NGOÀI TIỀN ÔNG XÃ CHẲNG CHO TÔI CÁI GÌ


" 500 triệu"
Nghe thấy Cố Hàn Thanh nói sẽ thưởng 100 triệu, Kiều Mộc không khỏi kích động hơn, cô ra vẻ rụt rè vén tóc bên tai, đưa tay trái ra, làm bộ làm tịch nói: "Cố tổng tốn kém rồi."
Cố Hàn Thanh mím môi cười cười, cảm xúc biến hoá trên mặt Kiều Mộc căn bản không thoát khỏi đôi mắt của anh, chỉ là rất kỳ quái, anh chưa bao giờ chán ghét tâm tư nhỏ yêu tiền này của Kiều Mộc, suy nghĩ một chút, có thể là cái khác anh không có, tiền là nhiều nhất, hơn nữa trước kia anh không nuôi ai, bây giờ có một người, cũng cảm thấy có chút mới mẻ.
Nắm lấy tay nhỏ mềm mại của cô gái, Cố Hàn Thanh chậm rãi đem chiếc nhẫn mới mua đeo vào ngón áp út của cô, chiếc nhẫn từng chút một lướt qua đốt ngón tay cô gái, trong phút chốc, một chỗ trong trái tim mềm nhũn như vũng nước.
"Xong rồi." Đeo xong, anh kiềm chế buông ra.
Kiều Mộc khép năm ngón tay, giơ ra trước mặt nhìn nhìn, "Thật đẹp, Cố tổng, mắt nhìn của anh thật tốt."
"Em thích là được." Hôm nay Cố Hàn Thanh lần đầu tiên chọn nhẫn, lúc trả tiền, anh cũng không biết cô gái có thích hay không.
Bây giờ thấy cô cười, trong lòng anh thả lỏng rất nhiều.
"Thích, tôi rất thích." Đáng giá đều thích, Kiều Mộc nhìn Cố Hàn Thanh, muốn nói một tiếng cảm ơn, khoé mắt nhìn thấy một bóng người đang đi lên cầu thang, cô dừng lại, sửa lời nói: "Tâm Nghiên, sao cô lại lên đây?"
Cố Hàn Thanh xoay người.
Trình Tâm Nghiên ngượng ngùng cười cười: "Tôi nghe thấy hai người nói chuyện, liền đi lên nhìn xem, Thanh ca, Mộc Mộc, hai người đang làm gì vậy?"
Cố Hàn Thanh nhàn nhạt nói: "Không có gì, nói chuyện thôi, đã trễ thế này, em vẫn là đi ngủ đi."
Trình Tâm Nghiên đứng ở bậc thang, tầm mắt dừng trên ngón áp út tay trái Kiều Mộc, chiếc nhẫn dán chặt vào mắt cô ta, trong lòng không thoải mái nổi lên chua xót, chớp chớp rồi rũ mắt, "Thanh ca, em có chuyện muốn nói riêng với anh một chút."
Kiều Mộc ánh mắt sáng lên, nháy mắt đã hiểu chui vào phòng: "Vậy hai người nói chuyện đi, tôi về ngủ trước, ngủ ngon."
Cố Hàn Thanh còn muốn nói gì đó, kết quả cửa phòng ngủ trước mặt lại bị tàn nhẫn đóng lại, đôi mắt đen thâm thúy híp lại, không biết là buồn cười hay là tức giận, khóe môi hơi cong lên.
Trình Tâm Nghiên cùng Cố Hàn Thanh ở chung nhiều năm như vậy, đối với anh không thể nói hiểu trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối nhiều hơn so với Kiều Mộc, cô ta rất ít thấy Cố Hàn Thanh cười, trước đây, anh cười nhiều nhất là khi ở trước mặt mẹ nuôi, những người khác, ngay cả em gái là cô ta, cũng khó có thể có được nụ cười của anh.
Trình Tâm Nghiên cắn môi, chóp mũi chua xót khó nhịn được.
Cố Hàn Thanh đi đến trước mặt cô ta, "Em muốn nói gì với anh?"
Trình Tâm Nghiên chớp chớp mắt, che lại cảm xúc bên trong, "Thanh ca, vào phòng anh nói đi."
Cố Hàn Thanh nhìn áo ngủ trên người cô ta, cự tuyệt, "Nói ở đây đi, chuyện gì?"
Anh không vào phòng ngủ, Trình Tâm Nghiên càng khổ sở, giọng nói khàn khàn, "Chủ nhật tuần này em có buổi biểu diễn âm nhạc, muốn mời Thanh ca đi xem, đây là buổi diễn đầu tiên sau khi em về nước, xem như tiến vào giới ca sĩ trong nước, em rất mong Thanh ca có thể đi xem."
"Chủ nhật sao?" Cố Hàn Thanh nhớ lại lịch trình, dường như không có việc gì, lại là em gái mình mời, anh không đến mức lạnh nhạt không đi, "Được, đến lúc đó nếu không có việc gì, anh sẽ tới."
Trình Tâm Nghiên vui mừng, mặt giãn ra: "Cảm ơn Thanh ca, chờ lấy được vé vào cửa, đến lúc đó em đưa cho anh."
"Được." Cố Hàn Thanh nói: "Còn chuyện gì không?"
"Không có." Trình Tâm Nghiên lắc đầu, "Thanh ca, ngủ ngon."
"Ừm, ngủ ngon."
Nhìn theo Trình Tâm Nghiên xuống lầu, Cố Hàn Thanh lúc này mới về phòng ngủ của mình, trước khi đóng cửa, liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đối diện.
Lần đầu tiên cảm thấy, khoảng cách này có phải có chút xa?
-
Vương Gia Di cả đêm không ngủ ngon, cô vẫn luôn nhìn danh thiếp trong tay trái lo phải nghĩ, không biết bản thân có muốn đi tìm cái người tên Kiều Mộc này hay không, nếu lại là công ty lừa đảo thì sao? Nếu lại mang cô đi gặp loại đàn ông ghê tởm thì sao?
Nhưng trở thành ca sĩ là ước mơ của cô, nếu bỏ lỡ cơ hội, về sau cô có hối hận không?
Thật ra cô đã tra về công ty văn hóa Kim Sư, trước kia thuộc tập đoàn Cố thị, nhưng hiện tại đã tách ra, cũng không biết phía sau còn có liên quan hay không, nếu là trước đây, thì còn có chút mức độ đáng tin.
Hiện tại......!Cảm giác không đáng tin cậy cho lắm, công ty này làm ăn thua lỗ mấy năm nay, cho dù bọn họ không phải công ty lừa đảo, thì cũng sẽ không có tài nguyên*.
* Tài nguyên: từ chỉ chung các dự án, hợp đồng mà một nghệ sĩ nhận được, từ phim ảnh, thời trang, show truyền hình, chương trình tạp kĩ...!
Không có tài nguyên, việc ký hợp đồng là vô nghĩa.
Bên ngoài, trời hửng sáng, mặt trời từ phía đông đã mọc lên cao, Vương Gia Di trở mình, một đêm không ngủ, cũng không buồn ngủ lắm.
Cô khó chịu gãi gãi tóc, rầu rĩ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định vẫn là đi gặp.
Trước nhìn xem văn phòng công ty thế nào, nếu giống công ty lừa đảo, vậy thì quên đi.
Cuối cùng hạ quyết tâm, Vương Gia Di đứng dậy chuẩn bị, trang điểm nhẹ, ngồi xe đến dưới lầu công ty, ngẩng đầu nhìn toà nhà văn phòng cao ngất ngưởng.
Công ty này ở lầu 19, cô vào thang máy đi lên.
Nhìn bề ngoài có vẻ như là công ty đứng đắn, bên trong nhân viên đều bận rộn ra vào, nhân viên lễ tân thấy cô nhìn xung quanh, đứng lên lễ phép hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"
Vương Gia Di khẩn trương nắm túi xách của mình, nhìn trái nhìn phải, đi tới nói: "Cái kia......"
Nói ra hai chữ, cô như nhớ ra, lấy danh thiếp của Kiều Mộc ra, "Tên trên danh thiếp này là sếp của các cô sao? Là cô ấy bảo tôi tới."
"Kiều tổng mời cô sao?" Nhân viên lễ tân nhìn tấm danh thiếp màu vàng kim dành riêng cho Kiều Mộc, mỉm cười nói: "Xin hỏi cô tên gì?"
"Tôi tên Vương Gia Di."
"Vậy cô chờ một lát, tôi đi thông báo cho Kiều tổng.

Bên kia là khu tiếp khách, cô có thể qua đó ngồi một chút."
"Không cần, tôi sẽ chờ ở đây." Vương Gia Di trong lòng có phòng bị, muốn đứng gần lối ra vào.
Nhân viên lễ tân kỳ quái nhìn cô ấy một cái, không nói gì, đi đến văn phòng gõ cửa.
Kiều Mộc ngồi ở ghế chủ tịch đọc tiểu thuyết, nghe thấy tiếng động, mắt cũng không nâng: "Vào đi."

Khi nhân viên lễ tân bước vào, thấy cô cầm di động lướt màn hình, đã thấy nhiều nên không còn ngạc nhiên.
Sếp mới của bọn họ thật sự tùy ý, bản thân đi làm mỗi ngày đều lười biếng, nhưng cũng may lúc các cô không có việc gì, cũng có thể lười biếng một chút.
Cô ấy cho dù nhìn thấy, cũng sẽ không nói gì, ngược lại có đôi khi thấy các cô đang xem phim truyền hình, còn đến hỏi xem cái gì, nếu mọi người đều đã xem, vậy sẽ nhiệt tình bàn luận cùng các cô.
Cô đặc biệt thích người sếp này, thích loại có tiền, dễ chịu và mỗi ngày không nhìn chằm chằm họ, cho nên ngày thường không có việc gì cô sẽ lười biếng, một khi có việc, tự giác sẽ rất tích cực đi làm, một câu oán hận cơ bản cũng không có, mẹ cô đều nói gần đây cô đi làm khí sắc tốt lên không ít.
"Kiều tổng, bên ngoài có vị tên Vương Gia Di tìm, trong tay cầm danh thiếp của cô."
"Cô ấy tới?" Kiều Mộc cao hứng ngẩng đầu: "Mau gọi cô ấy vào."
Cô đã nói Vương Gia Di khẳng định sẽ đến mà!
Cất điện thoại đi, Kiều Mộc sửa sang bản thân lại một chút, lát sau, Vương Gia Di thấp thỏm bất an từ bên ngoài đi vào, Kiều Mộc chỉ về phía sô pha: "Mời ngồi, đừng câu nệ."
Vương Gia Di lặng lẽ quan sát văn phòng, hết thảy thoạt nhìn đều rất bình thường, Kiều Mộc trên người mặc cũng là một thân LV, nhìn qua đã biết giàu có quyền thế, đoán chừng thật sự là người có tiền đứng đắn.
Gật gật đầu, cô đi qua ngồi xuống.
Kiều Mộc ngồi đối diện cô ấy, tự mình pha cho cô ấy một ly trà, "Cô uống chút trà, thả lỏng một chút."
Vương Gia Di "Ừ" một tiếng, không duỗi tay nhận, cô liếc Kiều Mộc từ dưới lên trên, thử thăm dò mở miệng nói: "Kiều tổng, cái kia......!việc cô nói ngày hôm qua......!Cụ thể ký hợp đồng gì vậy?"
"Cô bình tĩnh, tôi gọi người lấy hợp đồng cho cô xem." Trước kia công ty văn hoá Kim Sư chỉ đầu tư chứ không ký hợp đồng với người mới, bất quá đã ký hợp đồng chỉ là chưa từng dùng qua, Kiều Mộc gọi luật sư Vương phòng pháp lý tiến vào.
Ba người ngồi xuống, chờ Vương Gia Di chậm rãi xem.
Kỳ thật Vương Gia Di cũng không hiểu lắm về cái này, nhưng nhìn những điều khoản viết ở trên thì quả thật cũng không tồi, cô trước kia từng tham gia tuyển tú, cũng đã tìm hiểu qua những hợp đồng tuyển tú để xuất đạo, phân chia đặc biệt không công bằng, có thể chia 1:9, thật sự là quá mức áp bức người, mà công ty này phân chia tốt hơn nhiều, còn có lương cơ bản, hợp đồng cũng viết rõ sẽ cung cấp tài nguyên.
Đương nhiên, cô cũng không ngây thơ như vậy, có đôi khi hợp đồng là một chuyện, sau khi ký hợp đồng lại là một chuyện khác.
Sau khi đọc kỹ, Vương Gia Di ngẩng đầu hỏi Kiều Mộc: "Kiều tổng, tôi có thể hỏi một chút vì sao cô muốn ký hợp đồng với tôi không? Khẳng định không phải bởi vì buổi tối chúng ta gặp nhau cô nghe được những lời đó chứ?"
Kiều Mộc nhấp môi: "Chỉ có thể nói đó là một phần nguyên nhân.

Công ty tôi cô cũng thấy rồi, khá nhỏ, chúng tôi sau khi thay đổi cổ đông, cũng coi như là một lần nữa khởi bước, mọi thứ vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, trong công ty một nghệ sĩ cũng không có, gần đây tôi chỉ tình cờ nghĩ đến việc ký hợp đồng với một vài nghệ sĩ, rồi tình cờ gặp được cô, cũng coi như là duyên phận, cho nên đối với cô tương đối cảm thấy hứng thú, tối hôm qua sau khi nghe cô hát xong, loại nguyện vọng này càng mãnh liệt, cô hát rất hay, bề ngoài cũng rất đẹp, rất thích hợp để đào tạo." Kiều Mộc nửa thật nửa giả.
Vương Gia Di không tránh khỏi sinh ra dao động, cô hỏi một câu rất ngớ ngẩn: "Cô sẽ cho tôi tài nguyên sao?"
Kiều Mộc cười khúc khích, luật sư cũng cười, "Đương nhiên sẽ cho cô tài nguyên, bằng không tôi ký hợp đồng với cô rồi trả lương cơ bản cho cô sao? Tôi không phải làm từ thiện."
Vương Gia Di mặt đỏ lên, cúi đầu, rất thành thật nói: "Nhưng tôi không có kinh nghiệm lên sân khấu lớn, tôi cũng không biết tôi có làm được không."
"Vấn đề này công ty chúng tôi sẽ suy xét, cô không cần lo lắng, tôi cũng không ép cô, cô có thể trở về suy nghĩ một chút, có muốn gia nhập công ty chúng tôi hay không." Kiều Mộc một chút cũng không vội, có người chồng thích đưa tiền vì vậy rất tự tin.
Vương Gia Di thấy Kiều Mộc không vội, trong lòng ngược lại càng tin tưởng cô ấy, cô cảm thấy Kiều Mộc mặt mũi hiền lành, tâm tư cũng coi như đơn thuần nên Vương Gia Di cũng vô thức liền thả lỏng cảnh giác.
Ký đi, nếu như bị tuyết tàng*, cô sẽ lại tới quán bar hát, cũng không chết đói được, hơn nữa trên hợp đồng viết lương cơ bản là 5000, nếu cô ấy không trả, cô cũng có thể đến Cục lao động để kiện.
* Tuyết tàng: Nghệ sĩ bị chính công ty quản lý đóng băng hoạt động.
Nhưng mà, có chuyện này......!Cô cảm thấy mình phải nói cho Kiều Mộc.
Cô không muốn gạt người.
"Kiều tổng, tôi có chuyện muốn nói riêng với cô." Cô ngượng ngùng nhìn luật sư, luật sư Vương đã hiểu, đứng lên nói: "Kiều tổng, tôi ra ngoài trước, có chuyện gì thì gọi tôi."
Luật sư đi rồi, Kiều Mộc ôn nhu dò hỏi: "Làm sao vậy? Cô muốn nói với tôi chuyện gì?"
Vương Gia Di siết chặt hai tay, trong lòng không có chút tự tin nào, không biết sau khi nói ra, người ta còn nguyện ý dẫn dắt, nâng cô hay không, nhưng bảo cô lừa gạt, cô cũng không làm được, hít sâu một hơi, Vương Gia Di cao giọng nói: "Ba năm trước tôi có tham gia một show tuyển tú và lọt vào top 38 cả nước, nhưng sau đó khi lọt vào top 20, tôi đã rút khỏi cuộc thi, không phải tôi tự nguyện, mà là......!Mà là......"
Cô ấy dừng lại, có chút khó có thể mở miệng, Kiều Mộc nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, đoán nói: "Có người chỉnh cô? Ép cô giải nghệ?"
"Cũng không tính là chỉnh, là tôi đắc tội với......!con trai của một......! nhà tài trợ." Vương Gia Di cuối cùng cũng nói ra, cô thở phào một hơi, liếc mắt nhìn Kiều Mộc: "Bởi vì một số chuyện, tôi tát tên kia một cái, sau đó tôi bị đuổi khỏi cuộc thi, mấy năm nay chỉ có thể hát ở quán bar.

Người kia là Thái tử gia của sữa bò UEFA, tôi không biết hắn hiện tại còn nhớ tôi hay không, có còn hận tôi hay không, cho nên cô có thể cân nhắc một chút còn nguyện ý ký hợp đồng với tôi không."
"Cô còn rất thành thật." Kiều Mộc mỉm cười, hóa ra Vương Gia Di yên lặng là bởi vì chuyện này, trong sách không nhắc đến quá khứ của cô ấy, chỉ là vài năm sau, nhắc tới cô ấy một câu, nói cô ấy nổi tiếng chỉ sau Trình Tâm Nghiên.
Vương Gia Di không hiểu ý của Kiều Mộc, lại cúi đầu, "Nếu cô không muốn ký, tôi sẽ về."
Công ty UEFA sữa bò kia rất lớn, cô cảm thấy công ty nhỏ của Kiều Mộc sẽ không dám trực tiếp đối phó, nếu Thái Tử gia kia còn chán ghét cô, nói không chừng về sau còn muốn gây sự với cô ấy.
Cầm túi, Vương Gia Di chuẩn bị đứng dậy rời đi, Kiều Mộc "Hừ" một tiếng, giơ tay bảo cô ấy ngồi xuống: "Còn chưa ký hợp đồng, cô muốn đi đâu?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu: "Cô vẫn muốn ký với tôi?"
"Vì sao không ký, chuyện cô nói đã qua ba năm, người ta chưa chắc đã nhớ rõ cô, tôi thấy chỉ riêng thực lực của cô cũng đủ để tôi vì cô mà mạo hiểm, cho nên......"
Cô đưa tay ra: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Vương Gia Di mắt có chút sáng lên, kích động nắm lấy: "Cảm ơn, về sau tôi nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền cho công ty!"
Cứ như vậy, Kiều Mộc đã ký hợp đồng với nghệ sĩ đầu tiên của mình.

Cô một chút manh mối cũng không có, bảo Vương Gia Di đi về trước nghỉ ngơi, sau đó đến bộ phận kế hoạch để thảo luận nên đào tạo nghệ sĩ đầu tiên như thế nào.
Vị trí đầu tiên khẳng định là ca sĩ, sau đó tìm cách phát triển cô ấy.
Giám đốc Trương phòng Kế hoạch là một người phụ nữ có năng lực, cô đẩy gọng kính không viền xuống, đề nghị nói: "Kiều tổng, chúng ta có thể thông qua 《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》 giới thiệu cô ấy với công chúng."
"《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》?" Kiều Mộc cảm thấy có chút quen tai.
"Ừm, đây là một chương trình âm nhạc phát sóng trực tiếp, tất cả các ca sĩ trong chương trình đều phải thông qua khảo hạch*, chỉ có những người đạt tiêu chuẩn mới có thể bước lên sân khấu, sẽ bạo, ngược lại sẽ không được lên.


Cho nên những người tham gia chương trình này hoặc là tân binh mới debut*, hoặc là ca sĩ đã hết thời nhiều năm muốn nổi tiếng lại, Kiều tổng có thể hiểu là đãi vàng trên thị trường second-hand**.

Mỗi tháng tổ chức một lần, độ chú ý rất cao, từ khi sáng lập tới nay đã ba năm, thông qua show này một đêm bạo hồng*** có năm người, đỏ thẫm*** mười mấy người, tiểu hồng*** lại càng nhiều, là một sân khấu rất thích hợp để quảng bá người mới."
* Khảo hạch: Xét trình độ qua một cuộc thi.
* Debut: nghĩa là lần trình diễn đầu tiên.
** Đãi vàng trên thị trường second-hand: có thể hiểu là kiếm tiền trên những người cũ.
*** Bạo hồng, đỏ thẫm, tiểu hồng: mức độ nổi tiếng
"A ~~~ tôi nhớ ra rồi, tôi đã xem qua, chương trình này thiết lập rất thú vị." Kiều Mộc chợt hiểu ra gật gật đầu.
Chương trình này rất thú vị, phát sóng trực tiếp cho khán giả cả nước xem, sau đó có thể bỏ phiếu bình chọn, còn có thể thay đổi, có nghĩa là nếu bạn thích người thứ nhất, bạn có thể bỏ phiếu cho người đó, tiếp theo người thứ hai ra, bạn thích hơn người thứ nhất, thì bạn có thể thay đổi phiếu để bỏ phiếu cho người thứ hai.
Bằng cách này, có đôi khi, người thứ nhất số phiếu sẽ từ cao xuống thấp, thấp đến chạm đáy cũng có, dao động rất lớn, giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, thật sự thú vị.
Hơn nữa người tới tham gia đều là hồ già*, mọi người đều không có nền tảng fans, nên sẽ không có ai kêu gọi bỏ phiếu, đương nhiên, minh tinh hết thời có lúc sẽ lăng xê tình cảm, nhưng những fans đó đều không phải fan trung thành, cũng không thấy có thể nổi tiếng, nhưng thật ra một số viên ngọc bị bỏ lỡ được phát hiện, lập tức trở nên nổi tiếng.
* Hồ già: chỉ những minh tinh mờ nhạt, hoặc đã từng nổi tiếng nhưng đã hết thời, thậm chí là bị ghét.
"Nhưng chương trình này rất nổi tiếng, rất khó kiếm được một suất, không phải ai muốn cũng được." Chương trình này là chương trình âm nhạc hàng đầu, nó trở thành chiến trường của các nhà tư bản muốn nâng người, người thường tuyệt đối không thể tùy tiện lên sân khấu.
Giám đốc Trương ưu nhã đẩy kính xuống, mỉm cười nói: "Không giấu gì Kiều tổng, đạo diễn chương trình này là cậu tôi."
Kiều Mộc: "......".

truyện đam mỹ
Cô mở to hai mắt, một lúc sau cười tủm tỉm nói: "Giám đốc Trương, tôi không biết công ty chúng ta có ngọa hổ tàng long* đấy."
* Ngoạ hổ tàng long: chỉ người tài nhưng chưa được phát hiện hoặc những người giấu tài.
Giám đốc Trương gật đầu: "Kiều tổng khách khí rồi, dù sao Kiều tổng yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giành được vị trí này cho cô, nhưng chuẩn bị bài hát mới hơi gấp, chúng ta phải mua bài, chọn bài."
"Cái này không cần, Vương Gia Di là ca sĩ kiêm nhạc sĩ, cô ấy có bài hát mới của mình." Kiều Mộc trấn an cô ấy, "Giám đốc Trương chỉ cần giành cho tôi một vị trí là được, bước tiếp theo chính là luyện hát."
"OK, tôi hiểu rồi, giao cho tôi."
Cùng lúc đó, Tôn Mẫn đưa 5 vé vào cổng của chương trình《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》 cho Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, cho em."
Trình Tâm Nghiên nhận lấy: "Tôn tỷ, vất vả cho chị rồi."
"Haiz, nói gì đó." Tôn Mẫn ngồi trên sô pha, "Thế nào? Em với anh em có ổn không?"
"Vẫn tốt." Trình Tâm Nghiên không nói nỗi khổ của mình ra bên ngoài, cô ta nhấp nhấp môi, "Thanh ca chủ nhật này sẽ đến xem em."
"Vậy cũng tốt, đến lúc đó em với anh ta đứng chung một chỗ, chị sẽ để truyền thông chụp ảnh hai người, vừa lúc công bố ra ngoài, từ nhiệt* của việc lần đầu tiên chủ tịch tập đoàn Cố thị lộ diện, em không nổi tiếng thì thật vô lý."
* Nhiệt: Những chủ đề hot được nhiều người quan tâm trên Weibo.
Trình Tâm Nghiên có chút thấp thỏm: "Tôn tỷ, chúng ta thật sự sẽ làm điều này sao? Thanh ca không thích lộ mặt, em sợ sẽ khiến anh ấy bất mãn."
"Vậy phải xem là đối với ai, không phải em nói anh ta rất chiều chuộng em sao, vậy sao có thể giận em chứ? Cho dù lúc đó có tức giận, khẳng định qua mấy ngày sẽ quên, không sao đâu." Tôn Mẫn an ủi cô ta: "Sự nghiệp quan trọng nhất, phụ nữ mà, tình yêu có thể theo đuổi, nhưng vĩnh viễn chớ quên sự nghiệp, em có hậu thuẫn tốt như vậy, nếu không lợi dụng, vậy còn có ích gì?"
"Em......" Trình Tâm Nghiên dao động, nghĩ nghĩ, cô ta khẽ cắn môi không hề phản bác, nếu vĩnh viễn không phản nghịch, không thay đổi quá khứ của bản thân, Thanh ca vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy cô ta.
Còn nếu cứ tiếp tục như vậy, mối quan hệ giữa anh và Kiều Mộc tình cảm sẽ càng ngày càng tốt.
-
Nháy mắt liền đến chủ nhật, buổi tối 7 giờ 《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》 phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu.
Mấy ngày nay, Vương Gia Di liều mạng luyện tập bài hát mới, nhưng thật sự phải lên sân khấu cô đặc biệt khẩn trương, thật vất vả Kiều tổng hôm nay mới rảnh, tới phòng luyện tập nghe cô hát, nhưng cô liên tiếp hát lạc điệu.
Vương Gia Di xấu hổ tự trách, hốc mắt đều đỏ.
Kiều Mộc thấy cô ấy như vậy, vội kêu dừng nhạc, vẫy tay nói: "Gia Di, cô lại đây."
Vương Gia Di cắn chặt môi dưới, hai tay vặn vào nhau, đứng yên trước mặt Kiều Mộc, cúi đầu xin lỗi, "Kiều tổng, rất xin lỗi, tôi quá vô dụng, tôi......!tôi......!tôi ngày thường không lạc điệu."
"Không sao, là tôi hôm nay không nên tới nghe, vốn dĩ buổi tối cô phải lên sân khấu, theo lý nên thả lỏng một chút." Kiều Mộc đứng lên nói: "Như vậy đi, cô cùng tôi đi công viên giải trí chơi đi?"
"A? Công viên giải trí?" Vương Gia Di kinh ngạc.
"Đúng vậy, công viên giải trí, chúng ta thoải mái đi chơi một chút, hôm nay không cần luyện tập."
Vương Gia Di nhíu mày: "Vậy không được đâu Kiều tổng? Buổi tối còn phải biểu diễn, tôi cảm thấy mình cần luyện tập một chút."
"Nhưng cô cảm thấy bản thân có thể luyện tập tốt sao? Không phải càng luyện càng kém chứ?" Kiều Mộc cười tủm tỉm nhìn cô ấy.
Vương Gia Di xấu hổ, Kiều Mộc đứng lên, ôm bả vai cô ấy: "Nghe tôi, đi thôi, bảo đảm sau khi cô thả lỏng, có thể biểu hiện tốt hơn!"
"Nhưng......!tôi......!Kiều tổng......" Trong khi Vương Gia Di đang nói lắp, sếp lớn Kiều Mộc trực tiếp dẫn người đi.
Giám đốc Trương phòng Kế hoạch nhắc nhở người sếp không đáng tin cậy: "Kiều tổng, muộn nhất 5 giờ phải đưa người về đấy! Còn phải trang điểm tạo hình nữa."
"Biết rồi, yên tâm đi." Kiều Mộc cũng không quay đầu lại vẫy vẫy tay.
Trước khi Vương Gia Di đến công viên giải trí, vẫn luôn tưởng rằng sếp đang nói đùa, không nghĩ cô ấy thật sự dẫn mình đi chơi.

Ban đầu lòng cô rất bất an, trái tim đập loạn xạ, trong đầu chỉ nghĩ đến buổi thi đấu tối nay, mấy ngày nay cô cơ bản đã hiểu về công ty mới, sếp còn cực kỳ không đáng tin cậy, thường xuyên không ở công ty, cho dù ở công ty, cũng là đang nghịch di động xem phim, xem chương trình tạp kỹ.
Nhưng mặt khác, bầu không khí trong công ty rất thoải mái, ngay khi cô vừa tới sếp đã cho nguồn tài nguyên tốt như《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》, lượng truy cập trên nền tảng này rất lớn, hiệu suất cũng tốt, một đêm bạo hồng cũng không phải nói chơi.
Cho nên cô thật sự rất muốn biểu diễn thật tốt, thật sự muốn một lần là nổi tiếng, khiến sếp biết đầu tư vào cô sẽ không lỗ, khiến càng nhiều người thấy được thực lực của cô, công nhận giọng hát của cô.
Kết quả, cô vẫn luôn lạc điệu.
Cái này sao có thể khiến cô an tâm.
"Gia Di, chúng ta ngồi tàu lượn siêu tốc đi." Kiều Mộc hoàn toàn đắm chìm trong chơi đùa vui vẻ, không tim không phổi lôi kéo Vương Gia Di xếp hàng đi tàu lượn siêu tốc.
Vương Gia Di giữ chặt cô ấy, lấy hết can đảm nói: "Kiều tổng, tôi muốn về phòng tập, tôi vẫn muốn luyện hát, đi chơi như vậy, lòng tôi không yên."
"Vậy cô trở về luyện tập lòng sẽ yên sao?" Kiều Mộc hai mắt trong suốt sáng ngời, mang theo mị lực, "Gia Di, tôi cảm thấy cô tạo cho mình áp lực quá lớn, tôi đầu tư cho cô, không phải chỉ đầu tư lần này.

Cô cũng không cần dùng một lần chứng tỏ bản thân, đây chỉ là một lần xuất hiện rất bình thường trên sân khấu mà thôi, có lẽ bởi vì là lần đầu tiên, cho nên cô có vẻ lo lắng quá mức, nhưng sân khấu lần này, không thể hiện hết được con người của cô chứ đừng nói đến việc đại diện cho tương lai của cô, cô là nghệ sĩ đầu tiên của tôi, chúng ta hãy cùng nhau từ từ khám phá phương hướng phát triển."
"Kiều tổng tôi......" Vương Gia Di trong lòng vô cùng chấn động, ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.
Kiều Mộc chỉ vào đường ray của tàu lượn siêu tốc, cong mi cười: "Đi lên phóng thích một chút đi? Hét thật to, cũng có thể hát thật to."
Không biết vì sao lúc này Vương Gia Di lại cảm thấy thoải mái, cô gật gật đầu, vô cùng cảm kích: "Ừm, nghe theo Kiều tổng, cảm ơn Kiều tổng."
Chơi xong xuống dưới, cục đá đè nặng trong lòng Vương Gia Di mấy ngày nay đã hoàn toàn rơi xuống, cô lúc này rất bình thản nói với Kiều Mộc: "Kiều tổng, tôi muốn trở về tiếp tục luyện hát."
Kiều Mộc nhìn cô ấy vài giây, mỉm cười gật đầu, "Được, tôi đưa cô về."
Trở lại công ty đã là 3 giờ chiều, Vương Gia Di còn 2 tiếng luyện hát.
Kiều Mộc nghe qua một lần, rất hay, rất hoàn mỹ, không một lần lạc điệu, khẽ mỉm cười, dặn dò Vương Gia Di bảo vệ giọng, liền rời đi.
Kỳ Anh đúng lúc gọi điện thoại cho cô: "Chị Mộc Mộc, chuyện chị nhờ em làm xong rồi! Tổng cộng 20 người, đưa đến công ty chị sao?"
"Ừm, đưa hết đến đây đi." Kiều Mộc lái xe thể thao về công ty.
Phòng luyện hát cách công ty bọn họ mấy cây số, lúc về có chút tắc đường, Kiều Mộc mở nhạc trong xe.
Sau khi nghe xong 3-4 bài hát, cuối cùng cũng tới công ty, Kỳ Anh đã đến trước cô.
Thấy 20 người cả nam lẫn nữ, tuổi từ 16-45 ngồi trong phòng tiếp khách, cô hài lòng gật đầu, sai người đem bảng đèn, băng rôn tiếp ứng* cho tối nay ra, phát cho từng người bọn họ.
* Tiếp ứng: là sự ủng hộ trực tiếp nhất của người hâm mộ đối với thần tượng
Trong nhóm người này, có người vẫn không thể tin được tiền lương của công việc làm thêm tối nay, lại lần nữa xác nhận: "Xin hỏi, giá tiền cô nói có phải thật không?"
Kiều Mộc khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên rồi, chỉ cần các người ra sức tiếp ứng, tôi sẽ cho mỗi người 1 vạn.

Tiền đặt cọc trước là 1 ngàn, chờ các người luyện tập xong khẩu hiệu tiếp ứng thì sẽ gửi đến WeChat các người."
Mọi người nghe được lời này, kích động thì thầm với nhau.
Thật tuyệt! Trên đời này thế nhưng có công việc bán thời gian lương cao như vậy, còn miễn phí vé vào hiện trường của《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》 để nghe hát, không những vậy còn có thể lãnh 1 vạn tiền lương!
Nội dung công việc chỉ đơn giản là tiếp ứng cho Vương Gia Di, bọn họ đây là gặp được sếp thần tiên nha! Nghệ sĩ khác chỉ hai ba trăm một ngày, nhưng bọn họ lại là một vạn một ngày!
Kỳ Anh vỗ vỗ tay cắt ngang tiếng xì xào của bọn họ: "Các người nghe rõ chưa? Phải nhớ khẩu hiệu tiếp ứng, hơn nữa ở hiện trường cũng không thể lười biếng, phải ra sức hò hét trợ uy đã biết chưa?"
"Yên tâm yên tâm, nhất định sẽ hét to!" Có cô gái trẻ tuổi vui vẻ nói: "Giọng tôi rất to, việc kêu khẩu hiệu này, tôi giỏi nhất!"
"Vậy được, các người ngồi xuống trước, sẽ có người đi vào phát khẩu hiệu tiếp ứng cho mọi người." Kiều Mộc nói xong, mang theo Kỳ Anh trở về văn phòng của mình.
Kỳ Anh vừa vào cửa, lười biếng duỗi người, Kiều Mộc sờ sờ đầu cô bé: "Vất vả cho em rồi."
"Không vất vả không vất vả." Kỳ Anh cười nói: "Chị dâu, chị nói chị tìm tiếp ứng vì chị Gia Di, sao lại không tìm nhiều hơn một chút, chỉ có 20 người, ở nơi ngàn người đó, cũng không có tác dụng gì đâu."
"Vương Gia Di là người mới, tìm nhiều không phải sẽ lộ sao, 20 người là vừa đủ, giả thành người thân và bạn bè." Chương trình Âm thanh tự nhiên này là một nơi có hội trường nghìn người, sẽ bán vé, nhưng thông thường họ được các công ty khác nhau uỷ thác, vừa vì để nghệ sĩ nhà mình không phải chịu thiệt thòi ở hiện trường, vừa tạo cảm giác nghệ sĩ nhà họ biểu diễn rất tốt.
Kiều Mộc tất nhiên không thể để nghệ sĩ của cô bị thiệt, cho nên cô tự bỏ tiền túi, chi rất nhiều tiền để thuê người uỷ thác, hy vọng bọn họ làm việc chăm chỉ tối nay!
"Chị dâu, trước kia em còn tưởng rằng chị thành thật, hoá ra chị cũng làm loại chuyện này." Kỳ Anh cười trêu ghẹo.
"Không còn cách nào, người khác đều tìm, nếu như chị không tìm, đến khi Gia Di hát, chỉ sợ hiện trường tiếng cổ vũ cũng không có, đến lúc đó khẳng định Gia Di sẽ càng khẩn trương." Kiều Mộc nhún nhún vai.
"Nhưng chúng ta không phải cũng đi sao." Kỳ Anh nói: "Chúng ta đến cổ vũ cho chị ấy."
"Hai chúng ta có thể hét lớn bao nhiêu." Kiều Mộc vẫy tay, "Vẫn là bảo vệ tốt giọng chúng ta đi."
"Cũng đúng." Kỳ Anh sờ cổ, "Giọng của em rất quý giá! Đúng rồi, chị dâu, chị có muốn gọi anh trai em đến không?"
"Gọi anh ấy làm gì, anh ấy hẳn là không thích mấy chỗ này đi?" Thật ra là vì để tạo cơ hội cho Cố Hàn Thanh và Trình Tâm Nghiên ở cùng nhau! Bọn họ nhanh rơi vào bể tình đi, nhanh đuổi cô ra khỏi nhà đi!
"Đúng rồi, em quên mất anh em không thích thứ này, thôi bỏ đi." Kỳ Anh xua tay, nằm liệt trên sô pha.
Không nghĩ tới, bên kia, Cố lão gia biết được tối nay Cố Hàn Thanh muốn đi xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn, lập tức gọi điện thoại xúi giục cháu trai: "Hàn Thanh à, cháu gọi Mộc Mộc cùng đi đi, coi như hẹn hò."
"Hiện tại mỗi ngày cô ấy đều rất bận, không biết khi nào rảnh, hôm nay cô ấy cũng không ở nhà." Hôm nay chủ nhật, người đàn ông tốt Cố Hàn Thanh ở nhà đợi, kết quả vợ sáng sớm nói công ty có việc nên phải đến xử lý.
"Cháu gọi điện hỏi con bé hết bận chưa, nếu hết bận rồi thì cháu có thể đi đón con bé xem cái gì mà âm thanh tự nhiên đó." Cố lão gia tận tình khuyên bảo, "Hàn Thanh à, cháu là đàn ông, cháu phải học cách chủ động trong mọi việc, đừng để con gái nhà người ta phải nhân nhượng cháu, như vậy hợp lý sao! Hơn nữa, hai đứa đã kết hôn hai tháng, sao không có một chút tiến triển nào thế, ta nghe nói hai đứa vẫn chia phòng ngủ, cứ thế này thì khi nào ta mới có chắt để ôm? Không phải muốn chờ ta xuống mồ mới sinh con chứ!"
"Ông nội, sao ông lại nói chuyện này nữa." Cố Hàn Thanh xoa thái dương: "Việc tình cảm, sao có thể nhanh như vậy."
"Đó là do cháu vô dụng!"
Cố Hàn Thanh: "......"
"Mau, gọi điện thoại cho ta, cháu không gọi, nếu Mộc Mộc bị người ta bắt mất, xem cháu nửa đời sau làm sao!"
Cô bị bắt mất?
Sao có thể.
Lời nói trong lòng Cố Hàn Thanh rơi xuống, bỗng nhiên nhớ tới lần trước ở quán bar thấy nam sinh kia trẻ hơn anh tiếp cận Kiều Mộc, mắt đen nhíu lại, trả lời: "Ông nội, cháu biết rồi, cháu lập tức gọi."
Sau khi nói chuyện với ông nội, Cố Hàn Thanh tìm số của Kiều Mộc và gọi.
Chuông reo hai lần mới trả lời, "Alo? Hàn Thanh?"
Trong điện thoại cô bình thường gọi mình là Cố tổng, hiện tại gọi Hàn Thanh, hoặc là bên cạnh có Kỳ Anh, hoặc là chính......!cô tự nguyện.
"Anh em gọi điện cho chị dâu sao?" Giọng Kỳ Anh loáng thoáng truyền tới.
Cố Hàn Thanh cau mày, sắc mặt có chút âm trầm, tự mình đa tình.
Anh nghiêng đầu ho khan hai tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Tối nay tôi muốn đi xem Tâm Nghiên biểu diễn, cô ấy cho tôi mấy tấm vé, em có muốn đi cùng không? Cũng có thể gọi cả Anh Anh."

Để chứng tỏ rằng mình không cố tình, Cố Hàn Thanh cảm thấy mang em họ ra cũng không sao.
Lại không ngờ, Kiều Mộc từ chối, "Không được, tôi với Anh Anh buổi tối có chuyện quan trọng, không đi được."
"Đúng đúng đúng, anh, bọn em không đi được." Đi cái rắm, cô mới không cần đi xem Trình Tâm Nghiên biểu diễn, Kỳ Anh dùng khẩu hình nói với Kiều Mộc từ chối, nhất định phải từ chối!
Kiều Mộc nháy mắt với cô bé để cô bé yên tâm, tất nhiên cô sẽ không đi quấy rầy thế giới của nam nữ chính.
Hơn nữa, Gia Di lần đầu tiên lên sân khấu, người sếp là cô cần thiết phải có mặt.
Cố Hàn Thanh không nghĩ tới hai cô đều không đi, anh mím chặt môi mỏng, dùng thử biện pháp cũ: "Cho em 100 triệu."
Kiều Mộc trong lòng run lên, ngữ điệu đột nhiên nhu hoà vài phần, "Hàn Thanh, thực sự có việc."
Cố Hàn Thanh: "200 triệu."
Kiều Mộc mặt đỏ tim đập, "Thật......!Thật sự không được."
Cố Hàn Thanh: "500 triệu."
Kiều Mộc khẽ cắn môi: "Tạm biệt!"
Tút tút tút.
Cô gái trực tiếp cúp máy anh.
Cố Hàn Thanh: "......"
Xem ra thật sự có việc, Cố Hàn Thanh trong lòng dâng lên chút tò mò, là chuyện gì còn quan trọng hơn 500 triệu?
Các cô gái tụ họp sao?
Cố Hàn Thanh lần đầu tiên tò mò hành tung của phụ nữ.
Nhưng nếu cô thật sự không đi được, vậy anh chỉ có thể đi cùng Thẩm Ngọc.
Đến giờ, anh thay một bộ trang phục thường ngày, lái xe đến đón Thẩm Ngọc trước, sau khi gặp nhau, hai người lại cùng đến địa điểm ghi hình 《 Tìm kiếm âm thanh tự nhiên 》.
Vị trí vé Trình Tâm Nghiên đưa cho anh ở giữa hàng ghế thứ ba, ngay sát sân khấu.
Anh cùng Thẩm Ngọc đi vào ngồi xuống.
Bọn họ tới hơi sớm, xung quanh chưa có nhiều người.
Thẩm Ngọc trêu anh: "Hàn Thanh à, cậu kết hôn mà giống như chưa kết hôn vậy, hiếm khi mới đi xem biểu diễn mà chỉ có thể tìm tôi."
"Cô ấy có việc.

Không đến được." Cố Hàn Thanh lời ít mà ý nhiều.
Thẩm Ngọc chọc cánh tay anh: "Chuyện gì thế."
"Sao tôi biết."
"Cậu không hỏi?"
"Vì sao phải hỏi."
Thẩm Ngọc cắn răng, hận rèn sắt không thành thép trừng mắt bạn mình, "Cậu nói cậu lạnh lùng như vậy, sao dỗ người ta vào lòng, cậu không sợ việc lần trước ở quán bar lại lần xảy ra nữa sao?"
"Hẳn là sẽ không, tôi đã mua cho cô ấy nhẫn cưới rồi." Cố Hàn Thanh bình tĩnh nói.
Thẩm Ngọc cười: "Ở trong cái giới này của chúng ta, cậu chẳng lẽ không biết, có một số người thích phụ nữ đã có chồng?"
Cố Hàn Thanh cau mày, Thẩm Ngọc thấy anh đã nghe lọt, vỗ vỗ ngực anh, "Người anh em, cậu phải cẩn thận, chị dâu xinh đẹp như vậy, cô ấy......! cô ấy......!Hả? Kia không phải chị dâu sao?"
Thẩm Ngọc kinh ngạc nhìn về phía trước.
Cố Hàn Thanh theo tầm mắt anh ta ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong nhóm người đang tiến vào, có hai hình bóng quen thuộc.
Kiều Mộc đeo một chiếc băng đô sáng bóng, nắm tay Kỳ Anh tiến vào, không biết hai người đang nói cái gì, một đường hi hi ha ha, rõ ràng đang đến gần chỗ ngồi của bọn họ nhưng lại không phát hiện ra bọn họ.
Một đường đi đến, Kiều Mộc ngồi bên cạnh Thẩm Ngọc, cô nói: "Soái ca, nhường một chút."
Cô nói với Cố Hàn Thanh.
Nói xong, cô cũng đồng thời nhìn rõ hai người, giống như gặp quỷ kêu lên một tiếng.
Kỳ Anh thăm dò, "Sao vậy chị dâu?"
Vừa hỏi, cô bé cũng thấy Cố Hàn Thanh và Thẩm Ngọc, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một phút sau, Kiều Mộc cùng Kỳ Anh ngồi xuống, Thẩm Ngọc cùng Cố Hàn Thanh thay đổi vị trí, để anh ngồi gần Kiều Mộc.
Kiều Mộc xấu hổ, không ngừng kéo tóc.
Cố Hàn Thanh híp mắt nhìn cô chằm chằm: "Đây là việc của em?"
"Ha ha......" Kiều Mộc cười khan, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nịnh nọt nghiêng đầu: "Tôi không biết anh cũng muốn tới đây."
"Vậy em có thể rủ tôi, vì sao không rủ?" Cố Hàn Thanh có chút không thoải mái, anh đều rủ Kiều Mộc, Kiều Mộc lại không rủ anh.
Kiều Mộc cười ha ha, rủ cái *beep*, anh là của nữ chính, tôi rủ anh làm gì!
Cô lại gãi đầu, nhẹ giọng giải thích, "Tôi cho rằng anh sẽ không thích mấy nơi này, lại không muốn quấy rầy thời gian rảnh rỗi cuối tuần của anh, ngày thường anh đi làm bận rộn, thường xuyên tăng ca, mệt như vậy, sao tôi không biết xấu hổ còn lôi kéo anh đi chơi cuối tuần, lại nói, ngày mai là thời gian làm việc, nếu hôm nay anh tới, lúc về sẽ muộn, buổi tối có thể nghỉ ngơi tốt sao."
Kiều Mộc trông giống một người vợ đức hạnh biết quan tâm chăm sóc, tình ý thật sự chân thành.
Cố Hàn Thanh rất hưởng thụ, hoá ra là vì điều này, quả nhiên cô ấy âm thầm thích anh phải không? Nếu không thì sao chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho anh như vậy.
A......
Thật là.
Khí lạnh xung quanh Cố Hàn Thanh tiêu tán, khóe môi hơi cong lên.
Kiều Mộc thấy anh không tức giận, trong lòng thở ra một hơi, lập tức trở nên mê tiền, khéo léo hỏi: "Hàn Thanh, chúng ta hiện tại cũng coi như là cùng nhau tới đây, có tính là anh rủ tôi tới không?"
Cố Hàn Thanh bỏ qua tâm tư nhỏ của cô, gật gật đầu, "Ừm, có thể tính."
Kiều Mộc trong mắt đột nhiên hiện ra mấy ký hiệu tiền, xoè bàn tay nhỏ ra, giống xin lì xì vào dịp tết, "Vậy anh nói 500 triệu còn tính không?".


Bình luận

Truyện đang đọc