NGÀY XUÂN NẮNG HẠ


Trình Niệm cùng Cố Dư trở về khách sạn, vào phòng Trình Niệm đã thấy toàn bộ hành lý của Cố Dư trong phòng, quay sang nghi ngờ hỏi: “Anh làm thế nào có thể mang hành lý vào phòng em.

Không phải là…”
Cố Dư nhún vai, nói: “Do họ dễ bị doạ quá thôi, Anh chẳng làm gì cả.”
Điện thoại Trình Niệm reo lên, cô nhanh chóng bắt máy, cười tươi như hoa, nói: “Alo, mẹ yêu.”
“tiểu Niệm, hôm nay con không về sao, không muốn đón sinh nhật với mẹ sao?”
“Không có, tý nữa con về liền.”
“Được, muộn thế nào mẹ cũng chờ con.”
“Dạ, bye bye.”
Lúc đầu Trình Niệm cũng định ở đến mai về, nhưng mẹ cô đã nói vậy nên cô quyết định trở về, Tiểu Lê cũng đã trở về thành phố H.

Trình Niệm chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, nói: “Anh không định trở về sao?”
Cố Dư lười nhác nói: “Không phải em muốn sáng mai về sao, tôi ở đây chờ em, vậy mà em muốn bỏ về trước.”
Trình Niệm bật cười, nói: “Sao anh biết, mai em mới về.

Ai nói với Anh.”
Cố Dư không chần chừ trả lời luôn: “Anh vô tình nghe được.”
“Thế sao, vậy thì giờ về thôi.”

Cô Dư không đáp lại, Trình Niệm cũng im luôn.

Có lẽ Anh cũng không biết sinh nhật cô niêm mới thản nhiên như vậy.

Mà có biết thì chắc cũng không quan tâm.

Nghĩ đến đây mà lòng Trình Niệm có chút đau xót.
Ngồi trên xe trở về, Cố Dư và Trình Niệm không nói với nhau một câu nào, mỗi người suy nghĩ một chuyện.

Cho đến khi dừng trước Trình gia.
Trình Niệm nhìn Cố Dư, nhỏ giọng: “Cảm ơn Anh, em về đây.”
Cố Dư lúc này mới quay đầu ra nhìn Trình Niệm, nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Rồi đưa cho cô một chiếc hộ nhung, Trình niệm mở ra, bên trong là một sợ dây truyền lấp lánh, mặt dây truyền là hình mặt trăng ở giữa có một viên kim cương nhỏ.
Cô mỉm cười tươi nhìn Anh, nói: “Cảm ơn vì món quà.”
Cố Dư chỉ gật đầu, rồi xuống xe lấy vali cho Cô.

Trình Niệm đứng cho đến khi chiếc xe rời đi mới vào nhà.
………..
Kể từ ngày sinh nhật, thời gian hai người ở bên nhau cũng nhiều hơn, Trình Niệm chuyển đến căn hộ của Cố Dư ở luôn.
Hai người sống như một cặp tình nhân, nhưng hạnh phúc không được bao lâu thì người anh yêu xuất hiện, khiến mối quan hệ của hai người trở nên rắc rối.
…….
Trình Niệm đi đến bệnh viện để gặp Cố Dư thì nhìn thấy Hạ Tử Yên đang ngồi ở hàng ghế chờ.

Cô liền đi đến, hỏi nhỏ: “Tề phu nhân, chào cô.”
Trình Niệm và Hạ Tử Yên nói chuyện vào câu thì Cố Dư đi đến đưa Hạ Tử Yên đi khám, còn cô đến văn phòng ngồi trước.
Đang ngồi nhâm nhi li trà vải Anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, thì cánh cửa bật mở, Trình Niệm nghĩ là Cố Dư nên không quay lại nhìn, cho đến khi một giọng nữ trong trẻo, ngọt sớt vang lên: “Ah, xin chào.”
Trình Niệm nhíu mày quay sang nhìn, một cô gái nhìn có vẻ thanh thuần, trong sáng trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Xin chào, cô là.”
Cô gái kia mỉm cười nhẹ nhàng, lên tiếng: “Tôi là Diễm Tinh.

Còn cô.”
Trình Niệm nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Xin chào.”
Lúc này Cố Dư bước vào, cô gái tên Diễm Tinh kia thấy vậy liền bổ nhào vào lòng Cố Dư, Trình Niệm mở lớn mắt ra nhìn rồi nhanh chóng thu lại vẻ mặt bất ngờ của bản thân.

Cố Dư bất ngờ, nhìn Trình Niệm, rồi vỗ nhẹ lưng Diễm Tinh nói: “Bỏ Anh ra, mà sao em lại chạy đến đây.”
Diễm Tinh dùng giọng nói chảy nước, nũng nụi ôm cánh tay Cố Dư, nói: “Gặp em không vui sao, em nhớ Anh nên mới về.”
Trình Niệm không muốn thấy hai người họ âu yếm nên nhẹ nhàng lên tiếng, cắt đứt đoạn hộ thoại của họ: “Cố tổng, nếu ngài bận thì tôi xin phép.”
Nói xong cô lách qua hai người ra ngoài, rời đi không chút chần chừ.
Mấy ngày sau Cố Dư cũng không về căn hộ, chỉ gọi điện nói qua loa vài câu, Trình Niệm còn loáng thoáng nghe ra tiếng của cô gái đó.

Trình Niệm mím môi lấy vali thu dọn quần áo, trở về căn hộ của cô.
Trình Bách Điền thấy con gái đã 25 tuổi rồi mà chưa chịu hẹn hò nên lại bắt đầu thúc giục: “Tiểu Niệm, ba đã hẹn vài người cho con xem mắt, con không được từ chối, hãy đến đó đi.”
Trình Niệm biết cô mà từ chối hoặc trốn không đến là ba cô sẽ càu nhàu cả tháng không dứt.

Ngậm ngùi đến buổi gặp mặt.
Người đàn ông ngồi trước mặt Trình Niệm thao thao bất tuyệt, không có dấu hiện dừng lại, không có chút để ý đến vẻ mặt tỏ rõ sự bất mãn của Trình Niệm.

Cô đã cố gắng im lặng để Anh ta biết đường mà lui, nhưng có vẻ anh ta không hiểu.
Trình Niệm nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đã qua nửa tiếng có lẽ bây giờ cô từ chối rồi rời đi là hợp lý, ba cô sẽ không bảo cô qua loa không có thiện ý.
Trình Niệm đặt cái dĩa trên tay xuống, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi ngài, nhưng tôi thấy chúng ta không hợp, vậy nên cuộc gặp mặt kết thúc tại đây thôi.”
Nói xong Trình Niệm không để đối phương trả lời, đừng dậy rời đi luôn.

Ra khỏi phòng vừa đi được mấy bước, có một cánh tay kéo mạnh cô vào trong một căn phòng khác.
Trình Niệm giật mình vùng vẫy, định hét lên nhưng phát hiện ra mùi hương quen thuộc nên quay ra đằng sau nhìn.

Thấy gương mặt sám xịt của Cố Dư.
Trình Niệm vừa nhìn sắc mặt Cố Dư, vừa nhỏ nhẹ hỏi: “Sao Anh lại ở đây.”

Cô Dư gằn giọng trả lời: “Tại sao lại chạy đi xem mắt.

Sao lại rời khỏi căn hộ.”
Trình Niệm muốn biết vị trí của mình trong lòng Cố Dư quan trọng đến đâu, nên mạo hiểm ôm lấy eo Cố Dư, hỏi: “Ba bắt em đi, nếu Anh không muốn em đi vậy thì cưới em đi, vậy thì ba em sẽ không bắt em đi xem mắt nữa.”
Cố Dư nghe câu trả lời của cô thì khựng lại, chậm chạp lên tiếng: “Hiện tại Anh không thể, ngoan không đi xem mắt nữa.

Em muốn gì Anh đều đồng ý.”
Trình Niệm thật sự mất hy vọng, hai người ở bên cạnh nhau nói đúng là không dài, nhưng toàn bộ những thứ quan trọng chân quý nhất của đời con gái cô đều cho anh, nhưng cuối cùng trong lòng Anh cô lại không có một vị trí gì.
Trình Niệm rất muốn hỏi Anh và Cô gái tên Diễm Tinh kia là quan hệ gì, nhưng Cô có quyền gì để lên tiếng, có quyền gì để quản Anh.
Trình Niệm úp mặt vào ngực Cố Dư, nghẹn ngào nói: “Ừm, em biết rồi.

Chúng ta cần đến khu resort mới hoàn thiện, và cho resort đi vào hoạt động.

Còn chuẩn bị tiệc chúc mừng nữa.”
Cố Dư thấy cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên sắc mặt cũng dịu lại: “Ừm, được.

Ngày mai chúng ta xuất phát.”.


Bình luận

Truyện đang đọc