NGÀY NGƯỜI THƯƠNG MỘT NGƯỜI THƯƠNG KHÁC

Tôi ước nhiều năm sau nữa, khi chúng tôi gặp lại nhau ở nơi này. Tôi sẽ nói cho người biết rằng, người - từng là tất cả thanh xuân của tôi!

Rồi một ngày em chợt nhận ra, mình không còn khóc được nữa. Có lẽ bao nhiêu nước mắt đã rơi hết vào khoảng thời gian anh cất bước ra đi. Em còn nhớ ngày ấy, đêm nào em cũng khóc, gặp ai giống anh em cũng khóc, nghe bài hát buồn cũng khóc, chạy xe một mình trên đường cũng khóc, ăn cơm một mình cũng khóc, nỗi nhớ anh cứ thường trực trong lòng em như thế!

Rồi một ngày em chợt nhận ra, mình vẫn còn nhớ anh nhưng mắt thì ráo hoảnh. Em tự hỏi nước mắt dành cho anh đã cạn hay tim chẳng còn đọng lòng trong ký ức sâu xưa về anh.

Rồi một ngày đi trên đường có thấy bóng dáng ai hao hao giống anh, em cũng không còn cố vượt lên để xem đó có phải là anh hay không. Bởi em biết, nếu là anh thì hai ta sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt thế nào ngay khoảnh khắc ấy. Thôi thì cứ để một mình em mang vương vấn về chuyện cũ là đủ rồi.

Rồi một ngày, số điện thoại anh không nằm trong danh sách ưu tiên của em nữa. Em không còn cầm máy mỗi đêm để chờ đợi những dòng tin nhắn từ anh. Em không còn thuộc nằm lòng những dãy số ấy nữa. Mọi thứ trở nên bình thường với em.

Rồi một ngày, hình như em quên mất giọng nói anh, giọng nói nồng ấm và dịu ngọt hay thì thầm lời yêu bên tai.

Rồi một ngày, em bắt đầu hẹn hò một vài chàng trai. Em được đón đưa, em được nâng niu chăm sóc, em được họ ân cần hơn anh từng đối với em. Em bận rộn hơn với việc sắp lịch hẹn hò. Em suy nghĩ nhiều về những bộ váy áo trước khi gặp ai đó. Em kiêu ngạo và bất cần!

Vậy mà sao ngần ấy năm, ngần ấy cuộc ái ân, em vẫn chưa thể quên được anh...

Tại sao?

Tại sao?

_

Bình luận

Truyện đang đọc