NGÂN HÀ LẶNG THINH

Yến Bắc Thần đưa An Hạ đi Cửu Sơn.

An Hạ ở Hải Thành một khoảng thời gian, nhưng về cơ bản ra ngoài đều đi cùng Yến Bắc Thần. Cô đã đi công viên giải trí, đi quảng trường bên bờ biển, nhưng chưa tới những nơi khác, cũng chưa từng tới ngọn núi này.

Buổi trưa sau khi Yến Bắc Thần nói đi leo núi, An Hạ đồng ý ngay. Đợi thời tiết buổi chiều không còn nóng n nữa, Yến Bắc Thần lái xe đưa An Hạ đến chân núi Cửu Sơn.

Hải Thành vẫn nóng hơn Nam Thành. Đặc biệt hiện giờ sắp tới tháng tám, hơi nước trong không khí bị ánh nắng chói chang xuyên qua, trở thành một đợt nhiệt khí cuộn trào giữa trời đất. Nhưng thời tiết hôm nay vẫn coi như tạm được, hơn nữa bây giờ đã là bốn giờ chiều, dù bầu trời vẫn xanh thẳm, nhưng lại có mấy đám mây to kéo tới.

Những đám mây lớn màu trắng, thỉnh thoảng sẽ che khuất ánh nắng chói chang, khiến nhiệt độ giảm đi rất nhiều.

Yến Bắc Thần dừng xe dưới chân núi, An Hạ theo anh xuống xe, ngẩng đầu nhìn ngọn núi trước mặt.

Cửu Sơn không tính là ngọn núi nổi tiếng, không cao không thấp, nhưng cây cối xanh um, môi trường thanh tịnh. Chỉ đứng dưới chân núi, đã có thể cảm nhận được linh khí dồi dào của ngọn núi, khiến tâm trạng người ta theo đó mà trở nên bình thản hơn.

Khi cô xuống xe, Yến Bắc Thần cũng xuống xe. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn bậc thang trước mắt, nắm tay An Hạ nói.

"Đi thôi."

Dứt lời, hai người cùng nhau đi lên núi.

-

Lúc nhỏ An Hạ thường leo núi, nhưng lớn lên lại không leo nhiều.

Cửu Sơn không cao, dưới chân núi có từng bậc từng bậc cầu thang nối nhau l3n đỉnh núi, bậc thang là những tảng đá nặng, ít có dấu vết giẫm lên. Hai bên bậc thang, những cây cổ thụ lâu năm chống đỡ những tán cây to lớn, che đi ánh nắng nóng bức, chỉ còn lại những cái bóng loang lổ. Giữa núi rừng, nước suối chảy róc rách, kèm theo tiếng gió xào xạc xuyên qua tán cây mang đến cảm giác mát lành.

An Hạ và Yến Bắc Thần dọc theo bậc thang, hướng l3n đỉnh núi. Khi leo được lưng chừng núi, An Hạ quay đầu lại nhìn xuống dưới chân núi.

Quang cảnh của ngọn núi này rất đẹp.

Không chỉ quang cảnh trên núi, mà khi lên trên núi, quang cảnh nhìn từ trên xuống cũng vô cùng tuyệt vời.

Tới lưng chừng núi Cửu Sơn, vị trí này có thể nhìn thế biển cả ở phía xa. Biển cả mênh mông vô bờ, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nước biển nối tiếp với con đường dài chạy dọc bên biển, còn có công viên rừng(*) tươi tốt, giống như một bức tranh màu nước có màu sắc sặc sỡ.

(*) Công viên rừng là công viên được xây dựng với diện tích lớn là rừng nhân tạo hoặc rừng tự nhiên làm chủ đạo. Công viên tự nhiên bảo tồn cảnh quan thiên nhiên.

Giữa hè, màu sắc của trời đất càng tươi hơn mùa xuân, hơi nước màu xanh biếc ở khắp nơi. Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bồng bềnh, hơi thở của núi rừng êm đềm dễ chịu khiến con người ta bất giác thư thái, dường như tâm hồn cũng trở nên trong trẻo hơn rất nhiều.

An Hạ rất thích nơi này, thậm chí có hơi trầm mê với cảnh vật dưới chân núi. Cô đứng trên sườn núi thất thần ngắm cảnh, Yến Bắc Thần đứng bên cạnh, ngắm cùng cô.

Hai người chậm rãi khoan thai, không nhanh không chậm, tốn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới đỉnh núi.

Mà khi tới đỉnh núi, An Hạ cũng phát hiện đạo quán trên đỉnh núi.

Đây là một đạo quán rất tương xứng với Cửu Sơn. Đạo quán được làm từ gạch ngói xanh, diện tích kiến trúc không lớn, mang theo dấu vết loang lổ của năm tháng. Nếu nói nó là một công trình nhân tạo thì thà rằng nói nó giống như một công trình vốn có ở Cửu Sơn thì hơn. Mỗi nhành hoa ngọn cỏ, mỗi tảng đá cành cây của ngọn núi đều ẩn náu vào trong chốn tự nhiên này.

Nếu không phải cố ý tìm đến đây, rất ít người sẽ có thể phát hiện được nơi này.

Mà rõ ràng Yến Bắc Thần vô cùng quen thuộc với đạo quán này. Sau khi cùng An Hạ tới đỉnh núi, một cậu bé đạo đồng búi tóc tới mở cửa. Đạo đồng nhìn thấy Yến Bắc Thần, rõ ràng nhận ra anh, chào anh một tiếng xong thì mở cửa để bọn họ đi vào.

Yến Bắc Thần nắm tay An Hạ bước vào đạo quán, sau khi chào hỏi với đạo trưởng của đạo quán xong, Yến Bắc Thần đưa An Hạ tới gian phụ của đạo quán.

Gian phụ không lớn, có một bàn thờ khá cao, trên bàn thờ hương đang cháy. Mùi trầm hương nồng đậm, tràn ngập gian phụ, ở phía sau hương khói, một bài vị duy nhất được thờ phụng.

Gian phụ tĩnh mịch, sự yên lặng mát lạnh mà thế giới bên ngoài không có được. Yến Bắc Thần đưa An Hạ tới trước bàn thờ, anh kéo tay An Hạ, tiện thể ngồi lên bồ đoàn trước bàn thờ.

Sau khi ngồi xuống, Yến Bắc Thần ngước mắt nhìn bài vị trên bàn thờ, nói với An Hạ.

"Đây là bài vị của mẹ anh."

"Anh đưa em tới đây thăm bà."

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ ngồi ở bồ đoàn bên cạnh quay đầu nhìn anh.

An Hạ biết rất nhiều chuyện về mẹ của Yến Bắc Thần. Đều là Yến Bắc Thần kể cho cô. Trong thế giới của Yến Bắc Thần, trước khi quen biết cô, điều duy nhất Yến Bắc Thần có chính là mẹ của anh. Mà mẹ anh lại tự sát trước mặt anh, sau đó, trái tim Yến Bắc Thần trở nên hoang vu.

Mà trong sự hoang vu đó, Yến Bắc Thần không có manh mối nào, anh chỉ biết bi kịch của mẹ và bi kịch của bản thân anh đều do nhà họ Yến tạo thành. Thế nên anh ẩn nhẫn nhiều năm, âm mưu tính kế, cuối cùng chẳng qua cũng là khiến nhà họ Yến bị đày đọa thành tro bụi.

Mà sau khi quen biết An Hạ, ý nghĩ này theo sự xuất hiện của cô dần dần chuyển biến.

Có lúc hận thù không biến mất bằng cách phá hủy hoàn toàn, có lẽ nó có thể thay đổi thành thứ khác, đổi thành một phương thức khác ở bên cạnh anh.

Nhà họ Yến là nguồn gốc cho mối thù của anh, nhưng anh không phá hủy nó, anh tặng nó cho An Hạ. Với anh là mối thù, với An Hạ lại là lưỡi dao sắc bén hùng mạnh. Lưỡi dao này có thể cứu rỗi An Hạ, vậy thì sự tồn tại của nó sẽ có ý nghĩa hơn việc nó bị phá hủy.

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ nhìn về phía anh. Mà khi ánh mắt An Hạ hướng tới, Yến Bắc Thần cũng quay đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người đối diện nhau, trong mắt đều là sự yên bình và ý cười.

An Hạ khẽ mím môi, giơ tay nói với Yến Bắc Thần.

An Hạ: Vậy để em thắp nén hương cho bác gái nhé.

Thấy thủ ngữ của An Hạ, Yến Bắc Thần gật đầu.

Sau đó An Hạ đứng dậy từ bồ đoàn, thắp một nén hương cho bài vị.

Khi cô bé giúp việc thắp hương, Yến Bắc Thần lại khôi phục lại trạng thái thả lỏng của anh. Anh chắp hai tay sau lưng, ngước mắt nhìn bài vị, nhìn cô bé giúp việc đang thành khẩn thắp hương.

Nụ cười trong mắt anh theo bóng dáng nhỏ bé của An Hạ trở nên hơi mù mịt. Dường như anh đang nhớ lại rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả mạch suy nghĩ cũng bị cuốn đi.

Khi mạch suy nghĩ của anh trôi xa, cô bé giúp việc đã thắp hương xong. Cô chắp hai tay, lạy về phía bài vị ba lạy, sau đó quay đầu lại.

Đôi mắt đen nhánh sáng rực của cô nhìn về phía anh, trong đó chứa đựng cả nụ cười yên tĩnh. Dòng suy nghĩ trôi xa của Yến Bắc Thần được kéo về trong nụ cười yên bình của cô.

Đất trời hoang vu trong l0ng nguc anh nở đầy hoa. Hương hoa theo làn gió mát bồng bềnh, mắt Yến Bắc Thần dần có ánh sáng, anh nhìn An Hạ đứng đó, sau khi nhìn một hồi, anh thẳng người dậy, vươn tay về phía cô.

Yến Bắc Thần vươn tay ra, An Hạ cũng vươn tay lại, anh kéo tay cô, khiến cô ngồi xuống bên cạnh anh lần nữa.

Sau khi An Hạ ngòi xuống, bàn tay nắm lấy tay An Hạ của Yến Bắc Thần cũng không thả ra. Anh cúi đầu ngắm ngón tay mảnh khảnh của An Hạ, cùng cô đan mười ngón tay vào nhau.

"Ngồi cùng anh một lát nhé."

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ không nói gì, yên lặng ngồi bên cạnh anh, cùng anh nhìn về phía bài vị trước mặt.

-

Kể từ khi an táng bài vị của mẹ ở ngôi đền đạo giáo này, Yến Bắc Thần trở nên bận rộn, đây là lần đầu tiên anh trở về thăm bà.

Trước đây chưa có An Hạ, việc Yến Bắc Thần thường làm nhất, chính là ngồi trên bồ đoàn, ở trong từ đường không người, ngây ngẩn nhìn bài vị của mẹ.

Trong đầu anh có rất nhiều chuyện.

Ngoài bác sĩ tâm lý, anh cần có một môi trường yên tĩnh, một người thân thuộc bầu bạn bên cạnh, để anh chỉnh lý lại tư duy, cảm xúc của mình, nhưng người thân thuộc ấy đã biến thành một cái bài vị.

Khi ngồi trước bài vị của mẹ, phần lớn thời gian Yến Bắc Thần đều im lặng, nhưng trong lòng anh đang nói chuyện với mẹ.

Trên thế giới này, trong tim anh không có ai, cũng chẳng có ai đặt anh trong tim họ.

Yến Bắc Thần rất cô độc.

Nhưng loại cô độc này, cùng với sự xuất hiện của An Hạ, giống như một linh hồn phiêu bạt ở nhân gian, dần trở nên trong suốt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Yến Bắc Thần ngồi với An Hạ ở từ đường một lúc thì đạo trưởng tới mời bọn họ đi uống trà.

Bình thường đạo quán nhỏ này rất ít người tới, cậu bé đạo đồng ở cả ngày với đạo trưởng cũng rất nhàn rỗi. Khi Yến Bắc Thần và An Hạ uống trà cùng đạo trưởng, cậu bé đạo đồng đi qua đi lại. Cuối cùng, An Hạ đứng dậy từ bồ đoàn, cùng cậu bé chơi bắn bi ở trong sân.

Vốn trong sân yên tĩnh, có tiếng va chạm của viên bi, còn có tiếng cười vui vẻ của cậu bé đạo đồng, Yến Bắc Thần ngồi trên bồ đoàn, nhìn bóng dáng An Hạ ngồi xổm trong sân phối hợp chơi với cậu bé đạo đồng, khóe môi anh cong lên.

"Hiện tại cậu đang đi về phía trước rồi." Đạo trưởng rót cho Yến Bắc Thần ly trà, nói một câu như vậy.

Đạo trưởng đột nhiên nói chuyện, Yến Bắc Thần thu ánh mắt lại nhìn về phía sân, quay đầu nhìn ông.

Đạo trưởng vẫn là dáng điệu có phong thái thần tiên đó, khi anh nhìn ông, ông thản nhiên cười với anh một cái. Yến Bắc Thần nhìn ông, nhìn một lúc thì gật đầu.

"Đúng, tiến về phía trước rồi."

Nhớ lần trước tới, vừa nhìn đạo trưởng đã nhìn thấu anh, bảo anh tiến về phía trước. Nhưng lúc đó Yến Bắc Thần nói, anh muốn tiến về phía trước, chỉ là cho dù đi như thế nào, anh vẫn kẹt lại trong quá khứ.

Bởi vì anh tận mắt nhìn thấy ly trà trước mặt anh vỡ nát, nước trà bắn tung tóe khắp người, nhiệt độ nóng hổi của nó còn lưu lại trên da anh, mùi vị đắng chát rơi bên môi anh, anh có thể nhìn thấy rõ rệt mảnh ly vỡ nát sắc bén. Tất cả xúc cảm, khứu giác, thị giác đều khắc sâu vào đầu anh. Anh không có cách nào quên đi cũng không có cách nào bước ra khỏi.

Nhưng hiện tại...

"Có người lau cho tôi rồi." Yến Bắc Thần nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh trong sân một lần nữa.

"Cô ấy lau đi cho tôi nhiệt độ nóng hổi còn sót lại, lau đi vị đắng chát của trà, cũng rót cho tôi một ly trà hạnh phúc nhất."

An Hạ ngồi ở trong sân, chơi bắn bi cùng cậu bé đạo đồng. Kỹ thuật của cậu bé đạo đồng bình thường, hơn nữa đối với trò chơi, chung quy trẻ con vẫn nghiêm túc hơn người lớn nhiều. Mỗi lần trước khi bắn bi, cậu bé đạo đồng đều làm một loạt động tác chuẩn bị xây dựng tâm lý, ví dụ như quấy nhiễu.

Mà dù cậu bé quẫy nhiễu bao nhiêu, An Hạ cũng không vội vàng. Cô ngồi xổm bên cạnh cậu bé, nhìn ngón tay nhỏ của cậu bé cầm viên bi nghiêm túc cân nhắc nên bắn như thế nào. Lúc cậu bé cân nhắc, cô vẫn yên lặng cười, giống như cổ vũ cậu bé, lại giống như có được hứng thú vô hạn với trò chơi này.

Khi cô đợi cậu bé đạo đồng bắn bi, cô nhận thấy ánh mắt nhìn tới của Yến Bắc Thần trong phòng trà. Cô từ trong sân ngẩng đầu lên, nhìn lại theo tầm mắt của đối phương.

Yến Bắc Thần ngồi trên bồ đoàn, cười với cô. An Hạ nhìn anh cười, cũng tặng lại cho anh một nụ cười.

"Rắc." Những viên bi va chạm phát ra âm thanh trong trẻo, trong sân yên tĩnh, cậu bé đạo đồng bắn lượt của mình xong, cười hì hì nói với An Hạ.

"Tới lượt chị rồi đó."

-

Yến Bắc Thần và An Hạ không làm phiền ở đạo quán quá lâu.

Buổi chiều khi mặt trời sắp xuống núi, hai người cùng nhau rời khỏi đạo quán.

Thời điểm nóng nực nhất vào buổi chiều đã trôi qua, mây trên trời cũng biến thành màu ráng chiều dưới sự chiếu rọi của tà dương, hắt tung tóe lên mặt biển vô tận.

Mặc dù lúc ở đạo quán không quá nóng, nhưng khi leo núi hai người vẫn đổ mồ hôi khắp người. Sau khi về đến nhà, hai người đều tự về phòng tắm tắm rửa thay quần áo, đợi khi Yến Bắc Thần tắm rửa thay quần áo xong, An Hạ đã tới phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

Buổi chiều leo núi một lát, nhiệt lượng cũng tiêu hao gần hết. Buổi tối khẩu vị của Yến Bắc Thần rất tốt, hai người ở trên bàn ăn, ăn sạch sẽ cơm tối An Hạ đã chuẩn bị.

Ăn tối xong, Yến Bắc Thần cùng An Hạ rửa bát thu dọn phòng bếp như thường lệ. Đợi sau khi thu dọn xong, Yến Bắc Thần ra hồ bơi phía sau cửa sổ sát mặt đất nằm trên ghế dựa một lát.

Sau khoảng thời gian ngắn để tiêu hóa đồ ăn, nằm trên ghế dựa ngắm mặt trời lặn chính là thời điểm dễ chịu nhất.

Mặt trời lui xuống dưới mặt biển bằng phẳng, màu đỏ ráng chiều trên mặt biển ngày càng đậm, cuối cùng hoàn toàn biến mất theo đường chân trời.

Nhưng sau khi mặt trời lặn xuống, trời vẫn chưa tối hẳn. Qua một chút thời gian nữa màn đêm mới dần buông xuống, những vì sao và vầng trăng mỏng trên bầu trời đã lộ ra vào lúc thời gian giao nhau này.

Yến Bắc Thần và An Hạ nằm trên ghế, nhìn bầu trời không sáng cũng không tối đếm sao.

Đếm rồi đếm liền biến thành một cuộc thi đấu.

Yến Bắc Thần nằm trên ghế, vươn tay chỉ những ngôi sao lập lòe trên trời, cuối cùng nói ra con số anh đếm được với An Hạ bên cạnh.

"98 ngôi sao."

Sao quá nhiều và lộn xộn, đếm tới sau cùng cũng không biết cái nào đếm rồi cái nào chưa đếm, nhưng Yến Bắc Thần vẫn đếm ra một con số giữa sự rõ ràng và mơ hồ đó.

Sau khi anh đếm xong, nhìn về phía An Hạ ở bên cạnh, An Hạ ở trên ghế cũng quay đầu nhìn anh, giơ tay làm thủ ngữ.

An Hạ: 98 ngôi sao.

Làm thủ ngữ xong, An Hạ nắm cổ tay anh, sau khi bóp nhẹ vào mạch đập của anh một cái, cô dùng một tay khác làm thủ ngữ.

An Hạ: 99 ngôi sao.

Ngón tay cô bé giúp việc khô ráo mảnh khảnh, bàn tay cô xuyên qua da trên cổ tay anh ấn trên mạch đập. Cô nhẹ nhàng dùng sức, nhịp đập trái tim Yến Bắc Thần theo động tác này của cô trở nên mềm mại.

Anh nhìn An Hạ, vừa cười vừa không thể tin được.

"Hả? Cũng tính anh sao?"

Khi Yến Bắc Thần cười nói, An Hạ thả tay anh ra, cười làm một câu thủ ngữ.

An Hạ: Anh nói tặng cho em đó.

Đây là khoảng thời gian trước, khi bọn họ đi vào rừng nghỉ ngơi, ở con suối sau thôn đó, Yến Bắc Thần cho cô một vốc nước chứa ánh sao. Sau khi vốc ánh sao đó chảy hết, anh biến mình thành một ngôi sao rồi tặng cho cô.

An Hạ vẫn còn nhớ, nhớ từng câu chữ mà anh từng nói, nhớ mỗi chuyện mà anh từng làm.

Sau khi An Hạ làm câu thủ ngữ này xong, biểu cảm của Yến Bắc Thần trở nên thoải mái. Anh cũng không phản bác nữa, lần nữa đặt tay cổ tay anh vào trong tay An Hạ.

"Nói tặng cho em chính là tặng cho em." Yến Bắc Thần nói.

Anh nói xong, nhìn An Hạ rồi nói tiếp: "Vốn dĩ cũng để em nuôi anh mà."

Lời hứa hẹn này lại ở khoảng thời gian trước đây xa hơn. Lúc đó Yến Bắc Thần vô cùng chán ghét làm việc, anh hỏi An Hạ có thể nuôi anh không, An Hạ nói có thể.

Mà lúc đó An Hạ chỉ là một cô bé giúp việc, vì để An Hạ đồng ý nuôi anh, Yến Bắc Thần chủ động giảm chi phí nuôi dưỡng bản thân mình xuống, nói rằng anh ăn rất ít.

Nhưng bây giờ không giống trước kia, An Hạ là một đại gia rồi.

Nghĩ tới đây, Yến Bắc Thần bắt đầu tính toán tài sản của bạn gái.

"Hiện giờ em có cổ phần rồi, bán 1% là có thể đủ để một người tiêu cả đời. Nhưng anh không giống như vậy, anh khá là mỏng manh, anh phải tiêu 0.2%."

Yến Bắc Thần nói xong, An Hạ đã bắt đầu cười.

Thấy An Hạ cười, Yến Bắc Thần cũng cười theo, nhưng vẫn duy trì sự nghiêm túc trên mặt, vẻ mặt thành thật nói với An Hạ.

"Anh vẫn tính là có chút đẹp trai đó, 0.2% không quá đáng đâu nhỉ?"

Yến Bắc Thần đơn phương cò kè mặc cả xong, nụ cười của An Hạ không hề giảm đi, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yến Bắc Thần, gật đầu làm thủ ngữ.

An Hạ: Có thể.

An Hạ làm thủ ngữ xong, Yến Bắc Thần cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười thật tươi.

Bạn gái đại gia của anh vẫn rất cưng chiều anh.

Tuy đã dự trù về chi phí "bao nuôi" xong, nhưng còn lại thứ khác cũng cần dự trù. Yến Bắc Thần chuyển ánh mắt, tiếp tục bắt đầu tính toán.

"Vậy sau khi chúng ta ở bên nhau, vẫn phải thêm hai đứa nữa, mỗi đứa 0.1..."

Yến Bắc Thần cúi đầu tính toán, An Hạ ở bên cạnh nhìn anh,

Tầm mắt của cô nhìn qua, Yến Bắc Thần quay đầu lại đối diện với tầm mắt của cô.

"Em muốn có con không?" Yến Bắc Thần thấy biểu cảm của An Hạ thì hỏi. Hỏi xong, anh nói: "DINKs(*) cũng được, vậy anh có thể tiêu thêm chút..."

(*) DINKs là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung.

Anh nói xong, An Hạ lắc đầu, giơ tay làm thủ ngữ.

An Hạ: Không

An Hạ: Muốn hai đứa.

Yến Bắc Thần như đang nói đùa với cô. Nhưng hình như, khi nói đùa, lại như đang nói chuyện gì đó nghiêm túc. Khi anh trêu ghẹo cô, Yến Bắc Thần nhắc đến con cái, An Hạ bắt đầu nhớ tới lúc Yến Bắc Thần tỏ tình với cô.

Khi nói những chuyện nghiêm túc, anh luôn nói đùa như vậy.

Mà sau khi An Hạ nghiêm túc biểu đạt ý nghĩ của mình với nhu cầu có con xong, Yến Bắc Thần vẫn là dáng vẻ trước đó. Anh sắp xếp nó giống như chơi cuộc đời của nhân vật trong một trò chơi.

"Được, vậy hai đứa. Một đứa 0.1%, hai đứa 0.2%... Cộng thêm em với anh, cả đời chúng ta cần tiêu 0.5%."

Cứ như vậy Yến Bắc Thần tính ra một con số vừa lộn xộn vừa vô cùng hợp lý.

Tính toán xong, Yến Bắc Thần quay đầu nhìn về phía An Hạ, nói: "Nói như vậy, với tài sản hiện giờ của em, chúng ta có thể tiêu trong hai trăm cuộc đời."

"Vậy chúng ta phải ở bên nhau hai trăm cuộc đời."

Yến Bắc Thần tổng kết ra một câu như vậy.

Sau khi anh nói xong, vẫn cười nhìn cô, vẫn rất nghiêm túc. Rõ ràng anh đang nói những chuyện không thể tin nổi, thế nhưng khi anh nói xong, chung quy vẫn khiến An Hạ cảm thấy như vậy có thể thực hiện được.

Mắt An Hạ khẽ động.

Hình như sắc trời đen hơn lúc nãy một chút, những ngôi sao trên trời cũng theo màn đêm mà sáng hơn một chút. An Hạ nhìn Yến Bắc Thần bên cạnh, gật đầu.

An Hạ: Được.

An Hạ đồng ý với kết luận của anh.

Mà sau khi cô đồng ý, cô nắm lấy cổ tay Yến Bắc Thần, anh trở tay nắm lại tay cô. Lòng bàn tay người đàn ông rất lớn, mang theo độ ấm khô ráo, lại có một chút mát lạnh, cùng với động tác nâng ngón tay cô lên, ngón tay anh trượt xuống gốc ngón áp út của cô.

Trái tim An Hạ dường như bị siết chặt theo động tác đó, cô cụp mi, nhìn tay Yến Bắc Thần nắm tay cô. Tay cô đặt giữa lòng bàn tay Yến Bắc Thần, cảm giác mát lạnh trên ngón áp út đó, là một cái nhẫn.

An Hạ chớp mắt, cô ngước lên nhìn về phía anh.

Khi An Hạ nhìn anh, Yến Bắc Thần đã nở nụ cười trong đôi mắt đen nhánh sáng rực của cô. Người đàn ông đẹp trai trước sau như một, giữa lông mày là tình yêu dịu dàng, anh nắm lấy tay cô, nói.

"Vậy chúng ta bắt đầu trải qua cuộc đời thứ nhất trước."

"Em đồng ý không?"

Ánh mắt An Hạ nhìn anh không dao động.

Không giống như ghế dựa ở sân trong nhà lần trước, ghế dựa bên cạnh bể bơi này có một chút khoảng cách. Nhưng khoảng cách không xa, dù hai người nắm nhau, vẫn có thể tự nằm ở một bên ghế.

Sau khi Yến Bắc Thần hỏi An Hạ xong, cô gái im lặng nhìn anh chăm chú, không trả lời. Cô không làm thủ ngữ với anh, cũng không gật đầu, thế nên anh không biết suy nghĩ của cô.

Mà cho dù cô không biểu đạt suy nghĩ của cô ra, anh vẫn hoàn toàn biết được câu trả lời của cô.

Bọn họ đều dành cho nhau tình cảm nồng nàn mãnh liệt nhất, so với An Hạ, anh càng tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho anh hơn, như cô cũng tin tưởng vào tình yêu của anh dành cho cô.

Thế nên biểu đạt hay không biểu đạt câu trả lời ra không quan trọng như vậy.

Yến Bắc Thần nắm tay An Hạ, anh vu0t ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, rồi sau đó thu lại ánh mắt nằm về ghế ngước mắt nhìn bầu trời đêm lần nữa.

Bầu trời trở nên rực rỡ hơn lúc nãy một chút. Ban đêm yên tĩnh, trong gió biển dâng trào, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng sóng.

Trong buổi tối tĩnh mịch và tiếng sóng biển như có như không, âm thanh người con gái vừa rõ ràng vừa ngọt ngào. Nó vang lên bên tai anh, truyền từ tai vào tận đáy lòng anh.

"Em đồng ý." An Hạ nói.

- Hết chính truyện -

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc