NGỠ TÌNH CỜ LẠI HOÁ CƠ DUYÊN

- Mình đã ngất bao lâu rồi nhỉ?

Cô từ từ mở mắt. Ngồi dậy, nhìn quanh một lượt. Căn phòng rộng lớn, âm u. Vài đóm lửa nhỏ nhảy bập bùng trên mấy ngọn nến treo trên bốn góc tường, làm căn phòng thêm vẻ huyền ảo.

- Tỉnh rồi à?

Giọng con trai. Đang mê đắm trong vẻ huyền bí của căn phòng, cô giật mình quay phắt về phía cửa. Một thằng bé có mái tóc vàng được chải chuốt vuốt keo tỉ mỉ đang đứng dựa lưng vào mép cửa, hai tay cho vào túi quần, trên môi nở một nụ cười nhếch nhác.

- Ai đây? - Cô ngớ người, hỏi lại.

Thằng bé vẫn cười, môi nó nhếch cao hơn, tiến về phía giường cô. Nó ngồi lên giường, nhìn thẳng vào mặt cô, nói:

- Draco Malfoy, anh trai của mày.

Cô giật mình. Hoá ra đây chính là nhà Malfoy, một gia tộc phù thuỷ thuần chủng mà cô đọc được trong bộ truyện Harry Potter. Nhưng làm thế nào mà cô có thể xuyên được vào đây? Và cái điệu bộ xấc xược này... Người trước mặt cô lẽ nào chính là một trong những nhân vật chính của bộ truyện, Draco Malfoy ư?

- Vậy còn, tôi là ai?

Cô thốt lên câu hỏi sau một hồi nghĩ ngợi. Nếu đã xuyên vào bộ truyện huyền thoại này rồi, cô rất muốn biết mình là nhân vật nào.

- Hmm... Mày là ai? Con nhóc ngốc nghếch, mày đập đầu nặng quá nên mất trí nhớ rồi phải không?

- Thật đấy, tôi chẳng nhớ gì cả.

Draco khoanh tay, nhìn chằm chằm vào đầu cô mà dò xét, rồi nhếch mép cười một cái, đáp:

- Mày là Arian Malfoy, em gái tao.

Cô nghe như sét đánh bên tai. Xuyên thành nhân vật chính nghĩa sao không xuyên, lại đi xuyên thành con gái của gia tộc phản diện chứ? Arian Malfoy? Cái tên nghe xí quắc! Cô vò đầu muốn hét lên, sao không chết luôn đi cho rồi...

Nhớ lại khoảng thời gian trước lúc cô xuyên vào truyện. Ở thế giới thật, cô tên là Diệp Tử Thanh. Cô rất thích đọc sách, nhất là Harry Potter - bộ truyện cô yêu thích nhất. Cô đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn lên mạng tìm xem cả bộ phim, ít nhất cũng phải mười lần. Vào đúng ngày sinh nhật tuổi 18, sau khi tiệc tùng xong xuôi, trên đường về cô gặp phải một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, bất tỉnh nhân sự và được đưa đi bệnh viện cấp cứu. Trong khi đó, ở thế giới phép thuật trong truyện, Draco Malfoy vì nghịch ngợm nên đã làm cô em gái té cầu thang và cũng bất tỉnh nhân sự.

Thế quái nào Tử Thanh lại xuyên vào đây, trong cái thân thể bé xíu này...

- Đỡ hơn rồi thì mau đi chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sẽ đến Hẻm Xéo.

Nói rồi Draco bỏ ra khỏi phòng. Tử Thanh cũng lật đật ngồi dậy, thu xếp đồ đạc mà cô cho là cần thiết, rồi nhanh chóng đi theo nhà Malfoy.

***

Hẻm Xéo là nơi có đầy đủ đồ dùng cần thiết cho học sinh trường Hogwarts mà không thể tìm thấy ở nơi nào khác. Để đến được Hẻm Xéo, trước hết phải đến London. Lối vào Hẻm Xéo nằm ở phía sau một quán rượu tên là Cái Vạc Lủng. Chỉ có giới phù thuỷ mới biết được cách vào. Hoặc có thể di chuyển bằng bột Floo, bằng cách cầm bột Floo bước vào ống khói, hô thật to, thật rõ địa điểm cần đến rồi thả bột Floo xuống, lập tức một ngọn lửa màu xanh lục bao lấy thân thể, rồi dẫn người đó đến một cái ống khói khác tại địa chỉ cần đến. Đó là lí thuyết trong truyện mà Tử Thanh đọc được, còn thực hành thì chưa bao giờ.

Tử Thanh bước vào ống khói, vừa ném bột xong đã rơi ngay vào cái ống khói của một cửa tiệm bán thú nuôi. Vừa phủi đống bụi từ ống khói bám trên người, cô vừa rón rén bước ra khỏi tiệm mà không để cho chủ tiệm bắt gặp. Vừa ra khỏi cửa, cô va phải một cô bé ngó chừng cũng trạc tuổi nhân vật tên Arian mà cô đang mượn thân thể này. Cô bé kia ngã xuống đất. Thấy vậy, cô vội vàng cúi xuống, đỡ cô bé kia ngồi dậy và cuống cuồng lên hỏi:

- Này, bạn có sao không?

Cô bé ấy lắc đầu, theo lực đỡ của Tử Thanh, từ từ đứng dậy. Giờ mới nhìn kĩ, mái tóc cô bé màu đỏ hoe. Trên tay cô bé cầm một cái vạc thiếc có chứa vài cuốn sách bìa đã bèo nhèo trông rất cũ. Tử Thanh thầm nghĩ, chắc đây là một thành viên nhà Weasley rồi. Nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy một đám người tóc đỏ nào cả.

- Có ai đi cùng bạn không?

Cô bé ấy khẽ gật đầu. Tử Thanh lại nhìn quanh một lần nữa. Vẫn không thấy gia đình tóc đỏ hoe ở đâu.

- Thế sao bạn lại chỉ có một mình?

Cô bé ấy vẫn không nói, chỉ khẽ lắc đầu. Tử Thanh hơi sốt ruột, đành hỏi một câu mà mình biết chắc câu trả lời rồi, thử xem cô bé có chịu mở miệng không:

- Tên bạn là gì?

Lần này Tử Thanh mới nghe được giọng nói lí nhí của cô bé:

- G...Ginny...Weasley...

Biết ngay mà! Nhà Weasley có hết thảy 6 người con trai, mà con gái nhỏ tuổi cỡ này thì chỉ có thể là đứa con gái út yêu dấu của ông bà Weasley, chỉ có thể là Ginny Weasley mà thôi. Nhìn cái điệu bộ ngượng ngùng này thôi cũng biết, cô bé Ginny mà Tử Thanh từng đọc trong truyện có tính hay mắc cỡ lắm.

Và rồi, như có ai đó thôi thúc, Tử Thanh liền đưa ra một lời đề nghị mà không cần đợi Ginny đáp lời:

- Theo tôi, tôi biết cả nhà bạn hiện giờ đang ở đâu.

Nói rồi, cô liền nắm chặt lấy tay Ginny và kéo cô bé chạy theo mình.

Bình luận

Truyện đang đọc