NGHIỆN SẮC ĐẸP

Mấy cậu ấm đều nuôi ngựa đua riêng ở trường đua ngựa. Tần Nhất Hành cũng có một con ngựa do Dụ Quân Lân tặng hắn. Hắn dắt ra, đưa cho Giang Bạch Lộ cưỡi. Tống Đường cưỡi ngựa lữngthững đi đến, dường như chắc chắn cậu không từ chối mà nói, “Niểu Niểu, cậu có muốn cưỡichung ngựa với tôi không?”

Tần Nhất Hành hoàn toàn mù tịt về tâm tư của Tống Đường, không hề phản đối mà đẩy Giang Bạch Lộ ra ngoài. Giang Bạch Lộ liếc nhìn con ngựa Tống Đường đang cưỡi, đó là một con ngựa đực có bộ lông mượt mà phát sáng, thân mình cao to cường tráng. Huấn luyện viên cung kính bước lên khuyên giải: “Tính tình ngựa đực ác liệt, hay là cậu Tống đổi nó lấy một con ngựa cái nhỏ xinh đẹp?”

Lúc này Tống Đường không hề nể nang, “Ngựa do tôi nuôi, tôi muốn cưỡi con nào thì cưỡi con đó, chưa đến lượt anh quan tâm.” Cuối cùng, cậu ta quay đầu lại nhìn Giang Bạch Lộ, khuôn mặt phục hồi vẻ tươi cười.

Vẻ mặt Giang Bạch Lộ như thường, đang định nhấc chân đạp lên bàn đạp thì bị Tống Đường đè lại, giọng nói dường như ẩn chứa sự bất mãn: “Cậu ngồi lên phía trước.”

Xét về chiều cao, Giang Bạch Lộ cao một mét bảy mươi tám không hề thấp trong nhóm nam giới. Đương nhiên, không thể nào so được với Sầm Qua có thân hình thẳng tắp gần một mét chín mươi do mang một nửa gien của người da trắng. Người tinh mắt có thể thấy rõ Tống Đường vẫn lùn hơn cậu một chút.

Cậu không vạch trần đối phương, ngoan ngoãn xoay người xoải bước ngồi lên phía trước Tống Đường, đồng thời nhẹ nhàng cúi người. Hai tay Tống Đường vòng qua eo cậu, cầm lấy dây cương, từ phía ngang nhìn sang, giống như cậu ta ôm cả người cậu vào ngực.

Giang Bạch Lộ chưa kịp nói năng gì thì phát hiện một tay của đối phương trực tiếp buông lỏng dây cương, công khai ôm eo cậu. Cậu hơi nhíu mày, đang định nghiêng đầu ra hỏi, chợt thấy Sầm Qua cưỡi một con ngựa đỏ sẫm thuần chủng xinh đẹp, ngước mắt lên nhìn qua.

Tống Đường càng thêm táo tợn, cậu ta gác cằm lên vai cậu, hơi nghiêng đầu, tạo ra một bức tranh vành tai tóc mai chạm vào nhau vô cùng thân mật. Vẻ mặt Giang Bạch Lộ tự nhiên, mặc cho Tống Đường diễn kịch nhưng cậu vẫn hơi để ý gương mặt của Sầm Qua, thấy anh nhíu mày, cậu khẽ liếc nhìn Tống Đường ngay bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy sự vênh váo mờ nhạt trên khóe miệng đối phương.

Đường nhìn của Sầm Qua không dừng lại quá lâu, anh quay đầu tán chuyện với Dụ Quân Lân đi bên cạnh. Dụ Quân Lân hẹn anh thi đấu một lát, Sầm Qua nhướn mày đồng ý. Hai người thúcngựa đi tới đường đua thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ngựa hí vang dội.

Hai người quay đầu lại, thấy con ngựa đực Tống Đường cưỡi giẫm mạnh chân, dường như nó bịhoảng sợ, đột ngột trở nên cáu kỉnh bất an, gần như không khống chế được mà chạy thẳng lêncon đường đua phía trước. Huấn luyện viên đứng ở ngoài đường đua giúp đỡ những người kháclên ngựa hoàn toàn không xử lý được.

Sầm Qua và Dụ Quân Lân cưỡi ngựa đuổi theo, trước khi con ngựa phát điên phi nước đại, kịp thời ngăn cản con ngựa bị kinh hãi. Con ngựa cường tráng giương cao vó, hí lên, suýt làm Giang Bạch Lộ và Tống Đường đang ngồi lên lưng nó văng ra. Huấn luyện viên huấn luyện ngựa nơm nớp lo sợ chạy đến, Dụ Quân Lân xuống ngựa, ngay lập tức trách mắng họ.

Sầm Qua kéo dây cương, vỗ về con ngựa, “Xuống đi.”

Khuôn mặt Tống Đường trắng bệch, cậu ta thò tay chụp lấy mu bàn tay của Sầm Qua, đôi mắt đào hoa hơi đỏ lên, “Chân tôi mềm nhũn rồi, anh đỡ tôi đi.”

Sầm Qua ngay lập tức rút tay về, xoay người bước đi. Cương ngựa không có người khống chế, Tống Đường lo sợ ngựa lại phát cuồng, cuống quýt bò xuống lưng ngựa. Hai gã đàn ông ăn chơi trác táng luôn đi theo cậu ta từ xưa đến nay vội vàng bước đến đỡ lấy cậu ta.

Nếu là ngày bình thường, Tống Đường kiêu căng ngạo mạn tuyệt đối không tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng vào lúc này, cậu ta thật sự sợ hãi, mặc cho hai gã kia vây quanh cậu ta mà xum xoe nịnh bợ.

Giang Bạch Lộ tựa trên lưng ngựa, cố gắng bình ổn nhịp tim đập dồn dập của cậu. Cậu đang định leo xuống lưng ngựa, đột nhiên nhớ đến động tác giơ tay thúc ngựa của Tống Đường trước khi ngựa hoảng loạn. Tuy tính cách ngựa đực ác liệt, nhưng ngựa đực được thuần hóa sẽ khôngnóng nảy chỉ bởi một hành động của Tống Đường.

Nếu là ngựa hoang, khi Tống Đường hoặc cậu mới leo lên lưng nó, nó sẽ hất người xuống ngay lập tức. Giang Bạch Lộ ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt nheo lại. Cậu ấm họ Tống này thật sự là kẻ điên.

Một giọng nói mang theo chút châm biếm nhàn nhạt kéo cậu trở lại thực tại: “Cậu còn ngồi trênlưng ngựa làm gì? Có phải cũng muốn tôi đỡ cậu xuống không?”

Giang Bạch Lộ sửng sốt, phát hiện Sầm Qua đáng lẽ đã rời đi từ trước không biết quay lại từ bao giờ. Lúc này, Tống Đường đã được những người khác dìu đi rất xa. Cậu khom người, môi khẽ khàng hé mở, nói cái gì đó.

Sầm Qua không nghe rõ, anh vô thức di chuyển đến gần con ngựa. Khuôn mặt đẹp hết chỗ chê của Giang Bạch Lộ càng rõ ràng trong tầm mắt, Sầm Qua quét qua đôi môi nhợt nhạt của cậu, trầm ngâm không nói gì.

Giang Bạch Lộ nâng mí mắt liếc nhìn anh. Đột nhiên cậu lật ngược người, nhảy vào lòng Sầm Qua. Dùng tư thế dại dột nhất, hai chân duỗi thẳng, cái mông chạm đất đầu tiên.

Chiều cao của một con ngựa trưởng thành vào khoảng hai mét. Ngựa của trường đua này đều làloại thuần chủng nhập khẩu từ châu Âu và châu Mỹ, bình thường các huấn luyện viên chăm sócchúng rất chu đáo, tự nhiên phát triển thành bộ dạng cao to khỏe mạnh. Cậu bất chấp nhảy xuống như thế, giả sử Sầm Qua không đón được cậu, chắc chắn cậu sẽ bị vỡ xương cụt.

Sầm Qua tối sầm mặt mũi, lù lù bất động đứng yên tại chỗ, tỏ ra vô cùng thờ ơ và lạnh nhạt. Nhưng hai tay anh đã hành động trước bộ não, nâng lên ôm lấy cậu một cách hoàn hảo.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Giang Bạch Lộ còn chưa kịp giơ tay ôm cổ đối phương, hai tay đỡ lấy lưng và mông cậu của Sầm Qua bất thình lình buông lỏng, Giang Bạch Lộ ngồi vững trên mặt đất. Khi cậu ngẩng đầu lên, Sầm Qua đã đi xa rồi.

Cậu đứng lên khỏi mặt đất, liếc thấy Dụ Quân Lân và huấn luyện viên đang đứng ở lề đường đua, cậu không do dự quay người ra sau vẫy gọi, “Đỡ tôi một chút, chân tôi hơi yếu, không đi nổi nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc