NGHE ĐÂU ẢNH ĐẾ RẤT CAO LÃNH

Thanh niên mặc một thân áo gió màu nâu sậm, cổ mang khăn quàng dài cô đơn đứng giữa sân khấu.

Trên tay anh ôm sách vở, trong mắt lóe u buồn, vầng trán nhiễm phong trần*.(*nhiễm phong trần: ý chỉ mệt mỏi)Sân khấu đơn sơ, chỉ có một cái bảng cùng với xích đu được dựng tùy tiện.

Thanh niên rũ mắt, chậm rãi đi tới bên cạnh xích đu.

Cẩn thận để sách trong tay lên xích đu, anh nhẹ nhàng ngồi lên đung đưa.

– Lại đến mùa thu,

Thanh niên nói nhỏ:

– Ta tới đây kể cho ngươi chuyện cũ, sách này trên mỗi trang, mỗi chữ, đều là tên ngươi, chỉ là…

Anh hoang mang nhìn xung quanh:

– Ngươi đã đi đâu?

Lúc này có người tiến lên. Cô gái mặc bộ trang phục hộ sĩ lo lắng ngăn lại thanh niên, nàng sốt ruột khuyên bảo, nói:

– Tiên sinh, tiên sinh! Nên uống thuốc!

Người đi cùng vị hộ sĩ bi thương nói:

– Tuấn Duyên, vì cái gì mà ngươi lại ra nông nỗi này? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nhưng mà thanh niên lại ngoảnh mặt làm ngơ, sững sờ nhìn dưới sân khấu, giống như người anh chờ đang ở chỗ này.

Chỗ người thanh niên nhìn vừa vặn là cửa vào rạp hát, vì thế Lê Hạo vừa mới đẩy cửa vào liền trùng hợp giao mắt với thanh niên.

Rạp hát này diện tích không lớn, tính từ cửa, cách sân khấu cũng chỉ có hai mươi thước* là cùng, trên sân khấu diễn ra chuyện gì, đều có thể nhìn thấy rõ mồn một. Bốn mắt giao nhau, tâm Lê Hạo bỗng nhiên rơi lộp bộp.(*: 1 thước = 1 mét)Ánh mắt ai oán của người diễn viên trẻ như thật, khoảnh khắc ấy Lê Hạo thật sự có cảm giác như cậu là một tên tra nam, ảo giác rằng mình bỏ rơi người trước mắt. Biết rõ đây là kịch, nhưng cậu lại cứ sa vào.

Không đợi Lê Hạo tự hỏi xong, thanh niên liền diễn tiếp, thu ánh mắt về.

Cho đến khi sân khấu bế mạc, biểu diễn chấm dứt, Lê Hạo vẫn còn hốt hoảng, trong đầu toàn là ánh mắt ưu sầu của người thanh niên.

Phát giác đứa con mất hồn vía nhìn chằm chằm sân khấu, Lê Chính Thù lấy khuỷu tay đụng Lê Hạo, làm cho hồn đứa con ngốc nhà mình quay về:

– Này! Mau hồi hồn, đã đến lúc chào cảm ơn.

Lê Hạo lúc này mới hồi tỉnh.

– Vừa rồi thanh niên trên sân khấu mang khắn quàng cổ, chính là “ngôi sao” mà cha muốn giới thiệu?

Lê Hạo phục hồi tinh thần liền không nhịn được hỏi, vừa rồi chỉ mới giao với ánh mắt, cậu đã bị ánh mắt như oán lại như mến câu đi hồn phách….

Xuất sắc.

Rất xuất sắc.

Từ ngữ thiếu thốn, Lê Hạo chỉ có thể dùng từ đó để đánh giá diễn xuất của thanh niên.

Lê Chính Thù gật đầu:

– Đúng vậy, diễn kỹ hắn thực lợi hại phải không. Diễn viên có thể theo chân đoàn kịch diễn năm năm, có thể không lợi hại sao.

– Diễn viên lợi hại như vậy ta thế mà lại không biết!

Lê Hạo bóp cổ tay.

– Tiểu tử ngươi biết được bao nhiêu diễn viên kịch nói?

– … Một người cũng không biết.

Lê Hạo xấu hổ, tuy cậu là người đại diện, nhưng mấy năm nay nghệ sĩ mà cậu tiếp xúc phần lớn là ca sĩ cùng thần tượng. Ngay cả diễn viên, cậu quen biết, cũng phần lớn là nghệ sĩ đóng phim, còn về kịch nói thì cơ bản không biết.

Bây giờ là thời đại của minh tinh, nhóm tiểu nghệ nhân đều chen vỡ đầu nghĩ trăm phương ngàn kế để có chút nhiệt độ, diễn viên diễn tốt nghiêm túc nghiên cứu diễn kỹ không nhiều, chưa nói đến kịch nói khó như vậy, hơn nữa hý khúc còn không có fan cùng với nhiệt độ.

Cùng cha nói vài câu, Lê Hạo trong lòng đều là vị thanh niên làm cậu kinh diễm.

Không đợi Lê Chính Thù nói xong, liền một đường nhanh như chớp chạy thằng đến hậu trường rạp hát, chuẩn bị nói chuyện thỏa thuận với Nghiêm Trạch.

Lúc trước bị ánh mắt Nghiêm Trạch nhiếp hồn, khi phục hồi tinh thần lại Lê Hạo mới nhớ tới bộ dáng Nghiêm Trạch cũng cực kì anh tuấn.

Trẻ tuổi, người soái, diễn tốt… Lê Hạo đã muốn tưởng tượng tới viễn cảnh một ngôi sao từ từ tỏa sáng trong tay mình.

Cậu quá mức hưng phấn, đến nổi quên mất cha cậu đã cảnh cáo gì.



Rạp hát Ma Tước tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ, hậu trường dựng cũng rất chuyên nghiệp.

Khi Lê Hạo tìm được hậu trường, ngôi sao cậu tâm tâm niệm niệm đang ngồi bên trong một đống đạo cụ, trong tay còn cầm một xấp văn kiện ghi chép.

Tiểu ca còn cực kì chuyên nghiệp! Lê Hạo lập tức vui vẻ, diễn xong còn tăng ca thêm xem kịch bản.

Bên cạnh ngôi sao còn có hai người diễn viên lúc trước cùng anh ấy diễn, lúc này, tổ hợp một nam một nữ có chút bất an lo lắng vây quanh anh.

Hai người giống như muốn nói cái gì, chỉ là muốn nói rồi lại thôi, không nói liền bứt rứt, nghẹn nửa ngày cũng không nói được chữ gì.

Phát hiện có người lạ chạy đến hậu trường, nữ diễn viên đóng vai vị hộ sĩ kinh sợ nói:

– Ngươi là ai? Chỗ này là hậu trường, kẻ không phận sự cấm vào!

Lê Hạo đẩy kính mắt, bộ dáng nhã nhặn lại bại hoại:

– Vị nữ sĩ này, đừng sợ.

Cậu lấy từ trong túi tiền ra một tấm danh thiếp, theo thứ tự đưa cho hai người,

- Tôi tên Lê Hạo, là một người đại diện. Vị này hẳn là Nghiêm Trạch tiên sinh.

Cậu lại hướng cặp mắt chờ mong về phía hy vọng của phòng làm việc,

– Phụ thân tên là Lê Chính Thù, ông ta nói với tôi, anh đã biết chuyện của tôi.

Nghiêm Trạch cầm văn kiện từ từ ngẩng đầu lên.

Anh ta đầu tiên hơi nâng mí mắt, có chút chán chết liếc mắt nhìn Lê Hạo một cái, rồi hạ đầu, đánh giá danh thiếp ở trong tay.

Lê Hạo rất có kiên nhẫn đứng yên tại chỗ, một bên chờ, một bên tìm cách lừa gạt Nghiêm Trạch tới tay;

– Nghiêm tiên sinh, vừa rồi anh diễn tôi có chứng kiến, nói thật, diễn kỹ cùng bề ngoài của anh thật sự rất xuất sắc. Tôi dám cam đoan, chỉ cần anh kí hợp đồng với tôi, người tiếp theo nổi tiếng sẽ là anh! Không nổi thì cứ tìm tới tôi, tôi trực tiếp ăn bàn phím*.(*: kiểu như thề độc, không tin là điều đó sẽ không xảy ra.)Nghiêm Trach cầm danh thiếp, hỏi:

– Nổi tiếng có gì tốt?

Lê Trach gãi đầu:

– Có thể kiếm tiền?

– Hết rồi sao?

– Có thể kiếm thật nhiều tiền.

Nghiêm Trạch: “….”

Anh ta đem danh thiếp trả lại cho Lê Hạo: “Thật có lỗi, ta không có hứng.”

Hai người còn lại vội ngăn Lê Hạo:

– Này… người đại diện tiên sinh! Nghiêm Trạch không có hứng, nhưng chúng tôi có. Cậu mau xem hai người chúng tôi có thể làm Đại minh tinh không?

Hai người vẻ mặt mong chờ.

Lê Hạo: “Không.”

Hai người: “…”

– Cứ như vậy đi, người đại diện tiên sinh, nếu cậu muốn kí nghệ nhân, thì kí với hai người bọn họ đi, ta với nổi tiếng không có hứng thú.

Nghiêm Trạch thiếu hứng thú, tựa như cao tăng nhập định, quả thực chính là một thanh niên theo Phật, “Tạm biệt.”

Gặp ngôi sao chưa kịp rớt xuống đất liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ*, Lê Hạo liền nóng nảy:(*: trở về, quay về)– A! Nghiêm tiên sinh, anh có thể cân nhắc lại.

Nghiêm Trạch đứng dậy bước đi:

– Không cần.

Hai người còn lại thấy hắn cự tuyệt lưu loát, không còn chút đường sống, nhịn không được khuyên giải Lê Hạo. Người diễn vị hộ sĩ vỗ vỗ bả vai Lê Hạo, nói:

– Người đại diện tiên sinh, mong thứ lỗi, Nghiêm ca hắn vốn rất cao lãnh.

Lê Hạo mặt dày mày dạn đuổi theo:

Đi đến cửa rạp hát, mắt thấy Lê Hạo giống như cái đuôi đuổi theo mình, Nghiêm Trạch lập tức giận tái mặt.

Anh là loại người không thích nói chuyện, ngày thường liền lười mở miệng, thật ít lời. Thêm gương mặt quá mức xuất chúng, cực kì có tính công kích, bình thường trong rạp hát không có ai giống như Lê Hạo có thể làm anh nhăn mày. Cho dù có điều muốn nói, thì cũng chỉ như hai người hồi nãy, muốn nói nhưng không dám.

Chết tử tế thì không chịu chết, ở cửa rạp hát còn có một tên nhị thế tổ coi trọng Nghiêm Trạch, mấy ngày nay vẫn luôn chạy tới đây canh.

Mắt thấy Nghiêm Trạch bị người bám theo, hắn ta ngay tức khắc cợt nhả đi tới, cầm lấy tay Nghiêm Trạch, muốn đóng anh hùng cứu mỹ nhân.

Thù mới hận cũ cùng tới, dù là thanh niên theo Phật như Nghiêm Trạch cũng không nhịn được tức giận, nhân lúc có Lê Hạo, liền làm trò giết gà dọa khỉ, trực tiếp bẻ cánh tay tên nhị thế tổ, đem hắn đau đến gào khóc gọi bậy.

Lê Hạo nuốt nước miếng.

Cũng may lúc này cậu nhớ tới mình còn có ông cha, liền chạy đi nhắn tin cầu cứu, thỉnh cầu viện trợ.

Lê Chính Thù quả thực quen biết Nghiêm Trạch, cũng không biết hắn cùng Nghiêm Trạch nói gì, Nghiêm Trạch tuy vẫn không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn cùng Lê Hạo ký hợp đồng, thành nghệ nhân chủ chốt của Lê Hạo.

Phía trên, chính là Lê Hạo nhớ lại.



Cân nhắc trong chốc lát, Lê Hạo ít nhiều cũng rõ ràng: Nghiêm Trạch anh ấy căn bản là bị bức, đối phương không hứng thú với việc nổi tiếng, căn bản không nghĩ chuyện này là may mắn. Nếu không có cha cậu hòa giải, chính mình căn bản không thể ký hợp đồng với đối phương.

– Được rồi, tôi biết anh không muốn xuất đạo.

Hiểu rõ Nghiêm Trạch vì cái gì mang ý kiến với mình, Lê Hạo khó hiểu chột dạ, bất quá thấy Nghiêm Trạch không có biểu cảm, bộ dáng dù cậu có nói gì anh cũng không care… Hiền như tượng cũng phải nổi nóng, Lê Hạo cũng vậy.

– Nhưng Nghiêm Trạch à, chúng ta hợp đồng cũng ký rồi, giấy trắng mực đen, anh dù không vui, nhưng cũng nên phối hợp với tôi chớ.

Nếu không phải không tìm được ai khác có thể sánh bằng Nghiêm Trạch, Lê Hạo cũng không muốn ép buộc Nghiêm Trạch lên thuyền giặc.

Nghiêm Trạch vuốt cằm:

– Tôi biết, không phải tôi vẫn luôn phối hợp với cậu đó sao.

Lê Hạo chỉ vào mũi mình, tức giận nói:

– Anh nói phối hợp với tôi tức là thay đổi cách trêu chọc tôi?

Nghiêm Trạch lại làm bộ như ngắm phong cảnh:

– Tôi nói rồi, cậu đây là suy nghĩ quá nhiều.

– Được rồi.

Lê Hạo hiền lành quay lại vấn đề đầu tiên,

– Anh nói gì thì liền như vậy đi. Vậy còn chuyện săn thỏ lúc trước, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh mau nói cho tôi đi.

Nghiêm Trạch di chuyển cổ tay:

– Cậu không biết?

Anh thờ ơ:

– Lê thúc thúc không có nói với cậu thân phận của tôi sao?

Lê Hạo: “…”

Cậu một lòng đều muốn trời giáng “sao tốt” cứu vớt phòng làm việc, căn bản sẽ không thèm ghi nhớ lời cha cậu nói.

Lúc Lê Chính Thù nói với cậu Nghiêm Trạch là đại thần, Lê Hạo cứ nghĩ ông ta nói Nghiêm Trạch tính tình không tốt. Hoàn toàn không nghĩ tới, “đại thần” trong miệng cha cậu, là “đại thần” theo nghĩa đen.

Lắc đầu, Nghiêm Trạch giơ tay lên.

– Tập trung nhìn này.

Anh kéo khóe miệng.

Ba.

Đầu ngón tay tùy tiện vạch ra, Nghiêm Trạch búng tay. Vang lên một âm thanh thanh thúy

Sau tiếng vang—-

Bầu trời đang trong bỗng tối đen.

Trong khoảng thòi gian ngắn, mây gió quay cuồng, tiếng sấm vang rền.

Lê Hạo: “Ngọa tào!!!*”

Đây là cái thao tác gì!(*ngọa tào: Ngôn ngữ mạng, thể hiện sự ngạc nhiên, không thể tin rằng. Còn dùng để chửi thề.)

Bình luận

Truyện đang đọc