NGỠ TÌNH CỜ LẠI HOÁ CƠ DUYÊN

Diệp Tử Thanh cứ ngỡ vào Nhà Gryffindor thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nào ngờ...

Chuyện là vào giờ nghỉ trưa, trong đầu Tử Thanh bỗng loé lên một ý nghĩ: Liệu cô có thể vận dụng hết tiềm năng pháp thuật của nhân vật Arian này không? Nghĩ là làm, cô liền tranh thủ lúc Ginny không để ý, liền chạy đến một chỗ vắng vẻ, rồi thử điều khiển pháp lực đến mọi nơi cô chỉ định trên cơ thể mà không cần dùng đũa phép. Sau bao nhiêu lần vận pháp thất bại, cuối cùng cô đã dồn được pháp lực tập trung về hai lòng bàn chân. Cô liền thử bước lên cái cột to đùng gần đó, và kết quả là cô đang đứng song song với phương của mặt đất.

Cùng lúc đó, Ginny từ đâu chạy đến, chứng kiến được cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc mà không khỏi thốt lên thán phục:

- Arian, bồ siêu thật! Làm sao mà bồ có thể đứng trên cái cột đó mà không bị ngã vậy?

Tử Thanh nghe thấy tiếng nàng thì quay sang nhìn rồi cười thật tươi, sau đó đi theo chiều của cái cột rồi đặt bàn chân chạm đất, quay về đúng với định luật vật lí.

- Mình có một thắc mắc, rằng nếu như phù thuỷ không dùng tới đũa phép thì sao...

- Và bồ đã chứng minh điều đó luôn?

Ginny gần như ngay lập tức hỏi lại. Tử Thanh gật đầu, đề nghị:

- Bồ muốn thử không?

Nàng khẽ lắc đầu. Tử Thanh đoán chắc nàng nghĩ nàng không làm được đâu. Cũng phải, cả người cô gần như bầm dập vì té hết lần này đến lần khác mới đi lại được trên cái cột này mà.

- Trễ rồi, chúng ta về kí túc xá thôi, còn chuẩn bị cho tiết học sau nữa.

Nói rồi Tử Thanh nắm lấy tay Ginny. Cả hai cùng đi về kí túc xá.

Hầu như tiết Độc dược nào cũng gây ra không ít rắc rối cho Tử Thanh. Hôm đó, Tử Thanh phải ở lại văn phòng của giáo sư Snape vì trong tiết học cô bị đám Nhà Slytherin chọc ghẹo đến mức nổi sùng lên và chĩa thẳng đũa phép vào mặt bọn chúng. Giáo sư Snape lại có cái cớ để trừ điểm Nhà Gryffindor vì tội gây mất trật tự, sau đó mời cô về văn phòng của ổng sau giờ học. Rất may, vì đó là tiết học cuối cùng trong ngày nên việc ở lại nghe giáo huấn không làm ảnh hưởng gì đến thời khoá biểu.

Khi Tử Thanh về đến đại sảnh đường đã hơn sáu giờ chiều. Ginny vẫy tay gọi khi bóng dáng cô vừa xuất hiện ở lối vào sảnh. Nàng chắc là đợi cô lâu lắm.

Tử Thanh đến bên cạnh nàng, ngồi vào chỗ trống mà nàng giữ cho cô. Nàng sốt ruột nắm lấy tay cô, hỏi:

- Bồ có sao không? Ổng có làm gì bồ không?

Tử Thanh cười nhẹ, lắc đầu, ra hiệu cho Ginny biết là cô không sao, rồi bảo:

- Mình đói lắm rồi. Ăn thôi!

Cả hai bắt đầu dùng bữa. Suốt bữa ăn, Tử Thanh cứ liên tục nghĩ đến những câu mà giáo sư Snape nói với cô ở văn phòng. Vì thế mà ăn chưa được bao nhiêu, cô đã đứng dậy bảo Ginny rằng cô muốn về phòng kí túc xá trước.

- Bồ thật sự ổn chứ?

Ginny lo lắng hỏi. Tử Thanh đáp cộc lốc:

- Mình no rồi. Mình hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.

Thoáng một giây, Ginny nhận thấy một tia lạnh lùng trong mắt Tử Thanh. Sắc mặt nàng bỗng trầm xuống. Cô nhận thấy được sự thay đổi trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng vừa định mở miệng nói thì hai ông anh sinh đôi Fred và George của nàng đã nhảy bổ vào ôm cổ nàng mà chọc ghẹo.

Tử Thanh lặng lẽ quay về phòng.

Sau khi tách ra khỏi hai ông anh lắm trò, Ginny cũng vội vàng đuổi theo cô.

Và ở một góc nào đó, tại dãy bàn ăn Nhà Gryffindor, Ron Weasley đã chứng kiến tất cả.

Bức chân dung Bà Béo vừa dịch sang một bên, Ginny nhanh nhẹn bước vào phòng sinh hoạt chung. Vừa chuẩn bị bước chân lên cầu thang dẫn về phòng ngủ, chợt trước mặt nàng xuất hiện một bóng người, không phải là cao lớn nhưng đủ để che khuất tầm mắt nàng.

- Anh cần nói chuyện với em, Ginny. Rất quan trọng!

Ginny ngước lên nhìn. Là Ron. Nó đã đuổi theo nàng ngay sau khi nàng đuổi theo Tử Thanh. Nàng lảng tránh ánh mắt của nó, vội tìm đường vượt qua người trước mặt để có thể đến được cái cầu thang kia. Nhưng Ron đã chặn nàng lại, và đẩy nàng ra.

- Anh tránh sang một bên đi! Em cần về phòng!

Điệu bộ của nàng có phần gấp gáp. Phải, rất gấp! Nàng cần tìm Arian, nàng nghĩ vậy. Nhưng ông anh của nàng đang đứng chắn ngay trước mặt, không cho nàng đi. Ron dang rộng tay, chắn luôn cả hai bên, đề phòng nàng có chạy thì còn túm lại được. Mặt nó nghiêm lại, giọng điệu cũng đầy nghiêm túc:

- Anh cảnh báo em, đừng lại gần con nhỏ Malfoy đó! Nó không có một chút gì là tốt lành đâu! Em đang bị lợi dụng đó!

Mặt Ginny tối sầm lại. Hoá ra chuyện quan trọng mà anh trai nàng cần nói chỉ là chuyện này thôi sao? Arian có gì mà không tốt? Trong mắt nàng, cô là một người đáng ngưỡng mộ, siêng năng, hoà đồng, và dù cho cô có bị nhiều người đồn đại về những chuyện không đúng sự thật thì cô vẫn lạc quan. Cô còn dám chống lại thằng anh trai xấu tính xấu nết. Cô đã quan tâm giúp đỡ nàng rất nhiều, thậm chí còn rất ngoan hiền lễ phép khi gặp mẹ của nàng. Tại sao anh trai nàng lại cho rằng cô không tốt, cho rằng cô đang lợi dụng nàng?

- Anh dựa vào đâu mà lại nói về bạn ấy như thế?

Ginny nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mặt Ron. Nàng cần một câu trả lời. Nàng cần một lí do thuyết phục cho việc phải rời khỏi Arian. Nhưng sau đó, không có câu trả lời nào, không có lí do nào cả.

Từ trong góc khuất của cầu thang, một bóng người đã đứng đó, không rõ từ lúc nào. Trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú ấy rơi xuống hai dòng nước mắt. Tia sáng từ ngọn lửa nhảy bập bùng trong lò sưởi hắt lên làm cho những giọt nước mắt ánh lên lấp lánh.

Gương mặt thanh tú, mái tóc bạch kim, vài giọt lệ lấp lánh như ánh kim cương...

Ginny đã thấy. Trong phút chốc, nàng ngẩn cả người ra. Nhưng bóng người ấy rời đi rất nhanh. Vài giây sau, Ron quay lưng lại nhìn, đã không còn ai đứng đó nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc