NGÀY NGƯỜI THƯƠNG MỘT NGƯỜI THƯƠNG KHÁC

1. Ngày hôm qua em thấy chị ấy. Ngày hôm qua em bắt gặp anh mắt anh nhìn chị ấy. Em không biết đó có phải là tình yêu hay không - vì đã nhiều lần anh nói với em rằng, anh bên cạnh chị ấy giờ đây chỉ còn lại trách nhiệm. Nhưng ánh mắt anh lúc đó ấm áp vô cùng. Ấm áp hơn cả lúc chúng ta tựa vào nhau uống trà nóng buổi sáng khi đông về. Lòng em tự hỏi, mình là gì trong cuộc đời anh. Chúng ta đã cùng nhau đi qua một chặng đường không ngắn, nhưng rồi anh cũng không thể nào buông bỏ chị ấy để quay về bên em. Ngay khoảnh khắc đó, em thấy mình ngu ngốc, em thấy mình khờ dại, em thấy mình tồi tệ và nhu nhược vô cùng. Rốt cuộc, anh nói đi, em là gì trong cuộc đời anh sau những lần ái ân. Có chăng là mây trôi gió thoảng?

2. Ngày hôm qua em thấy cô ấy nhìn chúng ta. Tay cô ấy run run đan siết vào nhau. Ánh mắt nhìn như muốn nuốt chửng em. Đáng lẽ em phải hạnh phúc, phải cười hả hê. Vì suy cho cùng em vẫn là người đường hoàng sánh bước cùng anh giữa phố. Vì suy cho cùng em vẫn là người phụ nữ duy nhất được anh danh chính ngôn thuận lấy về làm vợ. Nhưng không. Hoàn toàn không. Em bỗng thấy nhói lòng. Em xót xa cho cô ta vô cùng. Phận làm tình nhân thật nhỏ bé, đáng thương anh nhỉ. Em lại bắt đầu huyễn hoặc về những ngày anh dối em để bên cô ta. Có lẽ anh đã đặt trọn tình cảm trong lòng cô ta nhiều lắm nên ánh mắt ấy mới nhìn em đầy oán hận như thế. Em không biết mối quan hệ mình đang cố giữ là gì đây!? Là tình yêu, là nghĩa vợ chồng hay là bổn phận cuả một người mẹ phải giữ lấy cha cho những đứa con. Em cảm nhận được bàn tay anh đang siết lấy tay em. Nó không hề ấm áp và nồng nàn như thuở mới yêu. Bàn tay anh đã có những kẻ ngón vừa vặn hơn cho một bàn tay khác. Cái cách anh nhìn em, anh cười với em, anh quan tâm em. Hời hợt và không hề mang đến cảm giác bình an. Đôi khi em thấy mình ích kỷ vì đòi hỏi quá nhiều ở anh. Em muốn tâm hồn, thể xác và cả con tim anh phải thuộc về em. Trong khi, chính bản thân em biết được rằng, đã từ rất lâu, trong mối quan hệ của chúng ta, sau nhiều lần cãi vã, nhiều sự hiểu lầm, khiến những rạn nứt vừa đủ để cô ta chen chân vaò. Có chăng còn lại là niềm đau?

3. Ngày hôm qua anh nắm tay em đi giữa phố. Anh không biết mình còn yêu em hay không. Anh không biết định nghĩa tình cảm trong lòng anh dành cho em là gì. Nhưng khi mệt mỏi anh lại muốn quay về bên em, cùng em ăn một bát cơm nóng rồi chơi đùa với con. Bao nhiêu nhọc nhằn trong lòng bỗng dưng tan biến hết. Anh biết mình đã bất công với em rất nhiều, để một mình em chăm lo cho mái ấm này. Một mình em phải thay anh làm cả phần của một người cha. Nhiều khi nằm cạnh cô ấy, anh không hề thanh thản và hạnh phúc như em nghĩ. Anh thấy mình tồi tệ và ác độc. Nhắm mắt lại mà lòng cứ nghĩ về em, nghĩ về chặng đường đã đi qua của hai chúng ta. Vậy mà anh lại buông bỏ để đến bên một người phụ nữ khác. Nhưng, em ơi, cô ấy lại đến bên đời anh lúc mối quan hệ của hai ta đang vào ngõ cụt, chính cô ấy đã cứu rỗi một kẻ thất bại trong tình yêu như anh. Em có thể khinh thường anh, thậm chí đuổi anh ra khỏi nhà cũng được. Nhưng đừng bắt anh chọn, một là em, hai là cô ấy. Ai rồi cũng đau hết. Phải không em?

Ngày hôm qua, anh thấy cô ấy nhìn thấy chúng ta. Không biết em có thấy những giọt nước mắt của cô ấy không. Anh tự trách bản thân mình. Anh muốn chạy đến bên cô ấy chỉ để dỗ dành thì bỗng bàn tay em siết chặt tay anh hơn. Anh chợt bừng tỉnh. Anh phân vân. Anh như kẻ lạc lối giữa sương mù. Rẽ lối nào cũng gây thương tổn cho người còn lại.

4. Ngày hôm qua, giữa phố chiều buông, có hai người phụ nữ phải gồng mình gánh những cơn đau vì một người đàn ông mà họ yêu hết lòng. Người đàn ông ích kỷ chia đôi trái tim vốn đã nhỏ bé và chật hẹp chia phần cho tình nhân và vợ mình. Ngày hôm qua, với hai người phụ nữ, câu nói "đời đời, kiếp kiếp" bỗng trở nên vô dụng và xa xỉ vô cùng.

Ừ, chị đến trước để khoác lên mình danh nghĩa vợ anh ấy. Em đến sau để cuộc đời đay nghiến bằng hai chữ "nhân tình". Chung quy, chị và em vẫn bé nhỏ và đáng thương bởi phận đàn bà và niềm đau.

_

Bình luận

Truyện đang đọc