NGHE NÓI ỐC SÊN ĐẺ ĐƯỢC TRĂM TRỨNG

Chương 33:


Hùng Âm dỗ cho hai đứa nhóc đi ngủ, dự định mang chăn gối xuống dưới phòng khách nằm đợi ba hai đứa nhỏ về thì cửa bật mở.
Tinh hầm hầm tiến vào, thấy Hùng Âm đang nhìn mình liền tiến tới, hung hăng mà nói.

“Hai đứa nhóc là con của tôi.”
Người đàn ông ngớ ra.

Này là say rồi à? Hùng Âm đứng dậy, đi vào trong bếp muốn rót một cốc nước cho người uống.
Tinh lẽo đẽo đi theo sau, thấy Hùng Âm bơ mình liền cảm thấy tủi thân.

“Sao anh không trả lời? Hay anh cũng nghĩ hai đứa nhóc là con của mình, tôi không phải ba của chúng nó.

Tôi nói cho anh biết, tôi mang nặng đẻ đau chúng nó đấy.”
Hùng Âm đem cốc nước chìa ra, Tinh ngửa cổ uống cạn.

Còn nấc lên một cái.
“Mang nặng đẻ đau?” Hùng Âm nhắc lại.
“Thực ra thì cũng không đau lắm.

Nhưng mà vẫn đau.” Tinh sửa lại lời.

“Cái chính là, hai đứa nhóc là con của tôi.

Con của tôi mà.”
“Ừ, ừ.

Con của chúng ta.

Đừng tức giận.

Ngồi xuống nghỉ một chút nhé.” Nói rồi Hùng Âm di chuyển trở lại phòng khách.

Tinh vẫn lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa nói.

“Nhưng mà mọi người đều không tin đó là con của tôi.

Con do tôi đẻ ra, mà họ cứ nói là do mang thai hộ.

Làm gì có người đàn bà nào ở đây chứ?”
Càng nói, vành mắt càng hồng, cứ như đang chịu uất ức to lắm.

“Là con của tôi mà.”
Hùng Âm nhìn thanh niên ấm ức kể lể, càng nói, nước mắt càng to, như hạt đậu chảy xuống mặt.

“Được, là con của cậu.

Đừng khóc.

Ai nói gì sao?”
“Mấy đứa em tôi nói.

Chúng nói nhăng cuội.”
“Ừ, nói bậy nói bạ không.

Lần tới không nói chuyện với chúng nữa.”
“Tôi đoạn tuyệt với chúng rồi.”
“Ừ.”
“Không gặp chúng nữa.”
“Ừ.

Không gặp nữa.

Mai này ở trong nhà chăm hai đứa nhóc được không?” Hùng Âm buồn cười phụ hoạ.
“Không, tôi muốn đi nhậu.”
“Uống bia rượu không tốt đâu.” Hùng Âm nhíu mày.
“Anh đi với tôi, chúng ta mang hai đứa nhỏ đi cùng.

Đi… Đi chơi thôi.

Nhậu… nước ngọt?”
“Được.” Người đàn ông gật gật đầu.

“Giờ thì đi nghỉ nhé.

Đi ngủ rồi tối mai chúng ta đi nhậu.”
“Thật á?” Tinh nhìn qua.

“Hứa nhé? Không nói dối nhé.”
“Ừ, tối mai nhậu.”
Tinh gật gật gù gù, dùng tay quệt ngang mặt lau nước mắt.

Bọng mắt hơi đỏ nhìn người đàn ông trước mặt.

Không biết có phải nhớ tới ý định ban đầu hay không mà Tinh nói thêm.

“Phong với Thi là con tôi.”

Hùng Âm phì cười, đứng dậy đẩy người lên phòng.

“Được, con cậu, con của cậu.”
*****************
Hùng Âm hứa tối mai ăn nhậu thì anh sẽ cho người nhậu.

Chỉ là nhậu tại gia hay là ra quán thôi.
Tinh nhìn một bàn mấy món đồ chiên giòn dầu mỡ thường thấy trong quán nhậu, còn có đồ sống tươi roi rói.

Bên cạnh là lốc bia ướp lạnh sẵn, mấy chục cái bát sắp sẵn đũa.
“Nhà có ai qua sao?” Tinh nhìn đám bát đĩa phải có đến gần chục cái.
“Không phải cậu muốn nhậu sao? Nhậu không có bạn bè sao vui.” Hùng Âm vừa nói vừa đưa hai đứa nhóc ít đồ ăn mềm cho chúng nhấm nháp.

“Tôi có gọi ít người qua.

Đều là đồng nghiệp cả.”
Đồng nghiệp của Hùng Âm, tất nhiên là mấy vị quân nhân kia rồi.

Nhìn ai nấy đều phải cao mét tám cơ bắp, giọng sang sảng cười đùa với anh ta.
Tinh ở một bên câu nệ, cũng không biết trò chuyện kiểu nào.

Nhưng mà ngồi vào bàn nhậu, bốn bể đều là anh em.
Tinh nhìn chai rượu đế đồng nghiệp Hùng Âm mang qua.

Có lẽ suy tính đến việc cậu mới mổ nên là chỉ rót nửa cốc.

Rượu vào cuống họng, cay xè lại nóng bừng, khiến người ta phải khà một tiếng mới dễ chịu.
Hùng Âm chỉ làm vài món như đồ chiên giòn, còn lại đều là đặt ở quán nhậu đưa về.

Tỉ như món vịt tì bà này.

Còn có tôm sốt thái, ếch núp lùm, sụn gà cháy tỏi.
Hai đứa nhóc được ăn sữa xong thì ngồi nhìn người lớn trò chuyện, thi thoảng bị trêu ghẹo đến thì cười khanh khách.
Nhóc Phong lớn hơn em gái nhiều, cái trán rộng thông minh khiến người ta yêu thích mà hôn lên một cái.

Mà bé Thi thì chê mấy người uống rượu hôi mùi, nhất quyết không cho hôm.

Một tay cầm miếng trái cây cắn ch.ảy nước.


Chưa có răng, chỉ có thể ăn nước thôi.
Nói chuyện vui vẻ, đến tận gần mười giờ mới xem như thu dọn tàn cuộc.

Hùng Âm sắp xếp xe tới chở mọi người về, nhìn Tinh say đến mềm người, miệng vẫn còn cười ngờ nghệch trên ghế.
Tống đám đồ bát đũa vào trong máy rửa bát, lại đẩy hai đứa nhóc đã ngủ kềnh trong xe đẩy lên phòng, rồi mới chạy xuống bế ba hai đứa lên.

Chiếc áo dính vết rượu cùng đồ ăn, có chút dơ.

Sợ thanh niên ngủ không thoải mái, Hùng Âm liền đi kiếm áo cho cậu thay, tự ý cởi áo cho Tinh.
Thời gian mang thai có thể xem là thời điểm bồi bổ nhiều nhất cho thanh niên.

So với vẻ gầy nghêu ngao gần một năm trước, hiện tại phần bụng còn hơi lồi ra chút mỡ bụng.
Vết sẹo mổ yên lặng nằm ở góc khuất.

Tay nghề mẹ Hùng rất tốt nên không nhìn thấy rõ.

Đợi qua một thời gian là sẽ lặn hẳn rồi.
Hùng Âm giúp Tinh mặc vào áo mới, bàn tay như vô tình mà sượt qua da thịt nóng hầm hập.

Thanh niên hừ hừ khó chịu mấy tiếng, lại không tỉnh, xoay người muốn trốn.
Anh chỉ có thể leo lên, dùng hai chân đè người lại, cưỡng chế đem tay xỏ vào tay áo.

Làm xong, người cũng có thể thoải mái nghiêng người ôm lấy gối dài để nghỉ ngơi.
Tinh dường như lầm bầm gì đó, Hùng Âm cúi đầu, muốn nghe cho rõ chút.
“Vui lắm, Hùng Âm… Cám ơn…”
Người đàn ông hơi sững lại một chút, vui vẻ đứng dậy.

Cảm giác thành tựu trong lòng càng ngày càng lớn..

Chương 34:


Thời gian trôi chậm rãi, thoải mái đến độ mọi người đều quên mất Hùng Âm còn có công việc. Lịch nghỉ phép thai sản cho người cha hết, Hùng Âm cũng nhận được nhiệm vụ mới cho bản thân.


Nhìn địa chỉ sắp tới, anh lâm vào trầm tư. Tinh ngồi gác chân ăn hoa quả cũng cảm nhận được sự căng thẳng. “Sao thế? Có ai đòi tiền à?”


“Tiền tôi làm đủ nuôi hai đứa nhóc đến lúc học đại học.” Hùng Âm đáp lại. “Tôi sắp phải đi làm việc… Ở nước ngoài.”


“Bao lâu?” Tinh ngỏng đầu lên ngạc nhiên.


“Một tuần. Nếu như sớm thì mất ba ngày.”


Thanh niên bật dậy lo lắng nhìn Hùng Âm. “Vậy ai pha sữa? Ai thay tã cho hai đứa nhóc? Còn có ru ngủ, cho ăn, vỗ ợ hơi? Tôi đâu có biết làm.”


Hai đứa nhóc đã gần năm tháng tuổi, học được cách lật người rồi nên sẽ hiếu động và cần quan sát nhiều hơn. Hùng Âm phải chuyển hai đứa buổi tối vào phòng để lật chúng lại phòng khi chúng tự lật rồi bị khó thở. Mấy tối gần đây bé Thư còn quấy khóc đêm, nên là Tinh tuần trước được chuyển sang phòng khác để nghỉ ngơi.




“Tôi sẽ nhờ mẹ qua giúp cậu.” Hùng Âm bày tỏ. “Cậu muốn mẹ của cậu qua, hay mẹ của tôi?”


“Mẹ của tôi. Mẹ của anh, tôi cứ thấy ngại í.” Tinh đáp ngay. “Anh đi một tuần lận sao? Bao giờ đi?”


“Nhiệm vụ đến đột ngột, chiều mai là đi rồi.”


“Vậy thì đi cẩn thận nhé.” Tinh gật đầu, chấp nhận sự thật bản thân sắp phải cáng đáng 2 đứa nhóc.


Hùng Âm nghe xong liền đỏ mặt. “Cám ơn.”


“Cậu đỏ mặt cái gì chứ?” Tinh giơ chân đạp một cái.


Mẹ Tinh nghe tin liền đồng ý ngay, sáng hôm sau đã mang đồ qua chuẩn bị thời kỳ chăm con chăm cháu. Hùng Âm nói mấy lời khách sáo, sau đó chạy đi khiêng đồ để sẵn ra cửa, chờ người bên cơ quan tới đón.


Mẹ Tinh nhìn con rể tất bật, con trai mình thì ôm hai đứa nhóc cùng điều khiển, vui vẻ xem tivi. Có chút ngượng ngùng. “Để mẹ giúp.” Nói rồi bà nhấc một chiếc vali lên.


Hùng Âm ngăn bà lại, hoảng hốt. “Đồ trong đây khá nguy hiểm. Mẹ cứ ngồi nghỉ chút đi. Con khiêng chút là xong ạ.”


Đến đầu giờ chiều thì có một chiếc xe màu đen kín đáo di chuyển vào nội khu. Hùng Âm xách đồ di chuyển nhanh ra ngoài, trước khi đi hôn con trai, con gái một cái, âu yếm không nỡ rời.





Anh nhìn Tinh đang ôm hai nhóc, không kìm được căn dặn. “Ở nhà chăm con nhé. Đừng mải chơi. Đợi tôi về, tôi đưa cậu đi nhậu sau. Đừng có…”


“Tôi biết rồi. Anh đi làm việc của mình đi.” Tinh đỏ mặt hét lên, đá người đi. Cậu sắp bị ánh mắt của mẹ nhìn đến cháy người rồi.


Đợi xe di chuyển đi rồi, mẹ Tinh nhìn chằm chằm con trai. “Đừng mải chơi sao? Đi nhậu sao?”


“Mẹ, mẹ đừng nghe anh ta nói bậy.” Tinh giải thích. “Con có chăm hai đứa nhỏ mà.”


“Ừm hửm, làm gì?”


“Cho ăn này. Con biết cho hai đứa nhỏ ăn.”


“Còn gì nữa?”


“… Hết rồi.”


Nghê Lan hận rèn sắt không thành thép, vươn tay đánh con trai một cái. Bà đẩy xe đẩy hai đứa nhóc vào trong nhà. “Con đùn đẩy hết mọi thứ cho chồng thế à? Có người mẹ nào như con không chứ? Mau vào nhà.”


“Mẹ à, mẹ nghe con giải thích.”


Tinh luống cuống chạy theo vào trong. Cậu đâu có biết, khoảng thời gian thiếu Hùng Âm chính là thời gian chăm con gian khổ nhất của mình…


*****************


Lời tác giả: Hehe, vậy mới biết quý trọng con rể nhà chúng ta chứ. Ỷ y có chồng không chịu làm nè )


Khoảng 1-2 chương trước có 1 chi tiết là hai đứa nhóc đã ngồi được. Tui hôm nay tra lại thấy nhiều nguồn ghi rằng 7-9 tháng tuổi gì đó bé mới có thể ngồi mà không cần sự hỗ trợ. Cũng không biết là tự ngồi dậy hay là có người dựng không cần người chống.


Mọi người cứ tự hiểu là tự ngồi của hai đứa nhỏ ở chương trước là được dựng dậy rồi tự ngồi nha:>> Xin lũi hai con vì sự thiếu hiểu biết của bà.


Dưới đây mời các bạn chiêm ngưỡng những câu nói quen thuộc của các bà mẹ khi thấy con làm việc không vừa mắt mình.


*****************


Mẹ Tinh nhất quyết muốn dạy con trai chăm sóc cháu của mình. Con rể của bà có thể giúp Tinh giải quyết việc chăm con, nhưng ít nhất con của mình cũng phải có năng lực và ra dạng một người sinh ra hai đứa nhóc chứ?





“Mau pha sữa cho hai đứa nhóc đi. Biết pha không?”


Tinh lí nhí đáp. “Không ạ.”


“Không biết thì học. Lấy bình ra đây.”


Nước nóng đun sẵn trong phích, chỉ cần đổ ra là có thể sử dụng. Lại kiểm tra nhiệt độ có nóng quá hay không.


Nghê Lan cầm bình sữa, bị nóng phỏng tay mà đặt vội xuống. “Nóng thế này thì phỏng lưỡi con nó mất. Để nguội đi.”


Tinh ngoan ngoãn làm theo, nhìn bình sữa, không hiểu sao lại thốt ra một câu. “Con cho đá vào được không ạ?”


“Để làm gì? Viêm họng à?” Mẹ Tinh tức giận đến bật cười. “Kiếm nước mát, ngâm bình vào hạ nhiệt. Còn đứng xem à.”


Tinh khóc không ra nước mắt chạy lên xuống lấy đồ chăm con. Không đến hai, ba vòng đã mệt bở hơi tai.


“Hai đứa nó đầy bỉm rồi. Thay bỉm đi.”


Tinh cầm chiếc bỉm nặng trĩu, ném vào thùng rác. Mẹ Tinh ở bên cạnh không ngừng chỉ đạo, một bên làm mẫu, một bên hướng dẫn.


“Hai chân hai ống, để chung thế kia thì nhảy lò cò à.”


“Đừng dán chặt quá.”


“Thôi con đi ra đi. Ngứa hết cả mắt.”


Hai bàn tay mười ngón thoăn thoắt đem chiếc bỉm nhàu nhĩ trong tay Tinh thành đẹp đẽ. Nhóc Phong cũng không cần phải tơ hơ của quý trong không khí nữa.


“Nào, giờ cho ăn xem nào.Ừ, đúng rồi.”


“Mẹ thấy con giỏi không?”


“Đừng có mà cười. Anh làm sai tôi đánh đòn đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc