NGÀY THÁNG TRẮC TRỞ

Rốt cuộc Tạ Thù cũng lo đủ được số tiền thiếu hụt, nhưng phần thiếu hụt cuối cùng lại do trưởng bối của nhà họ Tạ, Tạ Minh Hạ đưa tới khiến nàng rất bất ngờ.

Luận theo bối phận, nàng còn phải gọi Tạ Minh Hạ một tiếng “đường thúc tổ phụ”, nhưng trong trí nhớ của nàng, chưa bao giờ từng gặp ông ta, mà ông ta lại ra tay giúp đỡ, thật đúng là đã khiến cho nàng lần đầu tiên cảm nhận được tình thân ấm áp chốn nhân gian.

Tiền đã bù đủ, lúc lâm triều, sắc mặt Hoàng đế cũng coi như đã hòa hoãn đi nhiều, nhưng một cơ hội tốt như thế lại không thể chèn ép được Tạ Thù, ông ta cảm thấy không cam lòng.

Tạ Mân và Tạ Thuần sắp bị chém đầu, đám người nhà họ Tạ trong Độ Chi tào cũng bị gạt ra hơn nửa, việc này sắp đi đến hồi kết thì bỗng nhiễn Ngự sử trung thừa ra khỏi hàng nói: “Thần có bản tấu.”

Hoàng đế phất tay: “Chuẩn tấu.”

“Đương triều Thừa tướng Tạ Thù trước dung túng cho thân thuộc ăn hối lộ thuế ngân, sau lại dùng quân lương để bổ khuyết phần thiếu hụt, xin bệ hạ nghiêm trị.”

Tạ Thù quét mắt liếc hắn: “Là bản tướng nghe nhầm hay là Ngự sử đại nhân nói nhầm vậy? Bản tướng dùng quân lương khi nào?”

Ngự sử trung thừa bình tĩnh nói: “Phần tiền cuối cùng mà Thừa tướng điền vào khoản tiền thiếu chính là quân lương của quân doanh ở Từ Châu.”

Tạ Thù sững sờ, đó chính là khoản tiền mà Tạ Minh Hạ đưa tới.

Quân doanh Từ Châu thuộc quyền quản lý của Vệ Ngật Chi, hành động này dường như muốn đẩy cao mâu thuẫn giữa hai người, nhưng Tạ Minh Hạ là người nhà họ Tạ, sao lại có thể lén lút làm loại chuyện hãm hại người phe mình như vậy chứ?

Tạ Thù liếc mắt nhìn sang phía Vệ Ngật Chi, hắn đã nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên lại lén lút làm một động tác xoay tay với nàng.

Nàng còn chưa hiểu hắn có ý gì thì nghe thấy giọng nói Tạ Nhiễm phía sau lưng: “Thần có bản tấu, Thừa tướng lén giấu một phần hoàng kim mà tộc Thổ Dục Hồn kính dâng, với số lượng lớn, ngoài ra còn những khoản ăn hối lộ khác, vi thần đã liệt kê đầy đủ trong tấu chương, xin mời bệ hạ xem qua.”

Tạ Thù quay đầu lại, gần như không thể tin vào mắt mình.

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu cái xoay tay của Vệ Ngật Chi nghĩa là gì, nghĩa là lật đổ.

Nhưng vì sao hắn lại biết trước được?

Hoàng đế chăm chú xem bản tấu của Tạ Nhiễm, giận tím mặt: “Gian thần! Tất cả những việc này đều đủ để tước đi chức vị của ngươi!”

Theo lệ, lúc này đã sớm có người quỳ xuống đất thay Tạ Thù cầu xin, nhưng hôm nay số người trong nhà họ Tạ quỳ xuống còn chưa đến một nửa, hơn nữa lại toàn là những viên quan phẩm cấp thấp.

Làm sao Hoàng đế lại không nhìn ra được Tạ gia đang xảy ra nội đấu, từ lúc Tạ Mân và Tạ Thuần chuẩn bị mất đầu thì hắn đã chờ mong ngày hôm nay.

“Tạ tướng còn gì để nói nữa không?”

Tạ Thù chắp tay: “Thần không còn lời nào để nói.”

“Giỏi lắm.” Hoàng đế giao tấu chương cho Tường công công: “Nếu đã như thế, vị trí Thừa tướng nên để cho người hiền đức làm đi.”

“Xin bệ hạ cân nhắc!” Vệ Ngật Chi là người đầu tiên quỳ xuống cầu xin: “Tuy Tạ tướng có quá đáng nhưng tội vẫn chưa đến mức như vậy, huống hồ giờ chỉ là lời tố cáo phiến diện từ một phía, vẫn chưa có chứng cứ, bệ hạ không thể đơn giản cách chức như thế được ạ!”

Hoàn Bồi Thánh và Hoàn Đình cũng dẫn theo thế lực nhà họ Hoàn quỳ xuống, xin Hoàng đế thu hồi thánh mệnh.

Thực ra Thái tử cũng muốn cầu xin, nhưng lại thấy Tạ Nhiễm đột nhiên trở mặt với Tạ Thù, hắn không rõ đây là thật hay giả nên vẫn còn do dự.

Hoàng đế không ngờ Vệ Ngật Chi sẽ ra mặt cầu xin, sắc mặt rất khó coi, tức giận nói: “Quân lương Từ Châu bị tham ô, Vũ Lăng vương đương nhiên phải hiểu rõ tình hình, vì sao khanh còn phải cầu xin thay Thừa tướng?”

Vệ Ngật Chi nói: “Vi thần cảm thấy vẫn còn phải đợi điều tra chứng cứ, Thừa tướng là người đứng đầu bách quan, chuyện cách chức vẫn cần bàn bạc kỹ càng.”

“Hừ, các người đều nói nửa ngày, chẳng ai có thể nêu ra được chứng cứ vô tội của Tạ tướng, mà giờ trong tấu chương trên tay trẫm lại ghi rõ chứng cứ, đều là bằng chứng phạm tội của hắn!” Hoàng đế đứng dậy, chỉ vào Tạ Thù: “Được, trẫm không cách chức Thừa tướng của khanh, nhưng kể từ hôm nay, cách chức Lục thượng thư sự của khanh, khanh có ý kiến gì không?”

Tạ Thù nghiêng đầu liếc mắt lạnh lùng nhìn người nhà họ Tạ, gỡ hiền quan trên đầu xuống, quỳ dưới đất: “Tạ ân điển của bệ hạ.”

“Hừ.” Trong lòng Hoàng đế vô cùng vui vẻ, phẩy tay bỏ đi.

Thừa tướng chỉ là một danh hiệu, gia phong Lục thượng thư sự mới chứng tỏ nắm giữ toàn bộ triều chính, bây giờ nàng đã không còn quyền thế, chức Thừa tướng chỉ là hư danh mà thôi.

Tường công công thông báo bãi triều, nhưng không có triều thần nào dám đi trước, cho dù Thừa tướng đã không còn thực quyền nhưng thói quen chờ nàng ra cửa trước vẫn không thay đổi được.

Tạ Thù xoay người, mắt nhìn thẳng ra cửa điện. Tạ Nhiễm liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, vẻ mặt không gợn sóng.

Ra khỏi cửa cung, Tạ Thù vừa thấy Mộc Bạch liền dặn dò: “Gọi hộ vệ ven đường đề phòng nhiều hơn, trên đường đi không được phép dừng lại, chạy thẳng về tướng phủ.”

Mộc Bạch thấy biểu hiện của nàng khác thường, mau gọi xe tới, dặn dò hộ vệ đề phong.

Xe vừa ra khỏi cổng Tuyên Dương liền chạy thẳng tới ngõ Ô Y. Đến Thái Xã gần đó có một đám người từ bên hông xông tới, ngăn trước cửa xe noi: “Phụng lệnh của Nhiễm công tử, xin mời Thừa tướng dời bước đến Túy Mã các.”

Mộc Bạch vén màn xe nói: “Công tử, Túy Mã các chính là biệt viện của Tư Đồ đại nhân Tạ Minh Hạ, có đến hay không?”

“Không đi! Chạy mau!’

Mộc Bạch dạ một tiếng, bảo phu xe tiếp tục tiến lên thì đám người kia liền xông thẳng tới.

Đây vẫn là khu vực hoàng thành, bốn phía đều là công thự, dân chúng không dám tới gần nên cho dù là ban ngày cũng không một bóng người.

Tạ Thù lệnh cho hộ vệ xông lên ngăn cản đám người kia, lại gọi phu xe tiếp tục đi.

Gã thủ lĩnh vung ra một thanh đao sắt, chém thẳng về phía xe ngựa, con ngựa đầu đàn bị chặt đứt một chân, đau đớn hí vang, đám ngựa còn lại kinh hãi luống cuống, trong khoảnh khắc xe ngựa sắp lật nhào, Mộc Bạch lôi Tạ Thù nhảy ra khỏi xe.

“Công tử chạy mau, thuộc hạ sẽ ngăn bọn họ lại.”

Tạ Thù vội vã chạy về phía hoàng cung.

Người của Tạ Minh Hạ sợ nàng chạy ra khỏi phạm vi khống chế, liền giương cung bắn tên về phía Tạ Thù, mũi tên cắm thẳng vào vai nàng khiến nàng đau đớn ngã gục xuống đất.

Tên thủ lĩnh mắng: “Ai bảo ngươi ra tay hại người! Đại nhân đã dặn là phải bắt sống!” Nói xong, lập tức thúc ngựa đi bắt người.

Tạ Thù ngã gục dưới đất thở hổn hển, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.

Sau lưng tiếng vó ngựa dần dần áp sát, phía trước bỗng nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Tạ Thù ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông mặc y phục đen che mặt ngồi trên lưng ngựa, một tay vung roi kéo nàng lên lưng ngựa, định rẽ sang hướng khác, thì tên thủ lĩnh phe kia vung roi tới.

Người này thấy thế liền chặn lại, Tạ Thù cũng gắng sức cúi thấp thân người để không gây trở ngại cho người kia ra tay, nhưng vết thương trên vai thực sự đau đớn.

Người kia cũng phát hiện ra, vung roi đẩy lùi thế tấn công của kẻ địch, một tay giữ chặt vai nàng, tay kia bẻ gẫy mũi tên.

“Ngự lâm quân của bệ hạ ở đây, kẻ nào dám lỗ mãng.”

Phiêu Kị tướng quân Dương Kiệu vội vã mang nười tới, người của Tạ Minh Hạ cho rằng đã kinh động Hoàng đế, vội vã lên ngựa rời đi, không dám tiếp tục lưu lại. Chợp mắt Tạ Thù đã bị người mặc áo đen đưa đi khỏi hiện trường.

Mộc Bạch trơ mắt nhìn công tử nhà mình giữa ban ngày ban mặt biến khỏi tầm mắt mình, trợn mắt há hốc miệng.

Loại ngựa này là chiến mã, tốc độ di chuyển cực nhanh, từ Thái Xã chạy thẳng tới ngõ Ô Y, xông thẳng vào cửa sau nhà cũ của Vệ gia mới ngừng lại. Ngựa chạy như điên khiến Tạ Thù suýt chút nữa buồn nôn, bởi vì mất máu quá nhiều, không chịu nổi liền hôn mê bất tỉnh.

Phù Huyền điều khiển xe ngựa theo sát mà tới, nhảy xuống xe nói: “Dương tướng quân dẫn người xử lý nơi đó, không ai nhìn thấy là quận vương cứu người.”

Vệ Ngật Chi xuống ngựa, ngay cả khăn bịt mặt cũng không kịp cởi xuống liền ôm Tạ Thù vào phủ: “Ngươi âm thầm đi thông báo với Mộc Bạch một tiếng, bảo hắn tới đêm dẫn người tới đón Tạ tướng.”

Phù Huyền vâng lệnh rời đi.

Vệ Ngật Chi bế Tạ Thù vào phòng đặt lên giường nhỏ, vốn định gọi đại phu đến, nhưng lại lo thêm một người biết nên quyết định tự mình làm.

Chăn trên giường đã dính không ít máu, lúc đó Tạ Thù chưa kịp chạy bao xa, nên mũi tên này cắm rất sâu.

Vệ Ngật Chi bê chậu nước nóng tới, sợ làm đau nàng nên trước tiên dùng chủy thủ cắt ống tay triều phục, sau đó mới cởi vạt áo của nàng. Tạ Thù mặc rất nhiều áo, ngoại trừ lớp triều phục dày nặng, bên trong vẫn còn hai lớp áo nữa. Cho đến lúc này Vệ Ngật Chi mới biết, hóa ra nàng rất gầy.

Trước khi xốc tay cởi lớp áo cuối cùng, hắn hơi ngừng lại, thấy vết thương chảy máu không ngừng mới lại tiếp tục.

Mặc dù đã xác định giới tính của nàng, nhưng đến khi nhìn thấy lớp giáp dày đặc quấn ngực kia hắn vẫn không thể thở nổi.

Tạ Thù, đúng là nữ…

Thời khắc này cảm xúc của hắn trăm mối ngổn ngang, có vui mừng, có kinh ngạc, lại thêm tức giận, tất cả hòa lẫn vào nhau, va đập trong đầu hắn khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Lúc Phù Huyền trở về chờ lệnh thì vết thương của Tạ Thù đã được băng bó cẩn thận. Vệ Ngật Chi đóng cửa kín mít, ngồi trước giường nhìn gương mặt mê man của nàng.

Chẳng trách lần trước lại thấy ngực nàng bằng phẳng như đàn ông, hóa ra lớp phần che ngực kia như áo giáp kín mít, lần này bị thương là vì mũi tên lại bắn trúng bả vai của nàng.

Hắn lật vạt áo Tạ Thù ra, nhìn thấy bên dưới tấm che ngực còn lộ ra lớp vải màu trắng, biết nàng còn quấn thêm một lớp bên trong.

Tay bỗng nhiên bị xiết chặt, Vệ Ngật Chi ngẩng đầu nhìn lên thấy Tạ Thù đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi nhìn thấy hết rồi?”

Vệ Ngật Chi mím môi: “Nhìn rồi, cũng đã sớm đoán được.”

“Ta biết ngươi sẽ đoán được.”

Vệ Ngật Chi kinh ngạc nhìn nàng.

‘Ngươi vẫn luôn sai người điều tra ta, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ trước mắt ngươi.” Tạ Thù ôm vết thương ngồi dậy. “Ngươi muốn gì?”

“Ta muốn gì?”

“Với điều kiện che giấu bí mật này, ngươi muốn gì?”

Vệ Ngật Chi bật cười: “Ta muốn nàng, nàng cũng cho sao?”

Tạ Thù bỗng nhiên vươn tay cởi tấm buộc ngực.

Một mảnh da thịt trắng nõn đập vào mắt, Vệ Ngật Chi cảm thấy hít thở không thông, không kìm được đưa tay chạm vào xương quai xanh của nàng, đến khi chạm tới lớp vải trắng, nhìn thấy Tạ Thù quay mặt đi chỗ khác thì lại thu tay về.

“Xem ra nàng vẫn đề phòng ta, đến cùng vẫn không chịu tin là ta thật lòng với nàng.”

“Ta tin.” Tạ Thù nhìn hắn cười lạnh. “Ta chỉ không tin tình cảm chân thật này có thể kéo dài được bao lâu. Trước kia gia phụ cũng thật lòng với gia mẫu, nhưng khi chúng ta ở Kinh Châu chịu nạn đói thì ông ấy ở đâu?”

Vệ Ngật Chi hơi hoảng hốt: “Thì ra là như vậy.”

Tạ Thù chế giễu: “Ngươi có thể thật lòng với ta đến khi nào?”

“Ta sẽ không trả lời, vì nàng vốn không tin vào lời chót lưỡi đầu môi.” Vệ Ngật Chi thay nàng cài vạt áo lại: “Nếu như ta đoán không nhầm thì nàng triệu Vương Kính Chi về Kiến Khang chỉ là để đề phòng ta mà thôi. Bây giờ nhà họ Vương có cơ hội chấn hưng gia tộc nhưng vẫn chưa làm nên trò chống gì, nếu như lúc này ta xử lý nàng, bệ hạ sẽ dốc sức nâng đỡ nhà họ Vương để đối phó ta, đúng không?”

Tạ Thù cười cười: “Xem ra ta không cần ủy thân cầu toàn rồi.”

“Đương nhiên không cần.” Vệ Ngật Chi nghiêng người về phía trước. “Chuyện như vậy, đương nhiên là nàng tình ta nguyện mới được.”

Tạ Thù vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trên gương mặt vẫn không thể áp chế nổi, hơi hơi ửng đỏ.

Vệ Ngật Chi mỉm cười ngồi trở lại: “Yên tâm, nếu ta muốn vạch trần nàng, thì trên triều cần gì phải cầu xin thay nàng? Từ khi nàng làm Thừa tướng tới nay, tuy thế lực nhà họ Tạ không mạnh mẽ như thời Tạ Minh Quang còn sống nhưng thế gia lại hướng tới cân bằng, giảm bớt tranh đấu. Ta không muốn phá vỡ sự cân bằng này, vì lẽ đó nên không muốn thay đổi người làm Thừa tướng.”

“Chỉ mong những lời huynh nói là thật.”

Thực ra bản thân Tạ Thù cũng hiểu rõ, nếu hắn thật sự muốn bóc mẽ nàng, thì hôm nay sẽ không cứu nàng, vết thương này nếu để đại phu nhìn thấy thì cả thiên hạ đều biết. Chẳng qua nàng vẫn có chút phòng bị, đây là thói quen đã được tôi luyện nhiều năm không đổi.

Nàng chợt nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, dường như huynh sớm biết nhà họ Tạ xảy ra nội đấu, là ai nói cho huynh?”

“Ta đã sớm biết, nhưng sợ bại lộ thân phận nên mới đi trễ một chút, không ngờ lại khiến nàng bị thương.” Vệ Ngật Chi lấy một phong thư tư trong tay áo: “Nhìn là biết ai đã nói cho ta.”

Tạ Thù cúi đầu đọc, vô cùng bất ngờ nhưng cũng thấy hợp lý.

Đến đêm, Mộc Bạch chạy tới, thấy sắc mặt Tạ Thù tái nhợt ngồi trong phòng, vô cùng căng thẳng: “Công tử bị thương có nặng không?”

“Không sao, ở tướng phủ có xảy ra chuyện gì không?”

“Không ạ, nhưng Nhiễm công tử không ở đó, Hoàn Thái úy và Hoàn công tử chạy tới, lo lắng an uy của ngài, hiện giờ vẫn đang đợi ở phủ.”

Tạ Thù gật đầu, đưa tay cho hắn đỡ chuẩn bị ra ngoài, Vệ Ngật Chi đứng ở ngoài sân, vẫn đưa nàng ra tận ngoài cổng.

Mộc Bạch đỡ Tạ Thù lên xe, nhỏ giọng hỏi: “Công tử bị thương, liệu có bị Vũ Lăng vương phát hiện ra điều gì không?”

Tạ Thù ngồi xuống khẽ thở dài: “Hắn biết cả rồi.”

Mộc Bạch kinh hãi, chờ khi xe chạy mới yếu ớt hỏi một câu: “Có cần thuộc hạ xử lý hắn…”

“Ngươi có thể làm được sao?”

Mộc Bạch vò đầu: “Vậy.. mời cao thủ có được không?”

“Hắn chết rồi, nhà họ Tạ sẽ gặp xui xẻo, thậm chí toàn bộ đại Tấn sẽ gặp xui xẻo.”

Mộc Bạch hận đến mức muốn cào thành xe: “Lẽ nào lại để yên cho hắn tóm được nhược điểm của công tử ư?”

Tạ Thù ôm vết thương: “Đừng nóng vội, cứ chờ một thời gian xem sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc