(P1)
Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh, mọi người vẫn không nhúc nhích cuối cùng vẫn là Quách Mỹ Đồng hoan hô một tiếng đi qua ôm Bạch Vi "Hai ngươi rốt cuộc cũng tới làm bọn tớ mong chờ lắm đó." Lúc nói chuyện ánh mắt còn đánh giá hai người, ăn mặc gì như một đôi vậy? Chẳng lẽ thật sự ở bên nhau? Không thể nào!
Ánh mắt Quách Mỹ Đồng bị Bạch Vi phát hiện, nàng duỗi tay trộm lôi kéo ống tay áo nàng chớp chớp mắt cười mà không nói.
Quách Mỹ Đồng buồn bực không thôi, tuy trong lòng tràn đầy tò mò nhưng nàng cuối cùng vẫn lựa chọn nghe từ chính miệng Bạch Vi, không có nói ra chuyện quần áo nữa.
Thật ra Bạch Vi cũng có tiểu tâm cơ của mình trang phục trùng hợp này cũng là do nàng cố ý. Hôm qua lúc Dương Đồng soạn quần áo nàng có liếc nhìn một chút cho nên hôm nay lựa chọn quần áo cho phù hợp.
Bạch Vi quyết định đánh cược.
Để xem Dương Đồng có thể chịu đựng đến mức độ nào.
Kết quả mấy ngày qua đều làm Bạch Vi rất vừa lòng, nàng cảm thấy hai người đang dần thay đổi mối quan hệ này cũng không phải là không khả thi.
Dương Đồng cũng không biết những cân nhắc trong lòng của Bạch Vi, nàng chỉ đem tất cả sự ôn nhu bày ra trước mặt Bạch Vi đến nỗi quần áo như thế này càng vui vẻ nhịn không được cười trộm.
Dương Đồng vẻ mặt si ngốc duỗi tay cụng ly với Lý Bác chào hỏi: "Bác tử!"
Người bạn ngồi kế bên Lý Bác chọt chọt tay hắn làm mặt quỷ nói: "Dương Đồng kêu cậu kìa!"
Bạn tốt chửi thầm: Bác tử hồi học cao trung đối xử với Dương Đồng tốt hơn bình thường, nếu không phải sau này học đại học khác nhau không chừng hai người có thể trở thành người yêu rồi.
Lý Bác khuôn mặt tuấn tú phát hồng không biết là do thẹn thùng hay do uống nhiều. Hắn khẩn trương cười với Dương Đồng bộ dạng khờ cực kỳ: "Đã lâu không gặp cậu, Dương Đồng."
Dương Đồng mỉm cười gật đầu, sau đó lôi kéo Bạch Vi ngồi xuống cạnh Quách Mỹ Đồng.
Bởi vì mấy năm trước không tham gia tụ hội, Dương Đồng vẫn luôn tìm cớ thoái thác hôm nay đột nhiên tới tham gia đúng là có chút chột dạ. Nàng nhìn nhìn chung quanh không ai nói lời nào, nhịn không được chế nhạo: "Trên mặt tớ và Bạch Vi không có hoa, đừng nhìn nữa!"
"Ha ha ha, bọn tớ không phải là hiếu kì sao mấy năm không gặp bây giờ lại gặp cả hai cùng lúc. Dương Đồng cậu mau khai báo, hai cậu có hẹn với nhau à?" Một bạn học trêu ghẹo nói cũng phá vỡ khoảng cách vô hình của mọi người không thèm để tâm lời nói đùa của Dương Đồng một đám anh em tốt chẳng còn ngượng ngùng gì nữa.
Chỉ là khi đối mặt Bạch Vi bọn họ vẫn có chút do dự. Rốt cuộc đóa hoa cao lãnh cũng không đến lượt mình có thể với tới.
Ngẫm lại lúc cao trung cũng không một ai dám cướp đóa hoa này không biết hiện tại Bạch Vi đã có chậu chưa.
Dương Đồng cười cười răng nanh lộ ra vài phần nghịch ngợm, nói: "Chuyện này không phải đâu, Bạch Vi lúc đó còn đi du học còn tớ thì bận cộng việc ngay đúng thời gian đó mới không tham gia cùng được. Đừng nói chuyện này nữa lát nữa tớ tự phạt hai chai bia thay cho lời xin lỗi của bọn tớ nha?"
Bọn họ không dám vây công Bạch Vi, nhưng đối với Dương Đồng sẽ không nương tay vỗ vai nàng nói: "Tốt thôi, đến lúc đó chúng ta không say không về! Dương Đồng sau khi tốt nghiệp về sau cũng không thèm liên hệ cho anh em gì hết, đáng ghét ghê á!"
"Đúng vậy đúng vậy, tớ mới vừa tốt nghiệp xong đã rủ cậu đi chơi vậy mà một chút cậu cũng không để ý!"
"Lần này tóm được cậu rồi nhá, đợi lát nữa bắt buộc phải giao ra WeChat!"
Dương Đồng bất đắc dĩ cười khổ: "Ok ok hôm nay tớ sẽ chiều ý các cậu. Không nên nóng giận sẽ mau già đó."
"Ôi cảm giác ngày xưa đây rồi."
"Ha ha ha ha, đúng thế."
Dương Đồng nhìn thấy anh em đội bóng rổ cũng vui vẻ không thôi. Đương nhiên cũng không vì vậy bỏ quên Bạch Vi, Dương Đồng nghiên người lộ ra phía người phía sau nàng nhếch miệng cười: "Để nói cho các người nghe bây giờ Bạch Vi với tớ là đồng nghiệp đó, trước kia ngồi cùng bàn hiện tại là đồng nghiệp có thấy bất ngờ không?"
"Bạch Vi cũng công tác ở Thanh Thụ à?" Các nàng nghe nói Dương Đồng đang làm giáo viên thể dục tại trường sơ trung của bọn họ chỉ là không biết Bạch Vi cũng làm ở đó.
Đột nhiên bị nhắc đến Bạch Vi gật gật đầu, tươi cười nhợt nhạt, đôi mắt sáng xinh đẹp, "Đúng vậy, tớ và Dương Đồng đang giảng dạy tại Thanh Thụ hiện tại là giáo viên tiếng Anh."
Các nàng nói chuyện cùng Bạch Vi có vài phần câu nệ không giống khi nói với Dương Đồng.
Bạch Vi là người mẫn cảm chắc chắn phát hiện các nàng đang nói chuyện cẩn thận. Đôi mắt hiện lên một tia bất lực.
Vẫn là Dương Đồng phát hiện Bạch Vi không đúng duỗi tay chỉnh tóc nàng, lộ ra khuyên tai màu đỏ quay đầu cười đến xán lạn: "Hỏi chúng tớ xong rồi cũng nên kể về các cậu tí đi chứ. Các cậu hiện đang làm gì?"
"Có thể là cái gì, nhân viên văn phòng điển hình."
"Tớ đã là bà chủ nhỏ của gia đình, mệt thực sự."
Các nàng cũng không nghĩ rằng biểu hiện của mình rõ ràng đến như vậy nhưng mỗi khi nghie đến Bạch Vi lại có cảm giác mâu thuẫn. Cũng không tính là mâu thuẫn, chỉ là cảm thấy có cái gì đó vô hfinh ngăn cách ở giữa.
Đại khái là do thời kỳ cao trung Bạch Vi làm đám học tra bị ánh sáng học bá dọa sợ....
Bạch Vi nhẹ nhàng thở ra e lệ cười với Dương Đồng, không được tự nhiên mà sờ sờ mặt.
Dương Đồng trấn an mà ngoéo tay nàng, tươi cười treo ở bên môi không dứt.
Qua một hồi lâu Quách Mỹ Đồng xem như minh bạch, nếu nàng còn nhìn không ra thật là phải xin lỗi 25 năm ăn cơm!
Dương Đồng tuyệt đối thích Bạch Vi, mỗi lần ánh mắt dừng ở trên người Bạch Vi đều là sao nhỏ lấp lánh, càng miễn bàn vừa rồi còn săn sóc giải vây cho Bạch Vi.
Quách Mỹ Đồng ngửa mặt lên trời thở dài. Tại sao mình kết hôn rồi mà vẫn được phát cơm?!
Kéo nhẹ tay Bạch Vi, Quách Mỹ Đồng cười xấu xa không thôi: "Hai ngươi hiện tại quan hệ rất tốt sao."
"Đúng vậy, chúng tớ là bạn tốt."
Quách Mỹ Đồng: "............" Thay mặt Dương Đồng thắp từng ngọn nến nhỏ.
Dương Đồng: "............" Thần sắc bất biến, chỉ là trong lòng "Lộp bộp" một chút. Nàng hiện tại thật muốn liều mạng mà ôm bả vai Bạch Vi cầu xin cậu mở to mắt nhìn tớ đi. Tớ không muốn làm bạn tốt gì đó đâu, tớ muốn làm bạn gái cậu. Tớ muốn thượng cậu!
Quách Mỹ Đồng cười ngã vào đầu vai Bạch Vi, không thể tưởng được Bạch Vi luôn luôn lấy chỉ số thông minh nghiền áp chúng ta sẽ có một ngày không đoán được câu trả lời, thật là đáng mừng!
Bạch Vi vuốt tóc cười đỡ Quách Mỹ Đồng: "Nhìn cậu kìa, còn gì là hình tượng nữa chứ."
Nàng vừa dứt lời, Quách Mỹ Đồng nháy mắt thu hồi tươi cười.
Đừng đùa lần này bản thân đã chuẩn bị trang phục kĩ càng! Món nào cũng một bộn tiền!
Bên này náo nhiệt, bất quá đám con trai bên kia lại yên tĩnh hơn không ít.
Lý Bác ngồi cạnh bạn tốt Triệu Lỗi chậc lưỡi nói: "Ban hoa không hổ là ban hoa, bao nhiêu năm vẫn xinh đẹp như vậy. Bác tử, cậu nói xem giờ tớ theo đuổi người ta thì có thành công không?"
Lý bác trừng hắn một cái: "Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, đừng suy nghĩ nhiều." Nói xong, liền uống một ngụm bia.
"Vì sao? Sao cậu lại nói anh em tốt của mình như thế chứ?"
Lý Bác lại lần nữa khinh bỉ: "Cậu có thể đánh thắng Dương Đồng không?"
Triệu Lỗi tức khắc câm miệng: "Hay là thôi đi, tớ nhận thua."
Dương Đồng có thể trở thành nữ chiến thần cũng không phải là nói giỡn, dù sao cũng đánh không lại nàng!
"Không đúng Bạch Vi là Bạch Vi, Dương Đồng là Dương Đồng, chuyện đánh đấm thì liên quan gì?" Triệu Lỗi buồn bực.
Lý Bác bĩu môi: "Dương Đồng là sứ giả hộ hoa (bảo hộ hoa khôi), cậu trước tiên phải đánh thắng nàng mới có tư cách nói tiếp."
Lý Bác càng nói càng cảm thấy chính mình quá khổ, mình lớn lên cũng không xấu, tính tình cũng tốt. Tự nhiên cảm thấy thích một người thì người ta lại có người trong tâm. A di đà Phật!