NGÀY NGƯỜI THƯƠNG MỘT NGƯỜI THƯƠNG KHÁC

Cảm ơn người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Trân quý tôi. Thương tôi bằng tình thương thật nhất! Chúc người sẽ tìm được bến đỗ bình an trên hành trình cuộc đời!

Anh từng hỏi em rằng, trên đời này, em sợ nhất điều gì. Em nhớ lúc ấy mình đang tựa đầu vào vai anh, mặt biển ngoài kia êm ả và trong lành, hai chúng ta bình yên. Em bảo rằng, em sợ mất anh! Anh hỏi vì sao? Em lại bảo, mất anh là mất đi bầu trời, mất đi hơi thở, mất đi sự sống, mất đi bình yên, và mất anh là em mất tất cả. Anh ôm em vào lòng và khẽ nói, anh sẽ không bao giờ rời xa em dù có bất cứ điều gì xảy ra.

Vậy mà sau lời hứa ấy, sau hai tháng, một buổi sáng an lành như mọi ngày, anh gọi cho em và bảo anh phải cưới gấp.

Anh hết thương em rồi.

Em im lặng

Lòng em bão giông ùa đến.

Sau đó một thời gian em chợt biết được rằng, hóa ra anh quyết định cưới gấp vì anh sắp làm bố. Em lại đau thêm lần nữa khi biết bấy lâu nay anh lừa dối em. Cú lừa ngoạn ngục đến nỗi khi anh còn ở cạnh, em tưởng con tim anh luôn trao hết cho riêng mình. Nào ngờ, phía sau em, lòng anh đã sẻ đôi dành cho ai kia mất rồi.

Anh thừa biết anh là tất cả trong em. Anh còn hứa sẽ bên em mãi mãi. Rồi thì những điều đấy cũng bị biển đời cuốn xô đi mất.

Đêm tân hôn, anh nhắn tin xin lỗi vì đã lừa dối em, đã làm em đau khổ. Em bảo anh không có lỗi. Chỉ do mình em đơn phương, ngu ngốc, yêu anh mù quáng thôi. Em cúp máy. Em khóc giữa bốn bức tường lạnh câm, mùi hương của anh quyện vào những ký ức cũ, cõi lòng em như tan ra.

Em, cô bé ngây ngô của thuở nào giờ chẳng còn nữa. Em cắt phăng mái tóc dài đen óng ngày ấy, em xếp tất cả váy hoa vào ngăn tủ. Giờ đây em là em, cô gái nhỏ nhắn có mái tóc ngắn vàng hoe, là em với quần jeans áo thun, là em với bộn bề nỗi nhớ...!

Người ta bảo em thay đôỉ vì em trốn chạy. Em bảo sao cũng được.

Lòng em cạn rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc