NGHE NÓI ỐC SÊN ĐẺ ĐƯỢC TRĂM TRỨNG


Phía trên thực sự rất tức giận.

Tin này chính là hành động gạt phắt đi tất cả động thái hoà bình mà bọn họ muốn xây dựng.
Chỉ huy mang người còn sống lui trở về một khu vực gần đó trị thương, lúc nhận được mệnh lệnh từ đại tướng còn xúc động hồi lâu.
“Bên trên đã cho di chuyển xe tăng, các vũ khí hạng nặng, đồng thời ra lệnh, thấy địch là bắn.

Không cần quản đang ở vị trí nào, tình huống nào.”
Gần một nghìn người vui mừng hô lên.

Nhưng mà muốn chiến đấu, trước nhất phải dưỡng thương cho khoẻ.
Hùng Âm băng lại vết thương bị toác ra liền xách hộp cứu thương lên đi phụ giúp các quân y.

Ngoài ra còn tranh thủ chỉ cho một số người để giảm bớt công việc.
Hùng Tráng dùng kéo cắt băng cứu thương.

Vết thương vừa mới lành lại lên da non đã lại bị thương chỗ đó tiếp.

Cũng may cậu có gen hùng mạnh nên mới sớm khỏi như thế.
Khu vực bọn họ đóng quân tạm thời còn sóng điện thoại từ mấy cột điện.


Tuy không phải là đầy vạch mạnh gì, nhưng có thể gửi tin nhắn.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, liền gửi một tin cho mẹ.
Hùng Âm đi ngang giường cháu trai lớn, thấy điện thoại sáng màn hình mục tin nhắn liền tịch thu.

“Đi ngủ sớm đi.

Mày có bạn gái đâu mà nhắn tin gấp làm gì.”
“Chú, con đang nhắn với mẹ mà.” Hùng Tráng hô lên muốn giật lại, nhưng mà thực lực không bằng người, cuối cùng uất ức về chỗ cũ đi ngủ.
Hùng Âm bấm số của Tinh, gửi tin nhắn hỏi han.

Người kia có lẽ đang làm gì đó, vẫn chưa rep.

Đợi đến khi mắt sắp díu vào rồi mới có tin nhắn lại.
“Chú hai con thế nào rồi?”
Anh nhướn mày, bấm nhắn lại.

“Chú hai bị thương, nặng lắm.”
“Nặng như nào?” Lần này bên kia nhắn lại ngay.
“Nặng đến độ, không thể sống thiếu chú Tinh thêm ngày nào nữa.”
Bên kia nhập tin mãi mà vẫn không gửi đi.

Tưởng tượng vẻ mặt đỏ mặt ngượng ngùng lại bối rối của Tinh ở bên kia, Hùng Âm lại không nhịn nổi nụ cười.
Anh sung sướng lật người, quên mất bả vai còn bị thương, xít một tiếng đau đớn rồi khổ sở trở lại tư thế cũ.

Tinh cũng đã nhắn lại.
“Sao anh làm máy của Hùng Tráng?”
A, thanh niên càng lớn càng không dễ lừa nữa rồi.
Hùng Âm thừa nhận.

“Máy của tôi bị chôn trong đống đổ nát rồi, vẫn chưa tìm lại được.”
“Anh có bị sao không?”
“Mấy vết thương bé thôi, không sao cả.”
Hai người bọn họ trò chuyện qua lại mấy câu nhạt nhẽo, đợi đến khi không thấy bên kia rep nữa, Hùng Âm mới tắt máy.

Nhắm mắt lại liền tự mình chìm vào mộng đẹp.


Giấc mơ nào có chồng, có con của anh hạnh phúc thì đều là mộng đẹp.
***********************
Sau khi các vũ khí hạng nặng được di chuyển tới biên giới, bên các quốc gia láng giếng định giữ thái độ trung lập cũng vươn tay cung cấp thêm một nguồn lực.
Cha Hùng thu xếp đồ, không còn chỉ huy từ xa nữa mà trực tiếp tới biên giới để tham gia chiến dịch sắp tới.

Anh trai Hùng Kiêu bị ép ở lại để thay thế vị trí của ông trong quân khu.
Đã một thời gian không có tin tức gì từ Hùng Âm, mọi người trong nhà đều lo lắng cho anh, nhưng mà tin nhắn không tới được người cần nhận, mà thư gửi đi cũng không thấy hồi âm.
Điều duy nhất an ủi chính là chưa có tin báo tử gì cả.
Hai đứa nhóc đã tập nói được một câu, chẳng chóng đã được gần hai tuổi rồi.

Nhanh đến khiến người ta cảm khái.
Lúc Hùng Âm thấy cha Hùng, nhận hình của con trai, con gái liền vui vẻ đến độ quên cả tác chiến với địch.

Người đi cùng với anh bị doạ thoòng cả tim.
Xách lên khẩu súng trường, thân mình nhìn to lớn nhưng lại dẻo dai lạ thường.
“Đi, chúng ta bắn chúng thành tổ ong.”
Toà nhà lúc trước là trung tâm thương mại, hiện tại thành một khu để tiện ẩn nấp và tấn công địch trên mặt đường.

Xa xa thoáng thấy một chiếc xe tăng bị bắn lật xe, khói lửa không ngừng ngùn ngụt bay lên.
Tiếng kinh hô, tiếng hét, còn có tiếng chửi rủa và tiếng xuýt xoa khe khẽ.

Đủ thứ âm thanh của con người, gộp lại trong một trận giao đấu súng cùng vũ khí sức công phá.
Hùng Âm dồn sức, nhấc lên cái bàn thu ngân, mơ hồ thấy được phần tay áo phồng lên vì cơ bắp, ném chiếc bàn gỗ nặng về hướng đoàn ba, năm người đang di chuyển lại gần.
“Dựng phòng chắn lên.”

Phòng chắn bọn họ nói chính là mấy giá quần áo được nhúng nước, việc này khiến cho đám vải trở thành một bức tường chắn mềm mại mà vững chắc, đạn không thể xuyên thủng.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng bụp bụp, rồi đầu đạn rơi leng keng trên mặt đất.
Một đồng đội kéo chốt bom sáng, huýt lên một tiếng dài ra hiệu sau đó ném ra.
Bom sáng chiếu bừng lên trong không gian tối tăm của toà nhà chẳng còn bóng đèn.

Quân địch bị loá mắt, trở thành bia ngắm sống cho những người đang chờ bắn tỉa.
Mười phút sau, Hùng Âm thông báo qua bộ đàm đã bắt giữ cả một trung đoàn ở khu vực anh canh giữ, cần người tới áp giải.
Trong trung đoàn này, thế mà có người quen.

Là người mà vào hôm anh bị đánh lén đã dẫn đoàn.

Lúc đó, chức vị trong quân đội ngang hàng với Hùng Âm, lần này lại chỉ dẫn trung đoàn, có lẽ là bị giáng chức.
“Xin lỗi.” Người dẫn đoàn kia hô lên khe khẽ khi Hùng Âm buộc dây trói cho anh ta.

“Hôm đó tôi không kiểm xoát được tìn hìn.”
Tiếng nước ngoài của anh ta không tốt, nhưng vẫn có thể hiểu được nghĩa.

Hùng Âm cũng không đáp, kéo cổ áo anh ta lên, đẩy về chung với đám đồng đội đang thoi thóp của anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc