NGOÀI TIỀN ÔNG XÃ CHẲNG CHO TÔI CÁI GÌ


" Tu La Tràng của bốn người"
Hôm sau, Tần Minh Lị tự mình đưa Lâm Dữ An đến nhà trẻ, ngày trước đây là chuyện mà Lâm Dữ An chờ đợi nhất, nhưng hôm nay cậu một chút cũng không vui nổi.

Ngồi trong xe, đầu cậu vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ xe, trên khuôn mặt nhỏ biểu tình rất lãnh đạm.

Tần Minh Lị nghe xong điện thoại, phát hiện con trai đang quay ót về phía mình, cô ta có chút không vui nói: "An An, sao mẹ cảm thấy con không vui chút nào khi hôm nay mẹ đưa con đi học vậy?"
Lâm Dữ An cuộn tay lại, lắc đầu, nhưng không có quay đầu lại.

Tần Minh Lị nhíu mày: "Vậy sao con vẫn luôn quay ót về phía mẹ, mau ngồi thẳng lại cho mẹ, thật không có quy củ.

Con như vậy, sao khiến Miểu Miểu thích con? Thiên kim tiểu thư nhà người ta đều thích kiểu ưu nhã lịch sự.

"
Lâm Dữ An lông mi dài buông xuống, tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm giấu bên đùi.

Ngoan ngoãn ngồi thẳng người, nhìn về phía mẹ, "Mẹ, hiện tại được chưa?"
Thấy cậu nghe lời, Tần Minh Lị hơi vừa lòng: "Cũng không tệ lắm.

"
Nói xong câu này, cô ta bắt đầu vào vấn đề chính, "An An, sắp đến sinh nhật con, mẹ thấy quan hệ của con và Miểu Miểu khá tốt, nếu không con đi mời con bé tới tham gia sinh nhật đi? Còn có anh con bé, ba mẹ con bé nữa, năm nay nhà chúng ta tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi hoành tráng, thế nào?"
"Có thể không làm không ạ?" Lâm Dữ An nhẹ nhàng đưa ra ý kiến.

Tần Minh Lị trừng mắt: "Cái gì không làm? Tổ chức sinh nhật cho con còn không muốn? Trước kia không phải con hy vọng sinh nhật ba mẹ sẽ bồi con sao? Lúc này chúng ta có thể bồi con mà.

"
Lâm Dữ An nhìn mắt mẹ, trong lòng đau đớn, rất khó chịu, sinh nhật như vậy, cậu tình nguyện không cần.

Nhưng cậu biết mình không có năng lực từ chối mẹ, nghĩ nghĩ, cậu gật đầu, "Vâng, con biết rồi.

"
Thấy cậu đáp ứng, Tần Minh Lị lập tức vui vẻ, sờ đầu con trai: "An An của chúng ta thật ngoan, vậy buổi chiều tan học, mẹ tới đón con, chờ tin tốt của con nhé.


"
Lâm Dữ An nhàn nhạt "Vâng" một tiếng, lại quay đầu hướng ngoài cửa sổ xe.

Tần Minh Lị lúc này mặc kệ cậu, đạt được mục đích của mình, cô ta liền vội vàng sắp xếp công việc trên điện thoại.

Thời gian giữa trưa, Cố Miểu Miểu lại nắm tay anh trai đi tìm Lâm Dữ An, cậu đang chơi dương cầm ở phòng đàn, có một giáo viên đang ở bên cạnh kèm cậu.

Nhà trẻ này sẽ dạy tùy theo tài năng tới đâu, cũng sẽ để bọn nhỏ tự do phát huy ở mức tối đa, chẳng hạn như hiện tại Lâm Dữ An tạm thời không muốn ăn cơm, muốn đánh đàn, như vậy giáo viên sẽ kèm cặp cho cậu, để cậu tự do hoạt động.

Cố Miểu Miểu từ ngoài cửa thò cái đầu nhỏ đáng yêu vào, hai con mắt to đen như quả nho cong thành hình trăng lưỡi liềm: "An ca ca, tìm được anh rồi.

"
Lâm Dữ An tựa hồ không nghe thấy, không trả lời mà đắm chìm trong tiếng dương cầm.

Cố Miểu Miểu phồng má, cũng không cảm thấy mất mát, thừa dịp cậu không nghe thấy, cô bé nắm tay anh trai rón ra rón rén đi vào, không quấy rầy cậu.

Giáo viên chuyển đến cho hai đứa trẻ một băng ghế nhỏ, hai anh em liền an tĩnh ngồi ở một bên xem cậu.

Cố Miểu Miểu chọc cánh tay anh trai, dùng tay nhỏ che miệng nói: "Anh, An ca ca đàn thật hay, cảm giác còn hay hơn anh.

"
Cố Tư Ngôn không có hứng thú so sánh, tùy em gái nói như thế nào: "Ừm, cũng được.

"
"Còn có An ca ca đàn dương cầm thật đẹp trai.

" Cố Miểu Miểu mê muội nhìn Lâm Dữ An.

Cố Tư Ngôn "Ừm" một tiếng, vỗ đầu em gái: "Miểu Miểu, đừng nói chuyện, nghe anh ấy đàn xong đi.

"
"Vâng, đã biết.


" Cố Miểu Miểu lè lưỡi, hai chân khép lại, không nói nữa.

Lâm Dữ An biết Cố Miểu Miểu và Cố Tư Ngôn tới, cậu cố ý không để ý tới bọn họ, cậu không biết nên đối mặt với bọn họ thế nào, đây là bạn tốt của cậu, nhưng mẹ lại muốn mình lợi dụng bọn họ.

Trong lòng càng ngày càng bồn chồn, lúc sau tiếng đàn dồn dập hỗn loạn, giáo viên cũng kinh ngạc nhìn lại, chờ cậu đàn xong, giáo viên quan tâm hỏi: "An An, dường như tâm trạng con không tốt, làm sao vậy? Có chuyện gì khổ sở, hãy nói với cô nha.

"
Cố Miểu Miểu nắm tay anh trai đi qua, ôm một góc dương cầm, quan tâm nhìn Lâm Dữ An: "An ca ca, anh không vui sao?"
Cố Tư Ngôn coi Lâm Dữ An là bạn, cũng đi theo em gái.

Lúc sau quan tâm một câu, cậu nhớ từ hôm qua tâm trạng Lâm Dữ An đã không tốt.

Lâm Dữ An hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ kích động, cười xin lỗi: "Rất xin lỗi, có thể là đã đói bụng rồi nên muốn đàn xong sớm một chút, Miểu Miểu, Tư Ngôn, hai người đến đây lúc nào vậy?"
Cố Miểu Miểu lập tức bị dời lực chú ý, cô bé vui vẻ nói: "Chúng em tới đã lâu, em còn gọi An ca ca, nhưng anh không nghe thấy.

"
Lâm Dữ An trong lòng dâng lên áy náy, cậu kỳ thật nghe được.

Thật xin lỗi Miểu Miểu.

Ở trong lòng nói câu xin lỗi, cậu nói: "Xấu hổ quá, anh không nghe thấy.

"
"Không sao, anh đói bụng rồi phải không? Chúng ta đi ăn cơm đi.

" Cố Miểu Miểu tự nhiên hắn tay cậu.

Lâm Dữ An theo bản năng trốn ra phía sau.

Cố Miểu Miểu không bắt được tay cậu, cô bé khó hiểu chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội nhìn Lâm Dữ An.


Lâm Dữ An không được tự nhiên nắm ống quần, dù sao cậu còn nhỏ nên cũng không giỏi nói dối, chỉ có thể nói: "Chúng ta đi thôi, đi ăn cơm.

"
Cậu dẫn đầu đi ra ngoài, Cố Miểu Miểu vội vàng nắm tay anh trai, chân ngắn nỗ lực đuổi theo, "An ca ca, anh chờ bọn em với, đi nhanh quá, Miểu Miểu theo không kịp.

"
Lâm Dữ An vốn dĩ không muốn quan tâm đến cô bé, nhưng bước chân cuối cùng càng ngày càng chậm lại.

Một bàn tay nhỏ bắt lấy cậu, giọng nói ngây thơ hồn nhiên của Cố Miểu Miểu thổi qua bên tai: "An ca ca, bắt được anh rồi.

"
Ánh mắt Lâm Dữ An hoảng hốt, quay đầu nhìn về em gái nhỏ lùn hơn mình nửa cái đầu.

Cậu đột nhiên rất hâm mộ Cố Tư Ngôn có một em gái đáng yêu như vậy, nếu cậu cũng có một cô em gái, nhất định cậu sẽ cho cô bé sủng ái tốt nhất thế giới.

"An ca ca, chúng ta nắm tay đi dạo đi.

" Cố Miểu Miểu tay trái nắm tay Lâm Dữ An, tay phải nắm tay Cố Tư Ngôn, vui vẻ đi về phía trước.

Cô bé dường như không chú ý đến sự xa lánh và khác thường của Lâm Dữ An, giống như một mặt trời nhỏ, cô bé không ngừng xâm chiếm trái tim của Lâm Dữ An.

Nhưng Cố Tư Ngôn giỏi quan sát cảm xúc và lời nói hơn em gái, sau khi ăn xong, trong lúc em gái được giáo viên dẫn vào phòng vệ sinh, cậu tò mò hỏi: "Dữ An, anh sao vậy? Kể từ hôm qua thấy anh không vui.

"
Lâm Dữ An ngồi trên xích đu, chân đá nhẹ, hai tay nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh, "Không sao, anh không có chuyện gì không vui.

"
"Anh không cần lừa em, em nhìn ra được.

" Cố Tư Ngôn ở bên cạnh cậu hơi đong đưa, "Anh không muốn nói cũng không sao, nhưng nếu anh muốn nói em sẽ nguyện ý nghe bất cứ lúc nào.

"
Lâm Dữ An quay đầu nhìn Cố Tư Ngôn, ánh mắt chạm nhau, lúc đó hai đứa nhóc cách nhau hai tuổi có một loại tình cảm khác, trở thành bạn tốt thực sự.

Mà lúc này, Cố Miểu Miểu đã trở lại, bóng dáng hoạt bát rất nhanh đi tới, "An ca ca, anh, hai người thật xấu, đều chơi xích đu một mình, em cũng muốn chơi.

"

Lâm Dữ An từ trên xích đu đứng dậy, nhường cho cô bé: "Vậy em chơi đi, anh đẩy cho em.

"
Cố Miểu Miểu lắc đầu đẩy cậu ra sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xán lạn, "Em đẩy anh trước.

"
"Không cần, anh thật sự không muốn chơi nữa.

" Lâm Dữ An xua tay từ chối, Cố Miểu Miểu dùng sức ấn cậu ngồi xuống, hung hăng nói: "Không được từ chối, em nói đẩy anh trước chính là đẩy anh trước.

"
Lâm Dữ An chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống để Cố Miểu Miểu đẩy cậu, đương nhiên chân của cậu cũng đá, nếu không căn bản Cố Miểu Miểu không đẩy nổi cậu.

Xích đu dần dần đung đưa, Cố Miểu Miểu vui vẻ hỏi cậu: "An ca ca, có vui không?"
Lâm Dữ An gật đầu, sau đó cậu mới chậm dãi dừng lại, "Em tới đây chơi đi, anh đẩy em.

"
Cố Miểu Miểu lắc đầu, nắm lấy tay cậu, lại đi tới cầu trượt, "An ca ca, chúng ta chơi cái kia đi.

"
Lâm Dữ An tưởng cô bé muốn chơi, liền cùng cô tới đó, hai người leo lên cầu trượt, cậu bảo Cố Miểu Miểu ngồi xuống để cậu đẩy cô bé, Cố Miểu Miểu lại bảo cậu ngồi xuống, "An ca ca, anh trượt trước đi.

"
Lâm Dữ An đành phải ngồi xuống, sau khi trượt xuống đứng phía dưới nói: "Anh lên đẩy em nhé?"
"Không cần đâu, An ca ca, tự em trượt xuống.

" Cố Miểu Miểu nhô mông lên tự mình trượt xuống, Lâm Dữ An đi đến đỡ cô bé.

"Còn muốn chơi nữa không?" Cậu hỏi.

Cố Miểu Miểu gật đầu, chỉ vào những trò chơi khác nói: "Mấy trò đó cũng chơi, chúng ta cùng chơi chứ?"
"Được.

" Lâm Dữ An tự trách việc mình đánh đàn cố ý không để ý tới Cố Miểu Miểu, cho nên giờ khắc này Cố Miểu Miểu nói gì cậu cũng đồng ý.

(Editor: Nội tâm Cố Tư Ngôn lúc này kiểu: Tôi toả sáng nhất hôm nay.


Bình luận

Truyện đang đọc