NGHIỆN SẮC ĐẸP

Hỏi cho vui, Giang Bạch Lộ không hề mong đợi nhận được bất kì câu trả lời nào của Sầm Qua.Hơn nữa, người đàn ông này mở miệng ra là chẳng nói được lời hay ý đẹp gì, cậu chỉ cần liếc sơ sơ qua đôi môi hơi hé mở của anh, cũng có thể đoán được lời đối phương muốn nói cũng chỉ làmuốn chế giễu cậu mà thôi.

Thời gian cậu tiếp cận Sầm Qua hơi lâu, đang muốn đứng thẳng dậy để lùi ra ngoài thì khuỷu tay trái cầm chén rượu bất thình lình bị đụng vào. Giang Bạch Lộ bị đẩy bất ngờ nên không kịp đề phòng, chén rượu trong tay cùng lúc nghiêng về phía trước, rượu trong chén lắc lư rơi xuống, nhỏ giọt trên áo sơ mi và ống quần của Sầm Qua.

Người đàn ông ngay lập tức giận tím mặt.

Ai đó phía sau vội vã rút khăn tay, đẩy Giang Bạch Lộ ra tiến đến giúp Sầm Qua lau vết rượutrên quần áo. Sầm Qua không nhịn được mà xô Liên Tiêu vừa bổ nhào tới, đứng dậy kéo cửa phòng, đi về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Người đàn ông mới bước chân trước, Liên Tiêuliền bước chân sau nôn nóng theo sát mà ra ngoài, nụ cười vui mừng trên khuôn mặt thậm chícòn chưa kịp phai mờ.

Giang Bạch Lộ đã hiểu ra rồi. Liên Tiêu ước gì có cơ hội được ở một mình với Sầm Qua. Hơn nữa,lúc trước cậu làm trò khiến Liên Tiêu mất mặt trước toàn bộ tổ kịch, vừa khéo cậu đi chúc rượu Sầm Qua, đối phương có lẽ muốn dùng một mũi tên ném hai con chim, một công đôi việc.

Khóe miệng cậu khẽ nhếch, cậu buông chén rượu xuống, xấu hổ giải thích: “Tôi đi nói lời xin lỗi Sầm tổng.” Nói xong, cậu bình tĩnh ra khỏi phòng dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của tất cả mọingười.

Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, Liên Tiêu theo bản năng đứng ở cửa phòng vệ sinh, chột dạ quay đầu nhìn xung quanh. Sau khi thấy rõ người bước đến, cậu ta tỏ vẻ không vui, trong chớp mắt khoanh tay chắn trước cửa toilet, hất cằm nói: “Cậu theo ra làm gì?”

Giang Bạch Lộ vẫn mang theo vẻ mặt như trước, nói ra lý do cũ: “Tôi đến xem Sầm tổng, nói lời xin lỗi anh ấy.”

Liên Tiêu hừ lạnh một tiếng, thậm chí không thèm liếc nhìn cậu. Lúc trước Sầm Qua đối xử lạnh nhạt với cậu ta thế nào, bây giờ cậu ta dùng nguyên xi như thế đối với Giang Bạch Lộ. Thậm chí trước mặt Giang Bạch Lộ, trong lòng cậu ta còn mơ hồ dấy lên cảm giác vượt trội như kẻ bề trên nhìn người bề dưới, “Không phải cậu có ý định gì đó với Sầm Qua chứ? Cậu cũng muốn bò lên giường Sầm Qua sao?”

“Cái gì mà ‘cũng’?” Giang Bạch Lộ bình tĩnh tự nhiên, “Chẳng lẽ anh Liên muốn trèo lên giường Sầm Qua?”

Vẻ mặt Liên Tiêu khẽ biến đổi, thấp giọng quát tháo dẹp đường: “Mẹ nó cậu đừng giả ngu, đào than chính là đào than, đọc nhiều sách hơn nữa thì cậu cũng chỉ có thể sử dụng phương pháp giả ngu trừng mắt đứng nhìn phải không?”

Ánh mắt Giang Bạch Lộ tỏ ra bất lực, “Ít nhất đào than đã đọc sách hơn hai mươi năm, còn học đại học ở nước ngoài, có bằng cấp ngoại quốc. Tôi nghe nói anh Liên chưa tốt nghiệp cấp ba, cólẽ anh vẫn chưa nhận được bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, đúng không?”

Khuôn mặt Liên Tiêu cứng đờ, dần dần xuất hiện một chút thẹn quá hóa giận, “Cậu định pháhỏng chuyện tốt của tôi?”

“Anh Liên, có lẽ anh nhầm giữa chủ ngữ và vị ngữ rồi?” Giang Bạch Lộ hỏi, rất nhanh lầm bầm ồ một tiếng, một chút xin lỗi ẩn trong giọng nói của cậu, “Xin lỗi, tôi gần như quên mất. Anh Liên chưa học hết cấp ba, có lẽ không biết chủ ngữ và vị ngữ là cái gì.”

Liên Tiêu: “…”

Thấy mặt đối phương tái mét, dường như chuẩn bị phát tác, Giang Bạch Lộ ngăn chặn cậu ta: “Không biết cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là, tôi nghĩ anh nên biết, không phải tôi phá hỏng chuyện tốt của anh, mà là anh phá hỏng chuyện tốt của tôi.” Cậu chấp môi cười rộ lên, “Anh Liên, anh quỳ gối bên giường Sầm Qua, muốn trèo lên giường của anh ấy, mà không thèm mua một cặp kính mắt nhìn cho rõ, ai đang ngồi trên giường anh ấy?”

Khuôn mặt Liên Tiêu từ xanh thành tím rồi từ màu tím chuyển sang trắng bệch, nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười nhạt treo trên khóe miệng, “Giang Bạch Lộ, ai chẳng biết Sầm Qua là trai thẳng, cậu ở chỗ này bịa đặt sau lưng Sầm Qua mà không nghĩ xem tiền bạc nhà cậu có chịu được mấy lần chèn ép của tập đoàn họ Sầm không.”

“Tôi lên giường của Sầm Qua hay không, đương nhiên là nói miệng không tin được.” Giang Bạch Lộ lấy ví tiền của mình ra, rút ra một tấm ảnh kẹp giữa hai lớp ví da, một lần nữa mỉm cười, “Có ảnh chụp làm bằng chứng.”

Hai phút sau đó, tận mắt thấy đối phương biến mất cuối tầm nhìn, Giang Bạch Lộ thở phào nhẹnhõm. Cuối cùng Liên Tiêu xem như là bị cậu đuổi đi, công lao chủ yếu vẫn phải nhờ vào tiếngchuông điện thoại reo vang thúc giục cắt ngang cuộc đối thoại. Cậu từ cửa phòng tắm rẽ vào,đối mặt với Sầm Qua hai tay cắm túi quần đứng bên cạnh cánh cửa, bình thản nhìn chằm chằm vào cậu.

Giang Bạch Lộ giật mình, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đường hoàng là người thừa kế của tập đoàn họ Sầm mà cũng ở trong toilet nghe trộm?”

Sầm Qua khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống nói: “Con trai của ông chủ than đá mà cũng có thể nói như thế?”

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu ngước mắt lên, phát hiện đôi mắt của người đàn ông vẫn dừng trên mặt cậu, không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Anh nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”

“Không có gì.” Sầm Qua khẽ cười nhạo, “Tôi chỉ muốn nhìn một chút, xem da mặt cậu dày đếnmức nào, mới có thể tỉnh bơ nói ra chuyện bản thân bò lên giường đàn ông khác giống như một việc có giá trị đáng khen ngợi gì đó.”

“Vậy phải xem đối tượng được trèo giường là dạng người gì mới được.” Giang Bạch Lộ tháo dỡtất cả lớp mặt nạ ngụy trang trước mặt người đàn ông, không chút giấu diếm mà nói, “Nếu bòlên giường Liên Tiêu, dù tôi ở trên, cũng chẳng phải chuyện đẹp đẽ đáng ca ngợi gì. Nhưng anhthì khác.” Cậu cong môi cười thật tươi, giọng nói nửa thật nửa giả, “Anh là người thừa kế của tập đoàn họ Sầm mà.”

Sầm Qua thong dong điềm tĩnh lắng nghe, bất ngờ là trong lòng anh không hề nổi giận. Thay vào đó, anh vô thức nghĩ, so với dáng vẻ lịch sự bình thường trước mặt người ngoài của Giang Bạch Lộ, hình dạng lúc này của cậu càng nhất quán và giống với cậu ấm con nhà giàu được nuông chiều từ bé của thủ đô Bắc Kinh hơn.

Tuy nhiên, dù không hề tức giận, nhưng anh cũng không vui. Câu nói cuối cùng của Giang Bạch Lộ khiến anh mơ hồ không hài lòng. Một lúc sau đó, sự khó chịu trong lòng vẫn cứ làm anh trào phúng thốt ra một câu: “Rốt cuộc cậu muốn bò lên giường tôi, hay là muốn bò lên giường của người thừa kế tập đoàn họ Sầm?”

Giang Bạch Lộ sửng sốt trong chốc lát như thể không phản ứng được ngay lập tức, hoặc cũng cóthể cậu cố tình giả ngu, “Chẳng lẽ đều không phải là anh sao?”

Sầm Qua nghe xong cảm thấy bực bội. Tuy anh rất chướng mắt người như Liên Tiêu nhưng một câu nói của đối phương rất đúng. Giang Bạch Lộ thật sự rất am hiểu giả ngu trong những lúc cậu không có cách để chống đỡ. Không chiếm được đáp án mà mình muốn, Sầm Qua bực mình chuyển chủ đề, giơ tay câu cổ cậu, kéo cậu đến, khuôn mặt tỏ vẻ khởi binh hỏi tội, dán sát tai cậu mà cong môi cười nhạt, “Giang Bạch Lộ, ai cho cậu lá gan, chụp ảnh tôi sau lưng tôi?”

Người đàn ông điển trai trẻ tuổi vừa hỏi vừa nhíu chặt lông mày một cách thiếu kiên nhẫn. Anh vô thức từ chối bản thân nhớ lại ký ức một giây cuối cùng, như thế anh không cần tìm hiểu, thậm chí anh cũng không cho hai người đủ thời gian cần thiết để chuyển chủ đề theo cách tự nhiên nhất, càng không cho bản thân cơ hội tự hỏi “Câu trả lời anh muốn nghe nhất là gì?”.

Bình luận

Truyện đang đọc