặp Yến Bắc Thần, sau khi nghe thấy Yến Bắc Thần nói, nét cười hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.

Trước khi Trình Chiêu Khang bắt đầu kinh doanh, ông ấy cũng là một kỹ sư rất giỏi, vợ của ông ấy cũng là một giáo sư đại học, có thể nói Trình Tâm Sầm có xuất thân từ con nhà dòng dõi thư hương.

Từ nhỏ đã ảnh hưởng từ gia đình cho nên Trình Tâm Sầm có khí chất cực kỳ đặc biêt, có loại thanh cao rực rỡ, không hề có chút kiêu ngạo nào. Ngoại hình của cô ấy rất đẹp, vóc người cũng cao ráo, đi giày cao gót vào thì đã hơn một mét bảy. Tóc của cô ấy xoăn dài, để xõa tự nhiên, cô ấy mặc một chiếc áo gió dài, mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp.

“Tốt nghiệp xong thì trở về.” Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, Trình Tâm Sầm cười nói một câu.

Sau khi cô ấy nói xong, không biết ở đâu có một người gọi Trình Tâm Sầm một tiếng, Trình Tâm Sầm nhìn sang, sau khi đáp lại một câu thì quay ra nói với Yến Bắc Thần: “Em có hẹn ăn tối cùng với bạn, nhìn thấy anh thì đến chào hỏi một tiếng. Anh ăn xong rồi à?”

"Ừm." Yến Bắc Thần gật đầu.

Thấy Yến Bắc Thần gật đầu, Trình Tâm Sầm có chút tiếc nuối, nói: “Vậy thì để dịp khác vậy, khi nào có cơ hội chúng ta ăn cùng nhau một bữa.”

Hai người vốn là bạn học thời đại học, lại có một tầng quan hệ thông qua Trình Chiêu Khang, Trình Tâm Sầm trở về, thực ra anh vẫn nên mời cô ấy một bữa cơm. Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần cười đáp một tiếng.

“Được, đến lúc đó anh mời em.”

Được Yến Bắc Thần đồng ý, Trình Tâm Sầm nở nụ cười, nói: “Đã hẹn rồi đấy nhé.”

Nói xong, Trình Tâm Sầm cũng không nói thêm cái gì, cô ấy xoay người đi tụ họp cùng mấy người khác. Lúc cô gái vừa xoay người định đi, dường như cô ấy lại nhớ ra cái gì, quay lại nói với Yến Bắc Thần.

"Đúng rồi Bắc Thần."

Yến Bắc Thần quay đầu lại nhìn về phía cô ấy.

Trình Tâm Sầm cười nói với anh: “Qua mấy ngày nữa nữa em sẽ tới Yến Thị làm việc.”

Từ lúc bắt đầu học đại học, Trình Tâm Sầm vẫn luôn ở nước ngoài, bây giờ đã thành công tốt nghiệp, khi về nước chắc chắn sẽ ở lại trong nước luôn. Trình Chiêu Khang có ý định rút lui, thân là con gái một của ông ấy, Trình Tâm Sầm đương nhiên sẽ là người nối nghiệp của ông ấy.

Nghe Trình Tâm Sầm nói xong, Yến Bắc Thần như đã biết. Anh gật đầu, cười nói: “Hoan nghênh. Khi nào đến công ty rồi gặp.”

Yến Bắc Thần nói một câu như vậy với vẻ thoải mái, nghe xong lời của anh, Trình Tâm Sầm cười, xoay người đi vào nhà hàng.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trình Tâm Sầm, Yến Bắc Thần thu lại ánh mắt, đi về phía xe của mình.

Trong khoảng thời gian Yến Bắc Thần nói chuyện với Trình Tâm Sầm, An Hạ và Tiêu Tiêu đã đứng trước xe. Mặc dù Yến Bắc Thần đã mở khóa xe từ trước, nhưng hai người cũng không mở cửa lên xe trước mà đứng trước xe chờ anh.

Sau khi Yến Bắc Thần đi tới, thì cười nhìn hai người, nói: “Sao không lên xe trước đi?”

Yến Bắc Thần hỏi xong, Tiêu Tiêu nhìn anh nói: “Dì nói phải chờ chú đã.”

Nghe xong lời của Tiêu Tiêu, Yến Bắc Thần liếc nhìn cô bé giúp việc. Lúc An Hạ thấy anh nhìn sang thì nở nụ cười với anh. Ánh đèn ở bãi đậu xe không quá sáng, nhưng mà cũng soi sáng nụ cười của cô giúp việc bé nhỏ, Yến Bắc Thần nhìn cô cười, cũng cười theo cô, nói.

“Gặp được người quen nên chào hỏi một chút. Lên xe thôi.”

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ đưa Tiêu Tiêu lên xe.

-

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Yến Bắc Thần lái xe đưa Tiêu Tiêu về nhà.

Sau khi ba người đến sân của khu tập thể thì trời đã tối đen rồi. Các gia đình trong khu tập thể đều đã mở đèn. Sau cánh cổng lẻ loi và bức tường vang lên tiếng nói chuyện của mọi người xen lẫn âm thanh của TV, vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc Yến Bắc Thần và An Hạ đưa Tiêu Tiêu trên đường trở về thì An Hạ đã nhắn tin cho chị gái. Cho nên sau khi ba người đi đến sân, An Thanh đã xuống dưới lầu đón Tiêu Tiêu.

Hôm nay An Thanh đi xử lý sự cố cho nên bảo An Hạ đi đón Tiêu Tiêu gấp, mà không hề nghĩ tới cậu chủ của An Hạ sẽ tan làm sớm. Đối với việc An Hạ đi đón Tiêu Tiêu trong giờ làm việc mà cậu chủ của cô cũng không trách gì, không những không trách mà còn dẫn An Hạ và Tiêu Tiêu đi ăn cá.

An Thanh đã biết về Yến Bắc Thần.

Tiền phẫu thuật của Tiêu Tiêu chính là do anh cho An Hạ. Anh nói thẳng là cho An Hạ, còn không cần An Hạ trả lại, bình thường cũng chăm sóc An Hạ rất nhiều.

Vừa cứu con gái của cô ấy, lại còn đối xử tử tế với em gái cô ấy, An Thanh đối với Yến Bắc Thần đều tràn ngập lòng biết ơn.

Cô ấy vốn muốn để Yến Bắc Thần và An Hạ cùng vào nhà ngồi chơi, nhưng lại bị An Hạ từ chối. Thực ra Yến Bắc Thần cũng sẽ không cảm thấy nhà của các cô cũ nát hoặc là có vấn đề gì. Đối với anh mà nói, đây là một căn nhà của một bà mẹ đơn thân cùng một cô con gái, nếu anh vào đối với các cô cũng không tiện cho nên anh không vào.

Từ trước tới giờ cậu chủ đều như vậy, tuy rất thích đùa giỡn, nhưng là một người cực kỳ có tu dưỡng và lễ phép.

Sau khi An Hạ từ chối, An Thanh cũng không nài nỉ nữa, chỉ cười nói với em gái một chút rồi sau đó bảo Tiêu Tiêu chào tạm biệt bọn họ.

Cả ngày hôm nay cô gái bé nhỏ được nhìn thấy thế giới dưới đáy biển, được ăn cá thì đã vui vẻ cả một buổi tối, tinh thần đã gần như kiệt sức. Bé được An Thanh ôm vào trong ngực, Tiêu Tiêu nói lời tạm biệt với An Hạ và Yến Bắc Thần.

An Hạ đi qua hôm lên trán bé con một cái rồi cười phất tay với bé, sau đó để chị gái ôm Tiêu Tiêu đi lên trước.

An Thanh ôm Tiêu Tiêu lên lầu, khi vừa đi đến cửa nhà thì cúi đầu nhìn An Hạ vẫn đứng trong sân cười, phất tay ra hiệu bọn họ trở về đi. An Hạ ngửa đầu nhìn chị gái rồi gật đầu cười.

Sau đó An Thanh ôm Tiêu Tiêu đi vào trong nhà.

Sau khi tạm biệt chị gái, An Hạ lại nhìn vào cửa nhà một lúc. Nhìn xong rồi, cô quay đầu lại giơ tay lên nói với Yến Bắc Thần.

An Hạ: Chúng ta đi thôi.

Nhìn thấy An Hạ làm thủ ngữ, Yến Bắc Thần gật đầu, nói: "Đi thôi."

Dứt lời, hai người cùng rời khỏi sân.

-

An Thanh thuê lại nơi này, là một tiểu khu đã rất cũ. Lối vào tiểu khu rất ngoằn ngoèo nhỏ hẹp, xe không đi vào được, còn có rất nhiều ngõ nhỏ.

Lúc đưa Tiêu Tiêu về nhà, Yến Bắc Thần đã đỗ xe ở đầu hẻm, ba người cùng nhau đi vào. Cái hẻm nhỏ không rộng lắm, ngay cả đèn đường cũng cũ kỹ như cụ già vậy, ánh đèn cũng lập lòe lắc lư.

Tuy rằng lập lòe như vậy, những có còn hơn không, đến khi anh và An Hạ rời khỏi sân, ánh đèn chập chờn trong sân cũng vụt tắt, cả một con đường rơi vào bóng tối.

Yến Bắc Thần: "..."

"Ngõ nhỏ tối quá." Yến Bắc Thần nói.

Lúc hai người đi vào ngõ nhỏ, ánh sáng ở trong sân ít nhiều còn hắt vào một ít, cho nên cũng không gọi là tối lắm. Nhưng mà đi theo hướng ngược lại mà hai người đang đi thì ngõ nhỏ càng đi càng sâu, ánh đèn trong sân cũng càng ngày càng xa, bóng tối càng ngày càng đậm hơn, có cảm giác đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón.

Sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ: “...”

Đèn trong cái ngõ hẻm này khoảng sau tám giờ tối thì sẽ tắt để tiết kiệm điện.

Trong cái hẻm này, trước đây khi còn học cấp hai và cấp ba, mỗi ngày nếu có tiết tự học vào buổi tối cô đều sẽ đi, cho dù tối đen thì cô cũng có thể đi đúng đường để ra ngoài.

Nhưng lần này dẫn theo Yến Bắc Thần, Yến Bắc Thần chưa đi qua ngõ nhỏ như thế bao giờ. Cho nên sau khi Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ đưa tay lấy điện thoại di động ra.

Có đôi lúc Yến Bắc Thần cảm thấy điện thoại của An Hạ đúng là vạn năng.

Chẳng những có thể gọi anh là cậu chủ, mở chuông báo thức, lại còn có thể nói xấu mẹ của con anh, còn có thể mở đèn pin trong bóng tối chiếu sáng con đường anh đi.

Nhưng mà, trước khi An Hạ mở đèn pin lên, Yến Bắc Thần: “Em nắm tay tôi đi thôi.”

Động tác lấy điện thoại di động của An Hạ dừng lại một lát.

Hai người đứng ở trong hẻm, đều đứng trong bóng tối, ngõ nhỏ tối đen như mực, thậm chí không nhìn thấy rõ lắm bóng dáng của đối phương. Thế nhưng khi Yến Bắc Thần nói chuyện, lại rõ ràng đối mặt với cô mà nói, và cô nghe thấy giọng nói của anh truyền đến từ trên đỉnh đầu, làm cho trái tim của cô khẽ run lên.

Yến Bắc Thần đưa ra phương pháp giải quyết, nhưng mà dường như cô bé giúp việc không có ý định thực thi.

Yến Bắc Thần: “...”

"Em xem em cũng cầm tay Tiêu Tiêu như thế, cầm tay tôi thì làm sao?” Yến Bắc Thần nói.

An Hạ: "..."

An Hạ không biết tại sao anh muốn so sánh mình với Tiêu Tiêu, cái này không thể so sánh được mà, hơn nữa cô cầm tay Tiêu Tiêu không phải vì Tiêu Tiêu sợ tối.

Sau khi nói xong câu đó, Yến Bắc Thần đợi một lúc. Dường như anh cũng cảm thấy sự so sánh của mình có vẻ không hợp lý, hoặc là anh cũng biết ngoại trừ phương pháp An Hạ cầm tay anh đi ra ngoài thì việc cầm đèn pin chiếu sáng càng thích hợp hơn một chút.

Nghĩ tới đây, Yến Bắc Thần: “Em lấy điện thoại di động...”

Anh còn chưa nói xong, trong bóng tối, bàn tay đang buông thõng xuống của anh được một bàn tay mềm mại cầm lấy.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc