NGHE ĐÂU ẢNH ĐẾ RẤT CAO LÃNH

Lê Hạo nghẹn lời, tự lừa mình dối người:

– Anh nói gì cơ? Gió lớn quá tôi không nghe rõ.

Nghiêm Trạch: “….” Anh nhìn qua cửa sổ đóng kín, kiên nhẫn lặp lại:

– Được rồi, vậy tôi nhắc lại lần nữa, tôi là thẳng nam.

Lê Hạo còn không từ bỏ:

– A Trạch, Anh còn giận tôi à? Tôi biết tôi EQ thấp, lúc nói ít suy nghĩ, nhưng giờ tôi đã nghĩ kỹ, tôi thật sự —-

– Khoan, dừng.

Nghiêm Trạch ra dấu im lặng.

– Tôi buồn ngủ, mai tổ đạo diễn sẽ tới, tôi phải dậy sớm tập. Được rồi, cậu mau về đi, người…

Anh dừng lại ba giây, cong miệng, nói thẳng:

– Anh-em-tốt.

Lê Hạo: “….”

Mắt thấy đêm nay dù có nói thế nào Nghiêm Trạch cũng không nghe, Lê Hạo chỉ có thể thở dài, thành thật nhận mệnh đi ra khỏi phòng Nghiêm Trạch.

Nhưng mà lúc đi, cậu cũng đi rất chậm, còn trông mong dựa vào tình cảm giữa mình và Nghiêm Trạch vớt vát. Một đoạn đường không tới năm thước, Lê Hạo cũng kéo được tới năm phút. Nghiêm Trạch thấy cậu không hết hi vọng, cũng chỉ im lặng ôm tay, chán chết nhìn Lê Hạo.

Đợi Lê Hạo đi ra khỏi phòng, anh trực tiếp đi tới đóng cửa, hoàn toàn không cho Lê Hạo kịp phản ứng.

Lê Hạo đứng trước cửa phòng.

Thật lâu sau cậu cũng chỉ có thể yên lặng về lầu bốn.



Ngày hôm sau.

Nghiêm Trạch không biết vì sao Lê Hạo lại tỉnh ngộ, nói thích mình, nhưng anh vô tâm vô phế quen rồi, nghĩ thông muốn làm bạn với Lê Hạo, Nghiêm Trạch hoàn toàn không để chút hối hận của Lê Hạo trong lòng, sau khi Lê Hạo rời đi anh ngủ thẳng tới lúc trời dáng. Hiếm khi Nghiêm Trạch ngủ đã như vậy, ngay cả tính nóng giận lúc rời giường cũng không có.

Sau khi vệ sinh xong, sửa lại quần áo trên người và đạo cụ, anh mang thắt lưng, chậm rãi đi tới mở cửa phòng, chuẩn bị đi nhà ăn ăn sáng, sau đó đi tới chỗ đoàn phim diễn.

Nhưng…

Sau khi mở cửa.

Nghiêm Trạch: “….”

Lê Hạo đứng ở ngoài cửa, trong tay còn bưng một phần cơm sáng: “A Trạch! Anh dậy rồi à! Mau lại đây, nhà ăn chỗ này bán toàn bánh quẩy với sữa đậu này, tôi nghĩ anh không quen đâu, nên tôi sáng nay có đi tới nội thành mua cho anh cháo Bát Bảo, còn nóng lắm! Tôi mang vào cho anh nhé?

Tối hôm qua bị Nghiêm Trạch đuổi ra, Lê Hạo lăn qua lộn lại trên giường suy nghĩ hết một đêm. Nghiêm Trạch như vậy làm cậu hơi nản chí hiểu được, lần này anh ấy đã thật sự chết tâm với cậu, còn đồng ý làm bạn nữa chứ. Nếu muốn vãn hồi, có lẽ chỉ còn cách lên núi đao xuống biển lửa thôi.

Lê Hạo tuy khuyết điểm nhiều, nhưng được cái — cậu không phải là người già mồm cãi láo. Bị Nghiêm Trạch đuổi, cậu cũng không “tâm như tro tàn”, ngược lại lấy bại lấy thất bại làm mẹ thành công, càng bại càng cường.

Muốn Nghiêm Trạch lần nữa thích cậu, cậu chỉ còn cách lấy lòng thành để đả động.

Lê Hạo nghĩ vậy.

—– Đầu tiên, bắt đầu từ những chuyện nhỏ nhặt.

Nghiêm Trạch trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói:

– Lê Hạo.

Lê Hạo khẩn trương:

– Sao thế?!

– Cậu đi tới nội thành bằng cách nao?

Lê Hạo bưng hộp cơm cười gượng nói.

– Tôi không tìm được xe ô tô, bèn đi bộ… nhưng lúc trở về tôi có đi xe!

Nghiêm Trạch co rút khóe miệng:

– Không tìm được ô tô?

Lê Hạo gật đầu.

Nghiêm Trạch:

– cậu có tới bãi đỗ xe nhìn không?

Lê Hạo: “…”

Nghiêm Trạch lại nói:

– Hơn nữa, cậu không tìm thấy xe, cậu không biết gọi ship à?

Lê Hạo: “………………….”

Nghiêm Trạch không biết nói gì.

Lê Hạo đáng thương nói:

– Vậy anh muốn ăn không?

Nghiêm Trạch nhận lấy đồ ăn:

– Lãng phí đồ ăn là đáng xấu hổ.

Thấy anh nhận đồ ăn, Lê Hạo vui vẻ, đang muốn thuận thế vào phòng, thì suýt nữa ăn cửa vào mặt — Nghiêm Trạch nhận đồ ăn trực tiếp đóng cửa nhốt Lê Hạo ở ngoài.

Lê Hạo: “….”

Lúc này Hướng Tây Đông cách vách cũng đi ra.

Hướng Tây Đông ngày hôm qua nghịch tuyết cả ngày, ngủ rất sâu, làm sao biết được động tĩnh phòng bên cạnh. Cậu ta cố tình chải đầu như Hướng Dĩ Lâm, cố ra vẻ thành thục một chút. Thân mặc âu phục phẳng phiu, Hướng Tây Đông một bên sửa áo một bên đi tới phòng bên cạnh.

– A Trạch, anh dậy chưa, mình đi ăn sáng đi…. A?

Đang định gõ cửa gọi Nghiêm Trạch dậy, Hướng Tây Đông kinh ngạc nhìn Lê Hạo đứng trước cửa phòng.

– Anh không phải là người đại diện của A Trạch sao? Sao lại ở đây?

Lê Hạo ôm địch ý đánh giá “Tình địch”.

……. mặc âu phục vào nhìn cứ như nhân viên công chức vậy, a Trạch chắc chưa tới mức coi trọng tên này đâu nhỉ.

Cậu thầm so sánh nhan sắc của mình với Hướng Tây Đông, thầm cho Hướng Tây Đông một con zê-rô, sau đó dứt khoát cho mình một trăm, rồi mới nghiêm trang lên tiếng:

– Tôi là đại diện của a Trạch, sao lại không được ở đây? Hơn nữa, Hướng tiên sinh, Nghiêm Trạch với cậu đâu thân lắm đâu? Cậu cứ gọi là “A Trạch”, có phải hơi kỳ lạ không?

Hướng Tây Đông trầm ngâm:

– Anh nói đúng.

Lê Hạo ưỡn ngực ngẩng đầu.

– A Trạch hơi xa lạ, tôi nên gọi gì đây?

Hướng Tây Đông buồn rầu gãi đầu.

– Gọi lão công thì có nhanh quá không?

Lê Hạo: “….”

Ngay lúc Lê Hạo khinh bỉ nhìn Hướng Tây Đông, hòng dùng ánh mắt bức lui đối phương, thì cửa phòng Nghiêm Trạch bật mở.

Thấy thế Hướng Tây Đông vọt tới.

– A Trạch, anh dậy rồi à! Mình đi ăn sáng đi, nếu anh không muốn ăn nhà ăn, tôi lái xe đưa anh tới nội thành ăn đồ ăn Trung Quốc ha, gọi hai ly sữa đậu nành, uống một chén, đổ một chén—-

Nghiêm Trạch đưa tay đẩy mặt Hướng Tây Đông ra.

– Lê Hạo, cậu tới đây.

Lê Hạo lộ vẻ vui mừng, vội đi tới:

– Anh tìm tôi?

Nghiêm Trạch xòe tay trước mặt cậu.

Lê Hạo: “?” Là sao?

Nghiêm Trạch chậm rãi nói:

– Cậu chưa đưa thìa cho tôi.

Lê Hạo: “…..”

Bình luận

Truyện đang đọc