NGHE NÓI NGƯƠI MUỐN CƯỚI TA?

Bầu không khí trong phòng càng mê mang, me Dương khoanh tay đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Đồng, dường như muốn nhìn thấu nàng. Ánh mắt nóng rực thế kia làm Dương Đồng đứng ngồi không yên, đành phải cười lấy lòng nói: "Mẹ, chuyện này con sớm muốn nói với mẹ rồi chỉ là chưa tìm được thời cơ thích hợp."

Mẹ Dương hừ lạnh một tiếng, trợn mắt lười để ý Dương Đồng. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại ba người, đã không còn người ngoài mẹ Dương chẳng còn để ý gì nữa hết.

Nàng đứng bên cạnh Dương Đồng cười đến ôn nhu nhìn sang Bạch Vi, nàng trong lòng rốt cuộc cũng thả xuổng được nỗi lo lắng rốt cuộc đứa con gái ngốc này cũng đem được nữ thần trong lòng về. Vừa nghĩ ánh mắt càng ôn nhu thêm vài phần mẹ Dương đi qua giữ chặt tay Bạch Vi, cười nói: "Bạch Vi, hôm nào qua nhà chúng ta dùng cơm nhé lão Vương sớm muốn gặp con rồi đấy."

Trong lời nói còn có một ý khác đó là người trong nhà đều hoan nghênh Bạch Vi.

Bạch Vi lập tức hốc mắt đều đỏ, nước mắt lưng tròng nói: "Dì à, con...." Bạch Vi cho rằng mẹ Dương nhìn thấy bọn họ vừa nãy sẽ có rất nhiều điều không vừa ý. Không nghĩ tới thuận lợi như vậy, trời mới biết vừa mới nhìn thấy mẹ Dương trong lòng mình có bao nhiêu khẩn trương.

"Con bé ngốc, khóc cái gì chứ, không biết còn tưởng rằng Đồng Muội nhà cô khi dễ cháu. Nếu hôm nay hai đứa vợ chồng son cần thời gian riêng tư vậy mẹ về trước đây." mẹ Dương trấn an Bạch Vi, đôi mắt chuyển sang Dương Đồng thái độ lập tức thay đổi, hung tợn mà nhéo nàng một chút, trong mắt uy hiếp rõ ràng.

Dương Đồng bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra về nhà không thể một trận quở trách.

Vốn dĩ tính toán chờ thêm một ít thời gian nữa mới nói cho người nhà chuyện này, nào biết ông trời không chiều lòng người, thế nhưng bị lão mẹ bắt gặp được quả đúng là " bắt gian tại giường".

Dương Đồng mỉm cười giơ tay ôm lấy bả vai Bạch Vi, nói: "Mẹ, hôm sau con đưa Bạch Vi về nhà được không?"

Dương mẹ gật đầu, không có ý kiến gì. Hiện tại con gái bắt được nữ thần rồi, chuyện kế tiếp chắc chắn là bàn chuyện hôn sự?

Ánh mắt bà sáng lên, nàng nhìn Dương Đồng lại nhìn Bạch Vi càng nhìn càng cảm thấy hai người vô cùng phù hợp. Mình phải nhanh về nhà nói tin tốt này cho lão Dương, không chừng cuối năm nay còn có thể bế cháu!

Dương Đồng nhướng mày, theo hiểu biết của nàng về lão mẹ hiện tại chắc chắn bà đang nghĩ mấy chuyện kì lạ gì rồi, Dương Đồng lập tức hỏi: "Mẹ đừng có bày ý đồ xấu xa gì nha."

Mẹ Dương vừa nghe lời này, bốc hỏa nhịn không được động thủ đánh lên cánh tay Dương Đồng, cả giận nói: "Có đứa con nào nói chuyện với mẹ ruột như thế không! Càng nhìn càng thấy phiền. Con nhanh chóng kết hôn rồi dọn đi nơi khác ở đi nếu không ngày nào đó chọc cho mẹ cao huyết áp mất." Nàng đột nhiên nói như vậy chính là cố ý xem biểu hiện của hai người với chuyện kết hôn như thế nào.

Dương Đồng muốn kết hôn, mà Bạch Vi cũng cảm thấy cùng Dương Đồng kết hôn là việc tốt. Vì vậy khi hai người nghe được chuyện kết hôn không có kháng cự.

Dương mẹ vừa thấy vậy cũng an tâm. Mong chờ lâu như vậy rốt cuộc cũng thấy ánh dương.

Dương Đồng tiễn mẹ Dương trong phòng khôi phục an tĩnh, nàng xoay người cười với Bạch Vi cũng không biết sao ý cười lây sang Bạch Vi cả hai cùng nhau cười lớn.

Quá ngượng ngùng, bị trưởng bối bắt quả tang đang thân thân Bạch Vi nhưng nói như thế nào quan hệ của bọn họ cũng coi như hoàn toàn được công nhận.

Dương Đồng cong lưng nói: "Hôm sau cùng tớ về nhà gặp ba mẹ nha." Nàng ánh mắt nhu tình mật ý, xấu hổ đến nỗi Bạch Vi đỏ mặt rũ mi.

Bạch Vi cắn môi, gật đầu, nhìn thấy Dương Đồng lộ ra gương mặt tươi cười nàng nhón mũi chân nhào vào lòng Dương Đồng. Giọng nói mềm nhẹ giống như kẹo bông "Tớ cảm thấy mọi chuyện xảy ra giống như một giấc mơ vậy, chúng mình trở thành người yêu rồi còn gặp mẹ cậu. Dương Đồng, tớ hơi sợ."

Dương Đồng ôm eo nhỏ, cằm lạnh lẽo ở trên má nàng cọ xát, khóe miệng nhếch lên voo cùng tự tin ngữ khí ôn nhu "Có tớ ở đây, không sợ, ngoan."

Bạch Vi khẽ thở dài, đem bản thân rút vào lòng Dương Đồng chỉ có như vậy mới có thể khiến Bạch Vi an tâm cũng chỉ có như vậy Bạch Vi mới có thể cảm nhận hết được bản thân không hề cô đơn.

"Hôm nay tớ không thể ngủ lại đây. Phỏng chừng lát nữa tớ gọi điện kêu về, về nhà nghe trách móc." Dương Đồng vẻ mặt đưa đám, môi hôn lên khắp khuôn mặt Bạch Vi nếu có thể nàng thật sự không muốn về nhà!

Bạch Vi nghe ra nàng nói vui sướng khi người gặp họa, "Ai bảo lúc trước cậu bày trò giấu họ, lúc này kinh hỉ chưa xong ngược lại thành công bị oán trách."

"Sao mà tớ biết chuyện này sẽ xảy ra chứ!"

Bạch Vi biểu tình cũng không quá tốt nàng nhớ vừa rồi dì Vương và mẹ Dương cùng bước vào. Cho tới nay trong mắt dì Vương mình chính là một cô gi ngoan ngoãn, hiện tại xem ra, hình tượng thay đổi...

Bạch Vi đột nhiên hối hận mình sao lại lười nếu không phải vì lười mua nguyên liệu nấu ăn, thì sao phải đưa chìa khóa nhà cho dì ấy! Nếu như thế một màn bắt gian đôi uyên ương cũng không diễn ra!

Bạch Vi cười khổ không thôi, mấy ngày kế tiếp chắc không dám đối mặt với dì Vương mất....

Dương Đồng vuốt ve eo nhỏ Bạch Vi, vô cùng quyến luyến hương vị thuộc về nàng. Đại khái là tình nhân trong mắt ra Tây Thi đi, từng thứ trên người hau chỉ cần liên quan đến Bạch Vi đều làm mình mê luyến. Thật luyến tiếc không muốn về nhà, bằng không hôm nay lại có thể ôm nàng ngủ!

Dương Đồng cảm thấy chính mình nên bàn chuyện kết hôn ngay bây giờ. Chờ kết hôn về sau mình muốn như thế nào liền như thế đấy!

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy cuộc sống sau này thật màu hồng.

Bất quá, Bạch Vi nàng sẽ đồng ý sao?

Dương Đồng rũ mắt nhìn Bạch Vi, muốn mở miệng rồi lại nuốt xuống. Thôi, chờ hôm nào thích hợp sẽ hỏi rõ ràng.

Dương Đồng cảm giác túi quần run run, nàng lấy điện thoại ra nhìn không ngoài dự đoán, than thở: "Sắp tận thế rồi."

Bạch Vi buồn cười, cười ôm hai má Dương Đồng hôn lên đôi môi nàng một chút, nói: "Về nhà cẩn thận, tớ chờ tin nhắn WeChat của cậu."

"Vâng! Cậu lại hôn tớ một cái." Dương Đồng liếm môi dẩu miệng, bộ dáng xấu xa.

Bạch Vi đôi mắt cũng mang theo nét cười, biết nàng làm nũng với mình mà trong lòng lại sắp bị nàng làm mềm nhũn ra sao có thể không từ chối.

"Chụt~"

Dương Đồng vừa lòng nhướng mày, đáy mắt nhu tình, "Thật ngoan, lát nữa nhớ uống thuốc đấy, đừng quên nha."

Bạch Vi gật đầu "Biết rồi."

Trí nhớ mình vô cùng tốt sao có thể quên được? Chỉ vì muốn nàng để ý mình, muốn được nàng quan tâm chăm sóc.

Từ khi bắt đầu yêu đương, mấy chuyện này bắt đầu càng xuất hiện nhiều hơn. Đúng là... Bị tình yêu làm mụ mị đầu óc.

"Tớ đi đây, không cần tiễn tớ!"

"Vâng." Bạch Vi nghe lời đỡ khung cửa nhìn Dương Đồng rời đi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng được. Đương Bạch Vi mới đóng cửa lại vừa khéo phía đối diện Vương Tú Mai đúng lúc mở cửa ra.

Bạch Vi nhìn Vương Tú Mai cười ý vị thâm trường, trên mặt đỏ ửng sợ hãi nói: "Dì Vương...."

Dương Đồng vừa về đến nhà, ba Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng so với mẹ Dương ánh mắt còn khủng bố hơn. Dương Đồng sợ tới mức tay cầm chìa khóa run lên, cẩn thận hỏi: "Ba.... có chuyện gì?"

Ba Dương vỗ bàn, hùng hổ: "Hay lắm, yêu đương còn gạt người trong nhà? Con tưởng bản thân còn là đứa trẻ mới lớn sao? Cũng đã gần 40 rồi còn lo lắng yêu sớm cái gì nữa!"

Dương Đồng vẻ mặt phức tạp, "Ba... Con mới 25 tuổi, gì mà gần 40 dữ vậy!" Mặc dù nàng là người đĩnh đạc không so đo nhưng tuổi tác vĩnh viễn là từ ngữ cấm kị của phụ nữ!

Ba Dương trừng đến đôi mắt tròn xoe, "Trọng điểm là cái này sao! Dương Đồng đừng nói sang chuyện khác!"

Dương Đồng ngượng ngùng cười: "Dạ dạ dạ, ba cứ nói đi."

Mình thật là bất lực, thật đáng thương, thật nhỏ yếu QVQ.

"E hèm, con với cô bé kia đã quen bao lâu rồi?" ba Dương thanh thanh yết hầu, trong lòng có điểm kích động.

Dương Đồng gãi gãi đầu: "Sau lần xem mắt đó đã ở bên nhau, hình như cũng không mất nhiều thời gian đúng không mẹ?"

Mẹ Dương chẳng thèm can dự vào tiếp tục ngồi đó nhìn, Dương Đồng co rút khóe miệng.

"Nghe mẹ con nói rằng mấy ngày sau muốn mời cô bé đó về nhà?" Dương ba lại hỏi.

Dương Đồng gật đầu: "Tất nhiên, con vất vả đuổi người đến tay. Phải nhanh chóng mang người về nhà cho ba mẹ xem mắt con dâu chứ."

Dương ba tỏ vẻ vừa lòng, "Ba cũng đồng ý, nhanh đem người về ổ nhỏ đi. Trước kia ba nghe đồng sự nói cô bé kia được rất nhiều người ngưỡng mộ."

Dương Đồng ngạo kiều ngửa đầu huênh hoan "Có phải không ba! Người con thích sao có thể không ưu tú cơ chứ!"

Mẹ Dương gặm quả táo động tác dừng một chút, liếc mắt khinh bỉ da mặt con gái càng ngày càng dày.

"Cô bé đó không ăn kiêng gì chứ? Có thì nói cho mẹ con một tiếng, hôm sau không thể làm người ta thất vọng được." ba Dương là người ôn hòa, ông hy vọng Bạch Vi có thể cùng Dương Đồng sớm ngày hạnh phúc.

Dương Đồng nghe xong khoát tay "Không có gì, ngày mai con sẽ nấu cơm! Vi Vi chỉ ăn quen thức ăn con nấu thôi."

"......" Được, còn chưa rước vợ về đã đội lên đầu chăm lo hầu hạ như vậy. Mẹ Dương thở dài, cùng Dương ba bất đắc dĩ liếc nhau, cuối cùng nhịn không được cười cười.

Mẹ Dương lúc này xen vào nói: "Hôm nào hẹn một ngày chúng ta đến gặp cha mẹ nàng đi."

Dương Đồng biểu tình biến đổi, đáy mắt hiện lên thương tiếc: "Mẹ, cha mẹ Vi Vi đều vì bệnh qua đời..."

Mẹ Dương vỗ nhẹ miệng mình, trách không được lúc vào phòng Bạch Vi cảm thấy trống rỗng giống như thiếu cái gì. Thì ra... may là lần này mình lắm miệng hỏi trước, nếu khi đó Bạch Vi tới mình hỏi cha mẹ nàng, trời ơi như vậy thật quá đáng.

Ba Dương cũng hơi sững người, sinh lão bệnh tử tuy nói là chuyện thường, nhưng sau khi nghe xong trong lòng vẫn có vài phần khó chịu cùng chua xót.

"Về sau con phải chăm sóc Bạch Vi thật tốt, nghe không?"

Dương Đồng cười: "Đương nhiên ạ."

Bạch Vi đã sớm là một phần không thể thiếu trong cuộc sống mình.

Bình luận

Truyện đang đọc