NGHIỆN - NGUYÊN HÒA

“Chuyện này, đây là sự thật?” Cô vừa nhìn tư liệu trong tay vừa run giọng hỏi.

Lục Kinh Châu mỉm cười, khi nhìn thấy thông tin này, hắn cũng rất kinh ngạc. "Nếu không thì sao? Là giả thì tớ đưa cho cậu làm cái gì? Tính toán một chút, lúc em trai kia của cậu chưa ra đời, Phù Khinh không có nhiều quyền lực như vậy, cậu lại đang đi học, tình huống trong nhà một nửa là cha cậu quản thúc, còn có một người khác, đó là nhị thúc thiện lương của cậu đã bị chèn ép không ngóc đầu lên được."

Tin tức này đến quá đột ngột, cũng khó mà tin nổi. Lâm Thù Ý cầm những bản báo cáo này, ánh mắt càng ngày càng phức tạp.

Sản nghiệp của Lâm gia không có cách nào để một hoặc hai người điều hành, nếu là chuyện làm ăn của gia tộc, cho nên phải là cả gia tộc phục vụ cho sản nghiệp này. Thế hệ của Lâm gia cũng không chỉ là của Lâm Phàm, Lâm Thù Ý còn có một nhóm họ hàng thân thích. Khi còn đi học, cô nhớ rất rõ lúc đó nhị thúc của cô chính là người quản lý chuyện nội bộ của Lâm gia. Sau đó, cho rằng đó là vấn đề mua bán, bị người báo cáo là đã tham ô một khoản tiền lớn, sau đó bị Lâm Phàm cách chức, tịch thu quyền lực. Lại sau đó, Phù Khinh cũng dần trở nên tích cực trong mắt của mọi người.

Dựa theo tiến triển của vở kịch này, Lâm Thù Ý mỉm cười, "Đây ngược lại là chuyện rất hợp lý mà một con bạch nhãn lang như Phù Khinh có thể làm ra. Một khi đã lợi dụng một người xong, bà ta sẽ đá đi, thậm chí còn giẫm mấy cước để người kia không thể đứng dậy. Không phải lúc trước bà ta là làm như vậy với Phù gia sao? Phù gia dưỡng dục bà ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bạc đãi bà ta, cậu xem một chút, cuối cùng bà ta dằn vặt Phù gia thành cái dạng gì?"

Cuối cùng Phù gia tuyên bố phá sản, này còn không phải là do Phù Khinh sao?

Lục Kinh Châu ngồi thẳng người, "Cho nên, Thù Ý, cậu phải hiểu rõ hơn, giống như Phù Khinh không hề có nguyên tắc làm ra chuyện như vậy, khi đối mặt với bà ta phải cẩn thận hơn một chút. Hôm nay cậu làm bà ta mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, cậu nên cẩn thận hơn nữa."

Dựa theo tính cách có oán tất báo của Phù Khinh, sau này không tìm Lâm Thù Ý tính sổ là không thể.

"Ừm, tôi biết rồi. Ở đây không có chuyện gì, cậu về trước đi. Lâu như vậy cậu không về nhà, a di nhất định có rất nhiều lời muốn nói với cậu, về nhanh đi." Lâm Thù Ý giơ báo cáo trong tay lên, nói với hắn.

Cô biết sau khi hoàn thành mọi việc ở đây trong thời gian ngắn như vậy, ở phía sau không chỉ có Lục Kinh Châu. Nói như vậy nếu không có trợ giúp của Lục gia, đánh chết cô cũng sẽ không tin. Chỉ là có một số lời nói, trong lòng mọi người đều hiểu là được rồi, nói ra cũng vô nghĩa.

Lục Kinh Châu gật đầu, “Được rồi, nếu có chuyện gì thì liên hệ với tớ.”

Khi Lục Kinh Châu rời đi, Lâm Thù Ý mới kêu Tấn An đi qua, an bài mấy câu rồi để Tấn An lui xuống.

Năm đó nhị thúc của cô quản lý nội bộ của Lâm gia, mấy năm gần đây mai danh ẩn tích, nhưng lại bị Lục gia lật ra, nói cái gì cô cũng nên chào hỏi trưởng bối của mình, nhân tiện cũng đưa em trai rẻ mạc của cô "Vật quy nguyên chủ" phải không?

Nhìn thấy Tấn An đã đi xa, Lâm Thù Ý siết chặt văn kiện trong tay, vẻ mặt vẫn u ám.

Hiện tại Lâm Phàm còn không gọi cho cô một cú điện thoại, nếu như nói trước đó cô còn hoài nghi thì hiện tại cô gần như chắc chắn. Tâm tư của Lâm Phàm triệt để làm cô tâm lạnh.

Dù sao suy cho cùng quan hệ huyết thống huyết thân cái gì, chung quy cũng không quan trọng bằng lợi nhuận cho nên cô không có gì phải do dự.

Lâm Thù Ý đứng dậy khỏi vị trí, đi đến lối vào của ICU, nhìn qua một mảnh thủy tinh nhỏ, bên trong có cô gái nằm trên giường, trên người còn có mấy cái ống lung tung. Hiện tại tâm sắt đá lạnh lẽo của cô cuối cùng đã tìm được một chút hơi ấm.

Thân thể của Hứa Hòe không tốt lắm, một nửa nguyên nhân là do lúc trước gặp phải Lâm Thù Ý nàng đã bị dằn vặt. Sau khi phẫu thuật, vết thương có phần bị viêm, nàng hỗn loạn, bên tai có người đang nói chuyện, cố gắng nghe kỹ nhưng nàng không hiểu gì cả.

Nàng cảm thấy mình giống như Tôn Ngộ Không, hiện tại bị ngũ hành sơn của Phật Tổ Như Lai đè xuống, thân thể rất mệt mỏi, cũng rất nặng nề.

Hứa Hòe vẫn chưa tỉnh, nàng cũng không biết Lâm Thù Ý đang nổi trận lôi đình trong khoảng thời gian này, hận không thể mở đầu của bác sĩ xem bên trong có cái gì. Cả bệnh viện vì nàng chưa tỉnh lại mà sắp rơi vào khủng hoảng.

“Một lần cuối cùng, tại sao em ấy vẫn chưa tỉnh lại!” Lâm Thù Ý nắm lấy cổ bác sĩ, ánh mắt hung ác không thể tả, nếu lúc này có ai dám nhìn cô, kỳ thực có thể tìm thấy tia sợ hãi trong mắt cô.

Không ai dám nhìn Lâm Thù Ý, cũng không ai phát hiện cô đang che giấu cảm xúc của mình.

Kỳ thực, cũng thay đổi bác sĩ, bọn họ đều nói việc này là tùy thuộc vào ý muốn của bệnh nhân, bọn họ không thể làm gì a!

Lâm Thù Ý nơi nào thèm nghe những lời này, dưới cái nhìn của cô là do người trong bệnh viện không chữa khỏi cho Hứa Hòe, cô lần lượt thay đổi bác sĩ nhưng Hứa Hòe vẫn không tỉnh lại.

“Lâm tổng, ngài bình tĩnh một chút, đây thật sự là Hứa tiểu thư không muốn tỉnh lại. Chúng tôi, chúng tôi cũng không có cách nào. Bằng không, ngài cố gắng giao tiếp với cô ấy thử xem?” Bác sĩ khóc không ra nước mắt, bọn họ đã tạo ra cái nghiệp gì đây a? Lâm Thù Ý đến bệnh viện chưa từng không kiên nhẫn như vậy.

Lâm Thù Ý không phải không nghe, nhưng câu trả lời của bác sĩ khiến cô cảm thấy cáu kỉnh hơn.

Tại sao vậy, tại sao một mực vẫn là Hứa Hòe không muốn tỉnh lại? Cô né tránh câu trả lời bên trong nội tâm, hiện tại cô đều phản kháng tất cả những người đưa ra ý kiến ​​như vậy.

“Cút!” Cô giận dữ hét lên, đã một ngày một đêm cô không chợp mắt, hiện tại trông rất tiều tụy cùng mệt mỏi.

Lâm Thù Ý thực sự không biết phải làm sao, cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ tới Hứa Hòe không muốn tỉnh lại. Cô đang đứng ngoài phòng bệnh, từ trong ra ngoài đều tỏa ra mâu thuẫn, khiến cô sợ hãi không dám bước vào phòng bệnh.

Đương nhiên Hứa Hòe không biết Lâm Thù Ý phát điên, hiện tại nàng đang lặng lẽ trốn trong thế giới của riêng mình, không muốn ra mặt.

Đã là một đêm khác, nhưng Hứa Hòe vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Tấn An được phái đi đã quay trở lại, nàng khéo léo thông báo cho Lâm Thù Ý đã đến lúc trở về nhà cũ. Kể từ hôm qua, không chừng nữ nhân Phù Khinh kia đã ở trước mặt Lâm Phàm nói cái gì! Hiện tại cô vẫn chưa trở về, nhưng chỉ bằng cái lưỡi của Phù Khinh, thế cuộc chỉ càng ngày càng tồi tệ với cô.

“Không!” Lâm Thù Ý từ chối, rất kiên quyết, “Tôi phải ở đây nhìn em ấy tỉnh lại!” Đời này những thứ cô quan tâm không nhiều, lúc trước đã mất quá nhiều, những năm này lại được quá ít, ngoại trừ quyền lực của Lâm gia, cô cũng chỉ còn lại Hứa Hòe.

Lâm Thù Ý không dám tưởng tượng, nếu như mình mất đi Hứa Hòe, vậy mấy chục năm sau cô sẽ còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời không?

Cô đã sống trong bóng tối hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng có được một tia sáng, cuối cùng cũng có được chút ấm áp trong cuộc sống băng giá quanh năm, cô thật sự không muốn lại mất đi.

Lạnh giá cùng bóng tối, ánh sáng mặt trời chưa đầy một mét.

“Nhưng, tiểu thư, ngài đã canh giữ ở đây rất lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thân thể ngài sẽ không chịu nổi a!” Tấn An vừa nói vừa tàn nhẫn trừng mắt nhìn cái cọc gỗ Dương Vũ bên cạnh, dùng ánh mắt trách móc không biết hỗ trợ nàng nói với Lâm Thù Ý.

Dương Vũ: "..."

Lâm Thù Ý lắc đầu, nói mình không sao, nhưng người có mặt đều có thể thấy là cô có sao.

Kiên trì của Lâm Thù Ý khiến người xung quanh không cách nào ngăn cản, đành phải nhìn Lâm Thù Ý bước vào phòng bệnh một lần nữa.

Dấu hiệu thân thể của Hứa Hòe cho thấy mọi thứ vẫn bình thường, nhưng tựa như nàng ngủ rất say, làm sao cũng không muốn tỉnh lại. Lâm Thù Ý ngồi ở bên giường nhìn nàng, “Đây là em không muốn nhìn thấy tôi sao?” Cô nhẹ giọng nói, nhìn mặt cô gái trên giường không có nhiều màu máu. Đương nhiên cô không ngốc, đương nhiên sẽ không phải không hiểu lời bác sĩ nói, nhưng cô muốn giả vờ không hiểu.

Khi chỉ còn lại cô và Hứa Hòe, loại lừa mình dối người này thật giống như rất vô nghĩa.

Người trên giường không trả lời cô, chỉ nhắm mắt yên lặng.

Ánh mắt Lâm Thù Ý có chút phức tạp, cô nắm lấy tay Hứa Hòe, trong đầu cô hiện lên hình ảnh hôm qua Hứa Hòe lao về phía cô. Cô kỳ thực nhớ, còn nhớ rất rõ ràng, chỉ là cô không muốn nhớ. Lúc đó trên mặt Hứa Hòe mang theo một loại cương quyết cùng giải thoát.

Cô nhớ không lầm, là giải thoát ...

Giống như sau khi trải qua thống khổ, khi nhìn thấy bình minh liền được giải thoát.

Cô không muốn nhớ lại, mỗi vẻ mặt của Hứa Hòe đều cho cô biết mình đã thất bại như thế nào, thậm chí còn không thể giữ được người mình yêu.

“Hứa Hòe, em sinh ra là để khắc tôi có đúng không?” Lâm Thù Ý cười khổ một tiếng, cô thừa nhận mình không thể làm gì với Hứa Hòe, cô thừa nhận mình thực sự yêu người trước mặt.

Cô không muốn ép nàng yêu mình, cũng không muốn tự dằn vặt bản thân, cô yêu Hứa Hòe, lần này hãy để cô triệt để rõ ràng những tâm tư đáng ra phải trút bỏ từ lâu, nếu muộn một bước thì có thể vĩnh viễn không còn kịp nữa.

“Tỉnh lại đi, được không?” Lâm Thù Ý nắm tay Hứa Hòe chống đỡ trán mình, hai mắt đỏ hoe, “Tôi yêu em a!”

Giọng nói rất nhỏ, nhưng không ai có thể phủ nhận sự tồn tại của nó.

Giờ khắc này Lâm Thù Ý nói với Hứa Hòe, cô yêu nàng.

"Em tỉnh lại, tôi sẽ nói cho em biết được không? Đừng để cho tôi đều không có một cơ hội." Giọng nói của cô thầm mang theo thành khẩn, vừa thương tâm lại vừa bất lực. Đầy mong đợi, nhưng cũng sợ không có hy vọng.

Người ta nói tình yêu có thể cảm hóa tất cả, có thể tạo nên điều kỳ tích, Lâm Thù Ý lặng lẽ chờ đợi phản ứng của Hứa Hòe, nhưng sau khi người kia nhẹ nhàng cử động ngón tay thì không còn phản ứng nữa.

Thậm chí Lâm Thù Ý còn hoài nghi, có phải động tác nhẹ mà cô vừa cảm giác có phải là do ảo giác của chính mình không.

Cô đứng dậy, cầm một chiếc cốc giấy, thấm nước tăm bông, chấm lên khóe môi khô khốc của Hứa Hòe, mọi động tác đều vô cùng ôn nhu.

Thời gian trôi theo chiếc đồng hồ treo tường tích tắc từng phút, đêm đã khuya, trong lòng Lâm Thù Ý lại dâng lên một luồn cảm giác vô lực.

"Lâm tổng, hiện tại bệnh nhân muốn cái gì, ngài liền nói với cô ấy cái đó đi. Trong tình trạng hiện tại, có thể cô ấy có cảm nhận được thế giới bên ngoài. Cho nên a, nếu ngài nói cho cô ấy những chủ đề hứng thú nhất, vậy sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của cô ấy, rất có hữu ích cho Hứa tiểu thư tỉnh lại" 

Cô không quên lời bác sĩ đã nói với cô trước khi rời đi. Những lời này xen lẫn không muốn đối mặt cùng những bí mật giấu kín trong đáy lòng cô, hiện tại làm cô cảm thấy tuyệt vọng.

Nếu Hứa Hòe không tỉnh lại, cô sẽ không cao hứng. Nếu Hứa Hòe tỉnh lại vì những gì cô sắp nói, cô sẽ càng không cao hứng.

Lâm Thù Ý vươn tay xoa xoa má Hứa Hòe, ngữ khí có chút bất lực, "Tôi cũng không biết hiện tại phải làm thế nào với em mới tốt, em chính là đang ép buộc tôi, Hứa Hòe..."

Hai mắt cô đỏ bừng, tựa hồ đang tỏa sáng một chút óng ánh.

"... Hứa Hòe, em nghe cho kỹ ..." Cô dừng một chút, giọng nói của cô đột nhiên trở nên mơ hồ, "Chỉ cần em tỉnh lại, cái gì tôi cũng đều nghe em, nếu em muốn đi, tôi sẽ không giữ lại."

Cô nói, Hứa Hòe chính là ánh mặt trời của mình, xua tan bóng tối cùng mây mù, nhưng nếu phải lựa chọn để ánh mặt trời hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình, cô chỉ có thể lựa chọn để mình lại chìm vào bóng tối.

Nếu em muốn đi, tôi sẽ không giữ lại ...

Lâm Thù Ý nói xong câu này, cô liền nghẹn ngào, qua nhiều nhiều năm như vậy, ngoại trừ thân nhân qua đời, đây là lần đầu tiên làm cho cô cảm thấy bất lực như vậy. Nói trái lương tâm, từng câu từng chữ như được đào ra khỏi trái tim cô. Từng câu từng chữ đều rất khó nói.

Lâm Thù Ý ngẩng đầu, cố kìm lại những giọt nước mắt đang đảo quanh trong mắt mình.

Cô tận lực chớp mắt, sau đó chậm rãi nói: “Như em mong muốn, em còn không tỉnh lại sao?”

Cô quá thông minh, làm sao có thể thật sự không biết Hứa Hòe muốn cái gì? Người con gái cô yêu đã cố gắng rời bỏ chính mình, nhưng cô lại liều mạng giữ lấy không muốn để nàng rời đi. Nhưng cuối cùng, trong cuộc cạnh tranh làm tổn thương lẫn nhau mang tên tình yêu này, cô đã thua, còn thua rất thảm hại.

Trên mặt Lâm Thù Ý không có ý cười, cô lo lắng không muốn Hứa Hòe tỉnh lại, nhưng lại hy vọng nàng sẽ sớm tỉnh lại. Hai ngày nay cô đã nói hết tất cả, chỉ có những lời chôn chặt trong lòng là cô vẫn không muốn nói ra, cô muốn Hứa Hòe hồi tâm chuyển ý, nhưng Hứa Hòe lại quyết tuyệt hơn cô nghĩ.

Não Hứa Hòe như nhận được tín hiệu từ lời nói của Lâm Thù Ý, cuối cùng đưa ra chỉ thị cho người đang nằm trên giường bệnh.

Nửa giờ sau khi Lâm Thù Ý nói những lời kia, bàn tay của Hứa Hòe mà cô đang nắm chắc trong tay cuối cùng cũng cử động. Lần cử động này so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, ngón trỏ của Hứa Hòe uốn cong, sau đó, cả bàn tay của nàng từ trạng thái nắm thành quyền chậm rãi mở ra ...

Nhìn thấy thời khắc này, Lâm Thù Ý thật sự mừng muốn khóc.

Cô chưa từng khát vọng muốn để một người sống, cũng chưa từng cảm thấy chỉ có người này còn sống mới có thể làm cho cuộc sống của cô có ý nghĩa hơn.

Lâm Thù Ý bấm chuông gọi bác sĩ, mỗi một điểm phản ứng của Hứa Hòe, cô đều muốn bác sĩ xác định.

Hai ngày nay, đối với Hứa Hòe mà nói không dễ dàng như vậy.

Hứa Hòe đang đi trong hỗn loạn mà trời đất vẫn chưa phân chia, không thể tìm thấy phương hướng, không thể tìm thấy lối ra, thậm chí còn không biết mù quáng đi như vậy có ý nghĩa gì. Có ai đó đang nói chuyện bên tai nàng, lúc đầu nàng không nghe chân thực, sau đó một câu "Tôi yêu em" như đánh trúng tim nàng, lúc đó nàng tới nhớ rất nhiều, đây là giọng nói của Lâm Thù Ý.

Nàng muốn trả lời, muốn nói chuyện, nhưng không thể thốt ra nửa âm tiết, cho nên nàng bắt đầu chạy, cố gắng tìm lối ra. Tình cảnh tước khi hôn mê giống như một đoạn phim chiếu nhanh trước mặt nàng, lúc này Hứa Hòe muốn hỏi nữ nhân nói yêu mình, chị, là thật lòng sao?

Không phải vì nàng đỡ một phát đạn cho cô, không phải vì cảm giác hổ thẹn, không phải vì muốn chiếm hữu mà mới nói yêu sao?

Nàng không tỉnh lại, không thể hỏi.

Nhưng khi tỉnh lại, Hứa Hòe không muốn hỏi nữa.

Bởi vì nàng nghe thấy, nghe thấy Lâm Thù Ý nói: "Nếu em muốn đi, tôi sẽ không giữ lại."

Suốt một thời gian dài, xiềng xích mà nàng mang tựa như cuối cùng cũng đã được cởi bỏ, nhân sinh bị ràng buộc, tựa hồ đã được giải thoát.

Khi bác sĩ cùng y tá đến kiểm tra cho nàng đã rời khỏi phòng, chờ đến khi chỉ còn nàng và Lâm Thù Ý ở đây, Hứa Hòe mới nói, câu đầu tiên nàng nói trong hai ngày qua là như vậy.

——Lâm Thù Ý, tại sao chị lại thành như vậy?

Kỳ thực, nàng muốn nghe những lời cuối cùng mà nàng nghe thấy Lâm Thù Ý nói trong giấc mơ, nàng muốn nói, được, là chị để tôi đi. Nhưng mà, chờ bác sĩ rời đi, khi nhìn thấy nữ nhân ở bên cạnh mình, nàng không nhịn được mà nói ra lời lúc này muốn nói nhất.

Lâm Thù Ý, tại sao chị lại thành như vậy? Mặc dù đầu tóc không bù xù, nhưng có vẻ như chưa được chải đầu, trong mắt có tia máu đỏ, quầng thâm dưới mắt như được vẽ bằng mực, quan trọng hơn là cô vẫn còn mặc bộ quần áo hai ba ngày trước.

Lúc nào Lâm Thù Ý cũng cẩn trọng tinh xảo khắp nơi trở nên ... lôi thôi lếch thếch?

Lâm Thù Ý đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt cùng Hứa Hòe chạm nhau trên không trung. “Tỉnh rồi, vậy thì tốt rồi.” Cô tránh né câu hỏi của Hứa Hòe, nhẹ giọng nói.

Hứa Hòe nhìn cô khẽ gật đầu, nàng mẫn cảm phát hiện ra Lâm Thù Ý tựa hồ có chút khác thường. Tựa hồ, đã thu hồi cường thế cùng bá đạo đối với nàng trước đây. Trong lúc nhất thời, Hứa Hòe nhận ra mình vẫn có chút không quen.

"Chị ..."

Hứa Hòe vừa mới mở miệng liền bị Lâm Thù Ý cắt đứt, "Mới tỉnh lại có phải cảm thấy đói không? Tôi đi hỏi bác sĩ xem bây giờ em có thể ăn chút gì không ..." Cô nói, lại giống như chạy trốn, không cho Hứa Hòe kịp nói đã chạy ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Thù Ý dựa vào bức tường ngoài hành lang, hơi ngẩng đầu lên, cô không ngờ mình sẽ trở nên sợ hãi, hơn nữa, còn căng thẳng như vậy.

Tần suất tim nơi lồng ngực trái tựa hồ có chút khác thường, gấp gáp lại bất an, mỗi lần nhảy lên đều mang theo đau đớn.

Nàng còn sống, thật tốt ...

Nhưng cô thực sự sợ nghe nàng hỏi đến việc rời đi ...

Một thứ gì đó ẩm ướt, lướt qua gò má của nữ nhân bên tường, mang theo nóng ấm, lại giống như lạnh lẽo ...

Lạnh lẽo, đó là tâm trí của người đang khóc.

Lâm Thù Ý hiểu có mấy lời khó rời khỏi miệng, nước đổ khó hốt. Nàng đã cho Hứa Hòe một lời hứa, cho dù chính mình không cam lòng hay không muốn, nhưng không có đường sống vẹn toàn. Dựa vào tính cách của cô, cô có thể thất hứa, nhưng cô sợ, sợ một ngày nào đó Hứa Hòe sẽ thực sự hỏi, Lâm Thù Ý, tôi dùng mệnh đổi lấy rời đi, tại sao chị lại không cho phép?

Nếu đến lúc đó, cô sẽ trả lời như thế nào đây?

Cô biết mình không thể đưa ra câu trả lời, cô biết mình chỉ có thể để Hứa Hòe rời đi.

Nhưng, không ngờ một khắc đó lại đến quá nhanh khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý.

Hiện tại Hứa Hòe chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng, thậm chí hiện tại nàng không thể sống mà không có người chăm sóc, nhưng khi Lâm Thù Ý bước vào liền nghe rõ giọng nói của nàng, nàng hỏi, "Lâm Thù Ý, khi bào tôi có thể rời đi?"

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Lâm Thù Ý cảm thấy mình nghe ra có chút phấn khích.

Loại phấn khích nóng lòng muốn rời bỏ chính mình, khiến cô cảm thấy cuộc sống của mình trở nên đáng ghét, không có ánh nắng mặt trời.

Bình luận

Truyện đang đọc