NGÀY THÁNG TRẮC TRỞ

Cuối mùa xuân, sức khỏe của Hoàng đế càng lúc càng yếu, trên triều cũng không còn hơi sức để đối nghịch với Tạ Thù. Tạ Thù nhanh chóng bắt lấy cơ hội sắp xếp mấy người họ Tạ vào một số vị trí béo bở. Hành động này đương nhiên sẽ khiến các gia tộc khác bất mãn nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

Thực ra những người theo phe nhà họ Vệ mới là những người bất mãn nhất, nghe đòn thủ lĩnh của bọn họ, Vũ Lăng vương đã bị Tạ tướng thu phục, sau này sống thế nào đây?

Liên quan tới việc này, Dương Kiệu đã không ít lần đề cập với Vệ Ngật Chi. Đương nhiên Vệ Ngật Chi cũng có hành động, hắn và Tạ Thù ngầm hiểu ý, dù rằng quan hệ giữa hai người sắt son đến đâu, đó cũng là chuyện riêng của họ, còn đã dính tới lợi ích gia tộc, vẫn sẽ như trước không ai nhường ai, tự đi lên bằng bản lĩnh của riêng mình.

Hai nhà Tạ Vệ ngầm phân cao thấp, bên phía Vương Kính Chi cũng không sơ múi được gì khiến người nhà họ Vương rất sốt ruột, triều đình bên ngoài thì bình lặng như thường nhưng ẩn sâu bên trong là sóng ngầm mãnh liệt.

So với Hoàng đế, sức khỏe của Vệ Thích Chi ngày càng khá hơn. Vệ Ngật Chi mỗi lần hồi phủ đều tới sân luyện võ tìm hắn, hắn am hiểu dùng thương, trường thương trước kia vẫn được Vệ Ngật Chi giúp hắn giữ gìn cẩn thận, giờ rốt cuộc cũng đã được sử dụng lại.

Ý xuân nồng say, trong viện hoa cỏ đua nhau khoe sắc, Vệ Ngật Chi đứng một bên cửa viện, nhìn huynh trưởng tay múa trường thương, nhất thời ngứa tay, thuận tay cầm một thanh trường kiếm xông lên nghênh đón. Vệ Thích Chi thấy chiêu tiếp chiêu, vạt áo tung bay, không biết mệt mỏi, hai huynh đệ đánh từ cửa viện tới dưới gốc cây cổ thụ mới dừng tay.

Vệ Ngật Chi thu kiếm lại nói: “Đệ thấy với thân thủ hiện tại của đại cao, giờ đã có thể ra chiến trường rồi đó.”

Ánh mắt Vệ Thích Chi lóe sáng rồi lại vụt tắt: “Không thể, dù sao ta cũng chỉ là một tù binh.”

Vốn là định cổ vũ, không ngờ lại khiến hắn suy nghĩ lung tuc, Vệ Ngật Chi ra sức trấn an: “Đại ca không cần quá tư ti, chờ đến khi huynh khỏe hẳn, đệ sẽ dâng tấu xin bệ hạ sắp xếp cho huynh.”

Hắn thả trường kiếm xuống, định cáo từ rời đi, Vệ Thích Chi chợt gọi hắn lại, do dự một hồi mới nói: “Thực ra, đúng là ta rất muốn ra chiến trường.”

Vệ Ngật Chi còn chưa kịp nói gì thì Tương phu nhân đã xông vào: “Chiến trường cái gì? Ta còn đang chuẩn bị bàn chuyện hôn nhân đại sự với con đây, con không được phép đi đâu cả, cố gắng dưỡng sức cho ta, sớm ngày thành gia lập thất!”

Cuối cùng cũng có người chặn ở phía trước, Vệ Ngật Chi nhân cơ hội đó chuồn ra ngoài.

Phù Huyền đã từ Ninh Châu trở về, từ đầu bên kia hành lang phía xa chạy tới đón, vẻ mặt nghiêm nghị: “Quận vương, quân doanh quận Ba Đông vừa gửi tin tới, là tin cấp báo!”

Quận Ba Đông giáp với biên giới nước Tần, đó chính là nơi Vệ Thích Chi bị bắt, Vệ Ngật Chi cho rằng có liên quan đến chuyện điều tra huynh trưởng, lập tức đón nhận tín hàm, sau khi đọc xong, sắc mặt trầm xuống.

Trong thư phòng tướng phủ, Mộc Bạch dâng trà xong liền lui ra. Tạ Nguyên vẫn mặc quan bào, ngồi quỳ gối dối diện với Tạ Thù, nhỏ giọng nói: “Thừa tướng nên nhân cơ hội này áp chế Đại Tư Mã, đây là một cơ hội tốt hiếm có.”

Tạ Thù ngồi sau án, cầm một tờ tấu chương, khẽ nhếch môi.

Thủ hạ ở quận Ba Đông vừa dâng tấu chương, dòng sông rộng lớn mênh mông trong quận đột nhiên khô cạn, từ dưới lòng sông đào lên được một tấm bia đá, bên trên khắc bốn chữ “Vệ thị đại thiên”.

Nhà họ Vệ có mấy người cơ chứ, đây rõ ràng ám chỉ Vệ Ngật Chi có ý tạo phản, mà hắn lại nắm trong tay quyền lực điều khiển binh mã, quả là có thể làm được việc này.

Tạ Nguyên thấy Tạ Thù không lên tiếng, không khỏi liên tưởng tới những chuyện đồn đại trong thời gian gần đây, cho rằng nàng vì Vệ Ngật Chi mà không muốn ra tay. Nhưng lại vừa nghĩ, mấy ngày trước Tạ Thù còn giáng chức quan một thuộc hạ nhà họ Vệ, cũng không giống người vì sắc mà làm hỏng việc lớn.

Xem chừng nghĩ mãi không ra, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là tiếp tục truy hỏi: “Thừa tướng có ý định gì không ạ?”

Tạ Thù thả bản tấu chương xuống, bưng chén trà nhấp một ngụm, bình thản nói: “Chẳng qua chỉ là một tấm bia đá, có thể nói là trùng hợp, cũng có thể nói là có người có ý định vu oan, chưa hẳn đã làm gì được Đại Tư Mã, ngươi không cần sốt ruột, bản tướng tự có tính toán.”

Tạ Nguyên thấy nàng trước sau không chịu tỏ rõ thái độ, cũng không dám nói thêm điều gì, trong lòng chỉ cảm thấy thắc mắc vì sao Nhiễm công tử không ở đây. Hắn vẫn cảm thấy Tạ Nhiễm là người có thể nói lý trước mặt Tạ Thù, có hắn khuyên nhủ, chắc hẳn Thừa tướng sẽ ra quyết định nhanh chóng.

Hắn đứng dậy cáo từ, ra cửa vốn định đi thẳng ra cổng, nhưng giữa đường lại đổi ý, rẽ qua Lưu Vân hiên tìm Tạ Nhiễm.

Việc này xảy ra quá kỳ lạ, Tạ Thù biết không cần nói với Vệ Ngật Chi, hắn chắc chắn đã biết rồi. Nàng đoán chắc chắn Hoàng đế cũng đứng ngồi không yên, quả nhiên, lúc chạng vạng tối, trong cung có người đến truyền nàng vào cung.

Nàng đổi triều phục, lệnh cho Mộc Bạch không cần vội vã, cứ ung dung thỏng thả mà tới.

Hoàng đế coi Vệ Ngật Chi là phụ tá đắc lực, đương nhiên sẽ không dễ dàng chặt đứt cánh tay này, chẳng qua bản thân ông ta vốn là người vô cùng mê tín, đương nhiên sẽ có khúc mắc trong lòng, ông ta lại giả ngu nhiều năm như vậy, đương nhiên vẫn sẽ âm thầm đề phòng Vệ Ngật Chi.

Nhưng Tạ Thù cảm thấy hiện giờ điều khiến Hoàng đế lo lắng nhất hẳn là nàng sẽ nhân cơ hội này ổn định thế lực, mà giờ nàng càng trầm ổn bình tĩnh lại càng khiến Hoàng đế lo lắng nàng tính trước kỹ càng, cũng sẽ càng ngày kiêng kỵ nàng.

Trong ngự thư phòng vô cùng yên tĩnh, Tường công công đưa nàng vào trong liền lui ra cửa, cũng không quên đóng kín cửa lại.

Hoàng đế ngồi sau án, dáng vẻ đang dưỡng bệnh, trên trán còn quấn một lớp khăn trắng. Sau khi Tạ Thù hành lễ, ông ta mới hậm hực bưng trà uống một hớp, mở miệng nói: “Thừa tướng chắc đã biết trẫm gọi khanh tới vì chuyện gì chứ?”

“Vi thần không biết ạ.”

Hoàng đế nghẹn họng, vội ho một tiếng, không thể làm gì khác hơn là tự mình kể chuyện bia đá ở quận Ba Đông kia ra.

“Thì ra là như vậy.” Tạ Thù tiếp tục giả ngu. “Không biết bệ hạ có dự tính gì không ạ?”

Hoàng đế thở dài: “Đương nhiên trẫm không tin, nhưng trong tấu chương, quận trưởng cũng có nói rõ rằng tấm bia đó cũng không còn mới, niên đại cũng đã lâu rồi, xem ra không phải là đồ mới làm, cho nên muốn hỏi Thừa tướng có ý kiến gì về việc này.”

Tạ Thù nói: “Vi thần tuân theo ý chỉ của bệ hạ.”

Hoàng đế lại nghẹn họng.

Ông ta đâu có thật lòng hỏi Tạ Thù có dự định gì hay không, chẳng qua muốn thăm dò xem nàng có thái độ gì mà thôi, vậy mà nàng lại chẳng có chút biểu hiện gì khác lạ.

Quân thần hai người đang rơi vào trạng thái lúng túng trầm mặc thì Tường công công lại đi vào, trong tay dâng một tờ tấu chương. Tạ Thù thấy tấu chương này trực tiếp qua nội thị đưa tới tay Hoàng đế, trong lòng bất giác cảm thấy không ổn.

Hoàng đế vội vã mở ra xem, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng vứt toẹt tấu chương lên bàn, sắc mặt âm trầm không nói gì.

Tạ Thù nhìn lướt qua bản tấu chương kia, chữ viết lít nha lít nhít, chỉ thấy kí tên Thái Sử lệnh.

Hoàng đế vung tay, ra hiệu cho nàng rời đi.

Tạ Thù đi ra cửa điện, nhìn sắc trời tối âm u, nếu như tấu chương này cũng vì chuyện Vệ Ngật Chi mà đến, vậy thì quá trùng hợp, ngay cả thời gian để hắn kịp ứng phó cũng không cho.

Sáng hôm sau lâm triều, Thái Sử lệnh ra khỏi hàng, dâng tấu tố cáo Đại Tư Mã Vệ Ngật Chi ở trong phủ dùng vu thuật nguyền rủa Hoàng đế, nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Cả triều ồ lên.

Vệ Ngật Chi bản tính kín đáo, cho dù chuyện lớn như vậy cũng chỉ thoáng thay đổi sắc mặt, ra khỏi hàng hành lễ nói: “Bệ hạ minh giám, vi thần không hề biết gì về việc này, chắc chắn có người vu oan giá họa.”

Hoàng đế đã sớm biết việc này, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, sai người đem chứng cứ dâng lên cho Vệ Ngật Chi xem, đó là một chiếc bình đựng một con trùng độc bên trong, ở miệng bình còn dán ngày sinh tháng đẻ của Hoàng đế, ngoài ra còn có cả thư nhận tội.

Vệ Ngật Chi mở lá thư nhận tội kia ra, khẽ cau mày. Lại còn nói hắn từ lâu đã sắp xếp người mưu hại Hoàng đế, người hầu kia nghe nói gần đây sức khỏe bệ hạ ngày càng sa sút, lo lắng sự tình bài lộ nên đã chủ động đi thú tọi. Mấu chốt vấn đề ở chỗ, người hầu kia không ai khác lại chính là nhũ mẫu của hắn, là người đã sống ở trong phủ ngay từ khi hắn vừa chào đời.

“Ngật Chi à,” Hoàng đế ở trên điện trực tiếp gọi tên hắn, “Ngươi là cháu của thái hậu, cũng là cháu của trẫm, trẫm đối xử với ngươi ra sao, bản thân ngươi hiểu rõ ràng, cớ sao ngươi lại có thể làm ra chuyện như vậy cơ chứ?”

Chuyện bia đá vừa rồi đã khiến Hoàng đế không vui, giờ lại có người tới tố cáo vụ trùng độc, khiến sự nghi ngờ trong lòng Hoàng đế không thể xóa nhòa. Trước kia ông ta triệu Vệ Ngật Chi trở về là để ngăn chặn Tạ Thù, bây giờ hai người này trái lại lại càng ngày càng thân thiết, còn truyền ra rất nhiều lời đồn bất nhã, càng khiến ông ta hoài nghi. Nếu Vệ Ngật Chi đã dương thịnh âm suy như vậy, thì có làm ra những chuyện như vậy hay không cũng là không hẳn là không có cơ sở.

Hoàng đế không nhịn được thầm nghĩ, chẳng lẽ nó thấy quan hệ giữa mình và Thái tử đã hòa thuận hơn, sợ Cửu nhi không có cơ hội mới nảy sinh tâm tư này hay sao?

Vệ Ngật Chi thả lá thư nhận tội xuống: “Bệ hạ đối xử với vi thần rất tốt, vi thần vẫn ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không có ý dám mạo phạm, kính xin bệ hạ minh xét.”

Dương Kiệu cũng vội vã ra nói đỡ cho hắn: “Bệ hạ minh giám, chắc chắn có người âm thầm hãm hại Đại Tư Mã. Xin bệ hạ hãy nhớ tới thời Hán, án oan của Thái tử Lưu Cứ, xin đừng trách oan người tốt ạ.”

Hắn không nói mấy lời này còn không sao, càng nói càng khiến Hoàng đế nổi giận. Lưu Cứ là thái tử của Hán Vũ đế, Vệ Ngật Chi là cái gì? Chỉ là cháu trai của ông ta mà thôi. Vốn đang nhắc đến vấn đề mưu phản, giờ lại nói câu này, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

“Trẫm cũng muốn tra xét kĩ càng, nhưng hôm nay chứng cứ xác thực, còn gì để tra xét nữa đây!” Hoàng đế nổi cơn tam bành. “Vũ Lăng vương, ngươi còn gì để nói nữa không?”

Vệ Ngật Chi rũ mắt: “Vi thần không còn lời nào để nói.”

Dương Kiệu cuống quít, thời điểm này cái gì cũng có thể thử, khi tuyệt vọng nhất bất giác hắn quay đầu nhìn Tạ Thù, còn tưởng rằng nàng sẽ giống như lời đồn đại, có chân tình sâu sắc với Tạ Thù, chắc chắn sẽ giúp hắn.

Nhưng Tạ Thù chỉ bình tĩnh đứng đó, không nói một lời.

“Người đâu, giải Vũ Lăng vương về phủ, tra rõ án này.” Hoàng đế phất tay áo rời đi.

Chuyện xảy ra đột ngột, văn võ trong triều đa phần đều chưa hết kinh ngạc, nhất thời không có ai rời đi, chỉ có Tạ Thù xoay người đi thẳng ra cửa điện, phảng phất như chẳng hề có quan hệ gì với Vệ Ngật Chi.

Tạ Nhiễm nhìn theo bóng lưng nàng, lại liếc mắt nhìn Vệ Ngật Chi, không biết vì sao, trong lòng lại âm thầm vui sướng.

Đêm nay chắc chắn sẽ không yên bình, các đại gia tộc chắc chắn đều đốt đuốc bàn kế sách.

Vương Kính Chi chắp tay đứng bên cửa sổ, Quang Lộc đại phu Vương Mộ đã khuyên nhủ hắn rất lâu.

“Đây là một cơ hội tốt, cớ sao lại do dự? Cơ hội tốt như vậy, nếu như không phải Vũ Lăng vương ra tay, nhà họ Vương chúng ta biết đến khi nào mới có cơ hội ra mặt?”

Vẻ lười nhác mọi ngày trên mặt Vương Kính Chi thoáng biến mất, thay thể bằng vẻ nghiêm nghị hiếm có, chỉ một lát sau, lại cười nhạt: “Chỉ e là không đơn giản như vậy, đừng quên vẫn còn có Thừa tướng, hắn chẳng hề có hành động gì hết, chúng ta sao dám manh động. Nếu chẳng may đi nhầm một bước, e rằng sẽ bị chịu chung số phận với Vũ Lăng vương.”

Vương Mộ khịt mũi coi thường: “Thừa tướng thích đàn ông, cả thiên hạ này đều biết, hắn ta thèm muốn Vũ Lăng vương lâu rồi, đương nhiên sẽ không bỏ đá xuống giếng, ngài cần gì phải kiêng dè hắn?”

Vương Kính Chi lắc đầu: “Vị Thừa tướng này, tốt nhất không nên xem mặt mà bắt hình dong.”

Không chỉ mình hắn, các gia tộc khác cũng chỉ vì Tạ Thù không tỏ rõ thái độ mà đều án binh bất động, tất cả đều âm thầm quan sát.

Trong phủ Đại Tư Mã, tất cả đều bịt kín như thùng sắt, đám người hầu không biết chuyện gì đang xảy ra, không khí vô cùng u ám, Tương phu nhân giận đến mức đập phá không ít đồ đạc, chửi mắng nhũ mẫu kia là kẻ ăn cây táo, rào cây sung.

Vệ Thích Chi khoác áo choàng ngồi trong sảnh, nhíu mày: “Không thể nào, một người hầu lâu năm như vậy, sao có thể hãm hại Vệ Ngật Chi cơ chứ, chắc chắn có kẻ giật dây. Ngật Chi, hay là đệ nghĩ cách gặp bà ấy một lần, biết đâu lại có tin gì.”

Vệ Ngật Chi quay lưng về phía hắn, đứng ở cạnh cửa: “Sau khi sắp xếp chuyện của đệ xong, nhũ mẫu đã tự sát rồi.”

Chân mày Vệ Thích Chi càng nhíu chặt lại: “Vậy… có cần tới nhờ Thừa tướng giúp một tay hay không? Chẳng phải quan hệ giữa hai người rất tốt hay sao?”

Vệ Ngật Chi lắc lắc đầu, trong thời điểm này hắn là Đại Tư Mã, nàng là Thừa tướng, không thể dùng tình cảm riêng tư để bàn luận.

Tương phu nhân hoảng hốt ngồi xuống, nhìn bóng lưng Vệ Ngật Chi, nghĩ vất vả lắm mới chấn hưng được gia tộc, lại nghĩ đến bản chất lạnh lùng của hoàng tộc, trong lòng càng thêm u uất.

Chuyện này sớm muộn gì cũng tới, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Dùng trùng độc hại người là trọng tội, huống hồ người bị hại lại là bệ hạ, Hoàng đế chỉ giam lỏng Vệ Ngật Chi trong phủ chờ đợi điều tra kết quả, đã là quá nhân từ.

Vệ Ngật Chi ở trong phủ yên tĩnh chờ đợi, hắn đã âm thầm phái Phù Huyền dẫn người đi thăm dò, từ phía nhũ mẫu kia điều tra ra được quê nhà của bà chính là ở quận Ba Đông. Hắn cũng biết, đây chẳng phải là điều gì bí mật, chỉ là vừa biết ở quê nhà bà vừa xảy ra chuyện, ba người con trai và hai đứa cháu đều bị người bắt đi, còn bị bắt đi tới đâu, bị ai bắt đi thì không biết gì cả.

Chuyện này xảy ra hồi cuối đông năm ngoái, tiếp tục điều tra thì mọi manh mối đều đã bị đứt đoạn.

Hắn dường như đã hiểu ra, hạ lệnh không tiếp tục điều tra, cũng lệnh thu hết thuộc hạ về, lại càng không muốn tự xin tha cho bản thân, để tránh người vô tội bị tổn thương.

Vụ án này được chuyển giao cho Ngự Sử đài từ mùa xuân, đến đầu hạ vẫn chưa có tiến triển. Án này lại do Ngự Sử trung thừa Tạ Nguyên trực tiếp điều tra, không phải hắn có ý đối phó Vệ Ngật Chi, thực sự là nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, vừa vặn lại tra ra nhũ mẫu tự sát kia có người nhà thân thuộc ở quận Ba Đông, giỏi dùng trùng độc, đúng là họa vô đơn chí.

Đương nhiên, cũng không phải là không có sơ hở. Sau cuộc nổi loạn của TS vương, sức khỏe của Hoàng đế càng ngày càng sa sút, chuyện trùng độc này trùng hợp xuất hiện, lại thêm chuyện bia đá, đúng là đã sắp xếp sẵn để tấn công Vũ Lăng vương.

Nhưng bên phía phủ Đại Tư Mã lại không thể đưa ra bằng chứng xác thực để phản án, điều này cũng chỉ có thể âm thầm biết trong lòng. Nếu không phải do bị Tạ Thù áp chế, Tạ Nguyên đã sớm dâng kết quả lên.

Triều đình bớt đi một Đại Tư Mã, những người theo phe nhà họ Vệ lập tức giảm hẳn, nhà họ Tạ nghiễm nhiên độc chiếm một phương, danh tiếng chẳng kém thời Tạ Minh Quang còn sống.

Cũng không biết có phải vấn đề tâm lý hay không, sau chuyện trùng độc bị “vạch trần”, Hoàng đế cảm thấy sức khỏe của mình khá hơn rất nhiều, thậm chí hôm nay lâm triều còn nán lại muộn hơn thường ngày nửa canh giờ.

Quân thần vẫn bàn luận chuyện chính sự, đang định bãi triều, Khách Tào thượng thư bỗng nhiên bẩm báo nói sứ thần nước Tần đang gấp rút đến nước Tấn, yêu cầu được gặp bệ hạ.

Tạ Thù nghe thấy liền cảm thấy không phù hợp, sứ thần nước Tần đến lại còn trực tiếp yêu cầu được gặp bệ hạ, vẫn đang trong buổi thiết triều, vốn không qua cửa ải của nàng, nói vậy là đã sớm chuẩn bị, e rằng cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Hoàng đế tuyên gặp, không lâu sau thì có người dẫn sứ thần đến.

Trong đội ngũ sứ thần lần trước cũng có người này, Tạ Thù từng gặp, là một người có tướng mạo bình thường trung tuổi, trầm mặc ít lời, xem ra cũng không giống người khôn khéo giả dối.

Sứ thần kia trước tiên cung kính hành lễ với Hoàng đế, sau đó dâng lên quốc thư, mở miệng nói: “Phụng ý chỉ của bệ hạ nước thần, chuyển tới quý quốc lời cầu hôn.”

Lời vừa nói ra, triều đình lập tức ong ong như chợ vỡ, đều cảm thấy không thể tin nổi.

Hoàng đế cũng rất bất ngờ, còn tưởng là chuyện lớn gì, không ngờ lại tới để bàn luận chuyện kết giao. Dù sao hai nước cũng vừa ký kết hiệp ước, có làm thông gia cũng là chuyện hoàn toàn bình thường. Ông ta vừa suy nghĩ xem rốt cuộc nên chọn hoàng tử nào thích hợp để đẩy ra kết thân vừa nói: “Xem ra hai quốc gia chúng ta còn có thể tiếp tục giai thoại Tần Tấn, nhưng không biết Hoàng đế nước Tần dự định kết thân thế nào?”

Sứ thần nói: “Bệ hạ nước thần nguyện đưa trưởng công chúa xuất giá, kết thân cùng Vũ Lăng vương nước Tấn, kèm theo năm quận làm của hồi môn.”

Triều đình trên dưới im phăng phắc, thậm chí nếu cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Tạ Thù lạnh lùng đảo mắt qua, Hoàng đế cũng há hốc miệng ngạc nhiên.

“Ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc