NGHIỆT ÁI - KHÔNG THỂ BUÔNG TAY

Tầng ba, một căn phòng khác

Tút... tút... tút...

Đinh Tình nắm chặt điện thoại trong tay, cố gằn ý định ném thẳng nó vào bức tường đối diện. Tiếng điện thoại vẫn vang lên đều đặn, đã ba cuộc liên tiếp vẫn như cũ không thể kết nối.

Bên cạnh, Vệ Quốc nhìn điệu bộ "lửa cháy tới mông" của Đinh Tình, khóe miệng hơi cong lên, vui vẻ nhắc nhở.

"Chính xác còn mười phút nữa là bắt đầu khai tiệc. Chà... anh mày bây giờ mới biết đi từ tầng năm xuống đây bằng thang máy tốn hơn hai mươi phút. Quá đỉnh!"

Hoàn toàn bỏ qua sắc mặt đen kịt của Đinh Tình, Vệ Quốc hếch cằm về phía người vẫn một mực im lặng từ đầu buổi đến giờ, phì cười.

"Nghĩ thử xem, có phải cậu ta bị cô nàng Lệ Quân dọa sợ, trước khi lâm trận liền cong đuôi bỏ chạy?"

Vệ Quốc sờ cằm, càng nghĩ càng thấy chí lý. Trước giờ, việc Lệ Quân đơn phương theo đuổi Đình Huấn là bí mật được công khai, trên dưới Nguyễn Gia, đến cô lao công tầng hầm còn biết nữa là. Chưa nói đến tài lực nhà Lệ Quân, bản thân cô ta cũng là viên ngọc quý trong làng trang sức Việt Nam. Dù có là hư danh thì ngoài cô ta ra cũng khó tìm được đối tượng tốt hơn để kết hôn. Đình Huấn cũng không phản bác, chính xác là cậu ta cũng không dại gì mà phản bác. Ngoài gia thế tiền tài, vẻ ngoài bắt mắt của cậu ta cũng khiến ối cô liều mạng xông vào sâu xé. Một nước cờ đã chận đứng mọi việc, lại còn là quân cờ tự nguyện. Chà chà... Nếu cậu là cậu ta tuyệt đối vui vẻ đón nhận.

Trái với tâm trạng hưng phấn của cậu bạn bên cạnh, Kiến Văn ngả người về phía sau sô pha, nhắm mắt dưỡng thần. Mối quan hệ giữa họ, ngoài cấp trên cấp dưới thì chính xác là bạn học. Khúc mắc năm xưa khiến họ không còn thân thiết nhưng cũng đủ để cậu hiểu rõ một người luôn công tư phân minh như Đình Huấn sẽ không vì việc nhỏ như vậy mà làm trái ý của mẹ cậu ta – Chủ tịch Nguyễn Đình Lan của Tập đoàn Nguyễn Gia.

Cách...

Cửa phòng mở ra, Đình Tình liền hướng cửa phóng tới. Vừa nhìn thấy người đến là Mạnh Quân, sắc mặt trầm xuống, ấm ức.

"Anh... tại anh mà em lạc mất đại ca. Anh chịu trách nhiệm đi."

Lời vừa dứt, ba người còn lại liền gai gai sống lưng, nhiệt độ trong phòng không cần chỉnh liền hạ thấp vài độ. Chưa đầy một giây sau Đinh Tình liền bị Mạnh Quân thẳng tay dọn dẹp, hướng chiếc bàn làm việc đi đến.

" Alo... Giám đốc Quân."

" Chuẩn bị khai tiệc. Thông báo Nguyễn Gia đã thành công trong việc đàm phán với NK. Tập trung truyền thông nói về sự kiện đó."

" Được. Tôi sẽ chuẩn bị."

Mạnh Quân ngắt kết nối, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, đôi mày càng nhíu chặt. Dời ba mươi phút trước đó, lại dời thêm mười phút này nữa, hay lại dời thêm luôn lần nữa cho đủ bộ? "Quá tam ba bận", Đình Huấn cậu thực biết cách làm khó người khác.

Mạnh Quân cúi người, lấy áo vét sau ghế làm việc, đưa mắt nhìn Đinh Tình ra hiệu mở cửa. Đinh Tình cung kính sắm vai người hầu, dù gì cũng nhờ anh ta nhanh trí gỡ rối giúp cậu lần này. Nhưng đợi đã, hình như có cái gì không ổn.

"Quân... Đàm phán NK thành công khi nào? Sao tôi lại không biết?"

Vệ Quốc đen mặt nhìn trân trối cậu bạn đang sải bước ung dung đi phía trước. Bộ sưu tập trang sức lần này gồm năm mẫu lấy chủ đề là Hỏa tình. Đối tác chỉ thông qua ba trên năm bộ, ngày mai là ngày hẹn cuối cùng, ở đâu ra thông tin thành công? Chẳng lẽ...

Người phía trước chẳng buồn quay đầu, cất giọng cợt nhã.

"Trưởng phòng kinh doanh – Cậu phải rõ hơn tôi chứ!"

" Cậu..."

Chết tiệt! Đây đã là lần thứ ba cậu ta giở trò này rồi. Cậu khó sống với Đình Huấn cũng không cần kéo tôi thế mạng. Thông tin đã công bố, cuộc họp ngày mai bất luận thế nào chỉ còn một kết quả phải thắng. Đời này ông đây sai lầm khi chọn cậu là bạn rồi.

...

Dãy hành lang vắng lặng, Mạnh Quân dẫn đầu đoàn người hướng sảnh tiệc chính đi tới. Vốn dĩ có thể ở bên Đình Hân thêm vài phút, cuối cùng lại vì việc không đâu buộc quay trở lại, muốn cậu mang sắc mặt tốt tham gia buổi tiệc cũng quá làm khó cậu rồi.

Đang bước đi, Vệ Quốc đột nhiên dừng lại. Đinh Tình đang đi phía sau va thẳng vào người cậu, khẽ xoa mũi.

" Anh có dừng cũng đừng đột ngột thế..."

" Im... Mùi này, các cậu không ngửi thấy mùi gì sao? – Vệ Quốc khịt khịt mũi, lại lấy sức hít vào – "Không sai... là mùi rượu."

Mạnh Quân nghe xong liền cảm thấy có điều không ổn. Nhân cách của Vệ Quốc có thể nghi ngờ nhưng mũi cậu ta thì đúng là thính hơn chó. Mùi rượu... Mạnh Quân ra hiệu ý bảo Vệ Quốc nói tiếp.

"Không cần nghi ngờ, tôi đây dám chắc mùi rượu. Rất hỗn tạp, không nghe ra cụ thể loại nào. Sảnh tiệc ở phía trước nhưng mùi rượu này lại là hướng ngược lại. Tôi thử kiểm tra rồi. Ngay khi bước khỏi phòng đã ngửi thấy nhàn nhạt, càng bước xa càng nhạt dần. Là chuỗi phòng phía cuối dãy."

Kiến Văn từ nãy tới giờ một mực yên lặng, vừa nghe Vệ Quốc dứt lời liền bước thẳng tới hướng đó. Không thường xuyên tới nhưng kiến trúc tòa nhà The Sun cậu khá rõ, phía cuối dãy này là nơi đặt thang máy chuyên dụng, cầu thang thoát hiểm cũng ở gần khu vực đó. Với thân phận hiện giờ của cậu ta, muốn an toàn trong chính ngôi nhà của mình còn khó huống chi nơi này.

Đúng như Vệ Quốc nói, khi gần tới cuối dãy hành lang mùi rượu càng nồng. Đứng trước căn phòng cất trữ, Kiến Văn phát hiện cửa phòng không khóa, còn hở một đoạn nhỏ rất khả nghi. Cậu đưa tay đẩy cửa, cảnh vật bên trong khiến bốn người giật mình hoảng hốt.

Đinh Tình vội vã đẩy Kiến Văn đang chắn trước cửa, chạy thẳng vào bên trong. Trên sàn nhà, Đình Huấn nằm úp sấp bất tỉnh. Xung quanh mảnh thủy tinh rơi vãi khắp nơi, những chai rượu vốn chuẩn bị cho bữa tiệc xếp đầy trên bàn cũng bị người ta xô bể vương vãi dưới nền, thấm ướt cả tấm thảm đặt gần đấy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Đại ca..." – Đinh Tình vội vã dựng người Đình Huấn dậy. Cố lay người nhưng đại ca của cậu vẫn thủy chung không chịu mở mắt. Mặt Đinh Tình méo xệ, vội vã đưa tay lên mũi Đình Huấn.

Bốp...

"Á...Anh làm gì vậy?" – Đinh Tình bị Mạnh Quân tập kích bất ngờ, hưởng trọn cú đánh như trời giáng vào đầu, tức giận rống to.

"Còn không nhanh gọi cứu thương."

"À... đúng rồi. Cứu... cứu thương."

Đinh Tình ngay lập tức buông tay đang giữ Đình Huấn, xoa khắp người tìm điện thoại, run rẩy nhấn nút. Lạy trời! Đại ca mà gặp chuyện, tháng này cậu chẳng hy vọng được về nhà, cầm chắc vé tăng ca. Mẹ cậu xem bói toán, nói cậu tháng này lành ít dữ nhiều, còn đặc biệt xin bùa giải hạn nữa. Qua nổi đêm nay nhất định phải về nhà dập đầu thành kính nhận bùa.

Nhưng mà, nhưng mà... số cứu thương là nhiêu thế?

"Đưa đây!" – Mạnh Quân trực tiếp cướp điện thoại trên tay Đinh Tình. Nếu không phải đã lia điện thoại trong phòng lúc nãy, cậu đã chẳng gào tên ngốc này làm gì.

"Ưm..."

Tiếng rên khe khẽ vang lên phía sau lưng Đinh Tình, Vệ Quốc đang gọi điện cho bộ phận bảo an dẹp đường cũng dừng lại kéo Kiến Văn đang xem xét hiện trường gần đó đi về phía ba người. Mạnh Quân vội thông báo địa chỉ xong liền ném trả điện thoại cho Đinh Tình, cúi người nháy mắt với cậu bạn.

"Tôi không biết cậu có thói quen ngủ nền đó. Người anh em, cảm giác thế nào?"

Đầu óc Đình Huấn vẫn váng vất, tiếng nói Mạnh Quân vang vào tai cũng trở nên nặng nề. Đình Huấn chống tay xuống nền muốn tự mình ngồi dậy nhưng vô lực. Mạnh Quân cũng không cười cợt nữa, liền đưa tay đỡ sau gáy cậu ta, kéo Đình Huấn ngồi thẳng dậy.

"Cậu không sao chứ? Đã cho gọi xe cứu thương rồi."

"Không cần." - Có lẽ vẫn chưa tỉnh hắn người, giọng Đình Huấn cũng mất đi vẻ uy nghiêm như thường ngày.

"Cần đấy!" - Mạnh Quân với tay xem xét cổ áo của Đình Huấn, trên tay áo cũng dây một vài vết đỏ mờ mờ - "Đầu cậu chảy máu. Tốt nhất nên kiểm tra tổng thể."

"Chảy máu?" – Đình Huấn nhíu mày. Cảm giác dần quay trở lại, ngoại trừ đâu óc còn chút ê buốt thì không có cảm giác gì khác.

"Đinh Tình... Kiểm tra CCTV. Cô gái đó, hạn cậu ba ngày phải tìm ra cho tôi."

Đình Huấn dứt lời, cũng không để ý đến sắc mặt của bốn người còn lại khẽ cúi đầu nhìn xung quanh.

Ánh mắt Đình Huấn và Kiến Văn không hẹn cùng giao nhau tại một điểm. Trên thân chai Flair Bottles gần đó, phía đầu nhọn đã chuyển từ màu gỗ sang màu đỏ thẫm, những vết máu khô hiện lên rất nhức mắt. Trong đầu Đình Huấn lúc này chỉ có một dòng chữ liên tục chạy qua chạy lại.

"Cô ta... bị thương sao?"

Rốt cuộc trong nửa giờ đồng hồ đã xảy ra chuyện gì? Đáp án ở ngay phần sau của câu chuyện. Chậm nhất là hẹn các bạn 2 ngày nữa nhé! Thông cảm với mình nha. Cảm ơn rất nhiều!

P/S: Chai tập biểu diễn – Flair bottles được dùng để tập luyện biểu diễn quăng chai trong bartender, sản phẩm được thiết kế theo đúng kích thước và trọng lượng của một chai rượu 750ml. Chất liệu thường bằng gỗ hay nhựa cứng cao cấp nên không gây trầy xước da của người dùng. Flair bottles là món đồ chơi không thể thiếu đối với các bartender đam mê Flair Bartending.

Bình luận

Truyện đang đọc