NGÀY XUÂN NẮNG HẠ


Tô Ánh Hoan sau khi tắt máy liền đi tới cục cảnh sát, bà sợ hãi không biết con bé có sao không.
- Lão Ngô lái xe nhanh lên.
- Phu nhân cứ bình tĩnh, chúng ta sắp đến nơi rồi.
Chiếc xe BMW dừng lại trước cửa đồn cảnh sát, xe vừa dừng bà liền mở cửa đi xuống, vào trong bà nhìn xung quanh thì mới phát hiện cô ở trong phòng tạm giam.
Cảnh sát nhìn thấy bà liền nhận ra thân phận của bà, chạy lại cười nịnh nọt:
- Lục phu nhân, sao người lại đến đây vậy.
Mấy người cảnh sát biết nếu đắc tội với bà sẽ không có kết cục tốt, nên không dám chậm trễ dù chỉ một phút.
Hạ Tử Yên nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, thấy bà đang đi lại gần cô, cô liền tỏ ra đáng thương để không bị mắng.
- Dì ơi.
- Mấy người còn không mau thả con bé ra.

Yên Yên không sao, dì đến rồi.
Hạ Tử Yên gật gật đầu, giả vờ thút thít, tỏ ra đáng thương.
Trình Bách Điền thấy Tô Ánh Hoan đến thì bất ngờ, cứ nhìm chằm chằm vào họ.
Hạ Tử Yên, được đưa ra, Cục trưởng cục cảnh sát nghe bà đến thì vội chạy ra tiếp đón, kêu cảnh sát mở còng cho cô, rồi đưa họ văn phòng riêng.
- Lục phu nhân, có lẽ có sự hiểu nhầm.

Chúng ta từ từ giải quyết.

Tô Ánh Hoan cũng trả thèm để tâm lời ông ta nói, quay sang Tử Yên đang uống nước, cô thật sự rất khát, nửa ngày rồi cô chưa được uống nước, đã thế lúc ở cửa hàng còn phải chạy suốt cả một tiếng, khiến cô mệt rã rời.
- Yên Yên, uống từ từ thôi con.

Uống xong thì kể dì nghe.
Hạ Tử Yên nghe dì hỏi cũng không uống nữa, đóng nắp chai nước, lại bắt đầu diễn kịch, cô tỏ ra đáng thương hết mức có thể, giọng run run nói:
- Dì ơi, con bị oan, hức… hôm nay trình tiểu thư đến cửa hàng con làm việc, hức… bắt con làm đủ thứ, chạy khắp nơi, hức….

sau đó con cũng không biết vì sao cô ấy đòi đuổi việc con rồi còn đánh con, huhuhhhuuuu… con chỉ là phản xạ nên mới….nên mới đánh trả.
- Ngoan, không khóc, có dì ở đây, họ còn làm gì con nữa.
Hạ Tử Yên gật đầu, nói tiếp:
- Vị cảnh sát kia chưa rõ sự tình đã ghép tội cho con là hành hung trình tiểu thư.- Hạ Tử Yên nói xong liền nhào vào lòng bà, giải vờ uỷ khuất.
Tô Ánh Hoan, xót xa nhìn Tử Yên, vuốt ve bên mặt bị tát có hơi tím nhẹ.

Mặt lạnh nói:
- Mấy người giỏi lắm, dám vu khống con bé.

Còn Trình tiểu thư cô làm sai mà còn dám hống hách.
Mấy người cục trưởng, Trình Bách Điền, Trình Niệm không dám nói gì, nhất là vị cảnh sát đã bắt cô còn đang lo sợ, mặt tái mét, nhưng không dám lên tiếng.
Trình Bách Điền: Tô Ánh Hoan, dù sao chúng ta cũng có quen biết, Tiểu Niệm còn nhỏ chưa hiểu chuyện, gia đình tôi sẽ bồi thường cho Hạ tiểu thư đây.
Tô Ánh Hoan: Hừ, làm con bé ra nông nỗi này nói vậy là xong sao.

Với cả Tình tiểu thư đây cũng đã 23 tuổi rồi mà còn nhỏ gì nữa, phân biệt trái phải cũng không biết sao.
Trình Bách Điền từ lúc vào trong văn phòng cứ liên tục nhìn chằm chằm cô, khiến cô có chút khó chịu, quay ra nhìn ông ta nhăn nhó.
Trình Niệm lúc này cũng không dám lên tiếng, chỉ ngồi sát ba cô ta, làm cô hả dạ.
- Dì ơi, chuyện này bỏ qua đi ạ, dù gì con cũng không sao.

Con cũng đã đánh trả rồi coi như huề nhau đi ạ.
- Yên Yên, con không phải sợ, dì sẽ đòi lại quyền lợi cho con.
Hạ Tử Yên thật sự không muốn làm to chuyện, liền ngăn cản bà:
- Dì à, con không sao thật mà, giờ mọi chuyện cũng được sáng tỏ, bảo Trình tiểu thư cúi đầu xin lỗi con là được.

Con không để bụng đâu.

Tô Ánh Hoan cũng hết cách, nếu hôm nay bà không chủ động gọi điện thì bà cũng không biết cô bị bắt nạt ra nông lỗi này.

Bà liếc qua Trình Niệm rồi lạnh giọng:
- Trình tiểu thư còn không nghe rõ sao.
Trình Niệm bị bà ta sờ gáy thì cũng hốt hoảng dứng dậy cúi đầu xin lỗi.

Hạ Tử Yên thấy cô ta như vậy liền hả dạ, dù là do cô kích đểu cô ta trước, nhưng do cô ta ngu ngốc thôi.
Tên cảnh sát kia, cũng vội vàng xin lỗi cô, rồi đưa lại đồ của cô cho cô.
>>>>>
Về đến dưới chung cư, vừa chào tạm biệt dì thì Tề Phi gọi đến cho cô, cô vui đến nỗi sắp bay lên trời được luôn.
- Alo, em nghe.
Tề Phi: “em về nhà chưa”
- Em đang lên đây, có chuyện gì khiến Tề tổng lại chủ động gọi điện cho em thế.
Vừa nói cô vừa chạy như bay vào trong toà nhà, vào thang máy, vừa chờ anh trả lời.
Tề Phi: “Mẹ anh có chút đồ muôn tặng em”
- Đợi em một chút.
Tút tút tút
Tiếng điện thoại ngắt vang lên, Tề Phi nhìn vào màn hình điện thoại, thì nghe thấy tiếng cô đằng xa, cô dang chạy như bay về phía anh.
- Em về rồi đây, mẹ anh gửi gì cho em thế.
- Một chút đồ ăn, mẹ anh làm.
- Vậy sao, gửi lời cảm ơn của em tới mẹ anh nhé.
Tề Phi gật đầu, rồi đưa túi đồ cho cô.


Anh cũng không biết nói gì thêm.

Định chào tạm biệt thì cô lên tiếng:
- Cuối tuần sau anh có rảnh không, chúng ta đi xem phim nhé.
Tề Phi suy nghĩ gì đó, rồi cũng gật đầu.

Hạ Tử Yên vui vẻ, mời anh vào nhà, nhưng anh lại từ chối.
- Anh xin lỗi, anh có việc đi trước nhé.
- Vậy, tạm biệt.
>>>>>
Tề Phi rời đi, anh quả thực rất bận, từ ngày nhậm chức thì thời gian cho bản thân anh cũng không có, nếu cô không chủ động nhắn tin hay gọi điện tìm anh thì anh sẽ nghĩ mình vẫn đang độc thân mất.
Sự kiên trì của cô cũng khiến anh có chút rung động, thi thoảng cũng muốn chủ động nhắn tin cho cô nhưng lại không biết nói gì, đánh ra rồi lại xoá, cuối cùng lại không nhắn nữa.
Thấy cô cười anh cũng có chút vui nhưng anh liền gạt bỏ suy nghĩ đó, người anh thích không phải cô, chờ hết ba tháng thử yêu đương, qua mặt mẹ anh thì anh cũng sẽ dừng lại, anh sợ sẽ làm cô tổn thương.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, lúc nãy muốn từ chối cô mà bảo có việc rồi rời đi, giờ quay lại thì có chút xấu hổ, nên anh đành lái xe về nhà ba mẹ ở lại một đêm.
- ----------
Anh cứ như vậy là sẽ mất vợ cho xem:)))
Chúc mọi người có một ngày vui vẻ!.


Bình luận

Truyện đang đọc