NGOÀI VÙNG KIỂM SOÁT

Được nói ra hết bao nhiêu uất ức trong lòng mình bấy lâu nay, Doãn Niệm cũng đã bật khóc lúc nào không hay, những thứ đó dường như đã đi quá sức chịu đựng của một cô gái chỉ mới mười tám tuổi đầu.

Thế mà, đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông vẫn không hề dao động trước những giọt nước mắt ủy khuất kia, ngược lại còn tỏ ra hết sức phẫn nộ.

“Ghét tôi sao?” Giản Thịnh Nam bất ngờ chống hai tay xuống giường, khuôn mặt đằng đằng sát khí, trong lúc đang giận dữ tiến về phía cô thì anh chợt nghe cô lẩm bẩm: “Tôi không muốn sống nữa đâu…hic…”

Cô không muốn sống nữa?

Trong đầu vô thức lặp lại câu nói của cô, một khắc sau, Giản Thịnh Nam đột nhiên có cảm giác như vừa bị một vật sắc nhọn cắm thẳng vào tim, đau đớn khiến đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo, cơn thịnh nộ trong anh cũng từ từ dịu lại.

Anh tự hỏi, có phải cô đã bị anh ép vào đường cùng hay không?

Anh tự hỏi, một ngày nào đó nếu như cô không còn tồn tại trên thế gian này nữa thì anh sẽ có cảm giác gì? Vui vẻ sống tiếp hay cả đời phải sống trong nỗi ân hận?

Không! Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Mặc dù anh vẫn chưa xác định được tình cảm của mình, nhưng bản thân anh rất rõ một chuyện, anh không thể mất cô!

Lo rằng cô sẽ nghĩ không thông rồi tự làm tổn thương chính mình, Giản Thịnh Nam đành phá lệ một lần, xuống nước dỗ ngọt cô.

“Ngoan nào!” Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, anh nhìn cô thở dài một tiếng, cánh tay cường tráng khẽ nâng người cô dậy, ôm cô vào trong ngực.

Bị anh đột ngột ôm lấy, Doãn Niệm theo phản xạ muốn đẩy anh ra.

Giản Thịnh Nam cũng đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, anh kiên quyết giữ lấy cô không buông, đến khi Doãn Niệm đã thôi cựa quậy, anh mới chậm rãi nói: “Tôi xin lỗi!”

Biểu cảm của cô lúc này phải nói là vô cùng khó tin, bàn tay đang giữ chặt góc áo của anh cũng dần buông lỏng.

Anh vừa nói xin lỗi cô sao?

Chuyện này thực sự quá khó tin!

Trong khi cô còn ngỡ là bản thân đã gặp ảo giác thì giọng nói trầm thấp từ tính của anh một lần nữa cất lên: “Sau này không cho phép em nói ra mấy lời tiêu cực đó, càng không được phép làm tổn thương chính mình! Đừng nghĩ chết là hết, mặc kệ là thiên đàng hay địa ngục, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”

Lời nói xuất phát từ tận đáy lòng của anh không ngờ chỉ nhận được một ánh mắt đầy hoài nghi từ cô.

Giản Thịnh Nam buộc miệng nói: “Em muốn có bạn đúng không? Được, ngày mai tôi sẽ mang cún con đến đây để bầu bạn với em.

Còn nữa, tôi biết em không thích ngủ với tôi, sau này nếu không có sự đồng ý của em, tôi cam đoan sẽ không chạm vào em…”

Nói rồi anh lại đưa tay xoa nắn hai bên thái dương, khuôn mặt tuấn mĩ không giấu nổi sự hối hận.

Chết tiệt! Anh vừa nói cái gì vậy chứ?

Không chạm vào cô sao? Bây giờ thì hay rồi, lời đã nói ra không thu về được nữa.

Ngày tháng sắp tới đành tùy cơ ứng biến vậy.

Đối lập với dáng vẻ ão não của anh lúc này là trạng thái cực kỳ phấn khởi của người nào đó.

“Anh nói thật chứ?” Doãn Niệm khẽ nâng khuôn mặt đẫm lệ lên nhìn anh, đôi mắt sáng rực cùng giọng điệu căng tràn sức sống kia đã nói lên tất cả, câu hỏi của cô chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội thẳng vào người anh.

“Ừ.” Anh lạnh nhạt lên tiếng.

Doãn Niệm thấy anh có vẻ rất miễn cưỡng thì không dám nói gì thêm, trước mắt anh đảm bảo sẽ không chạm vào cô, còn hứa sẽ mang Dâu Tây đến đây bầu bạn với cô, về việc chọn trường đại học cô sẽ tìm cơ hội để nói với anh sau vậy.

Chỉ là cô không ngờ anh lại vì câu nói lúc túng quẫn của cô mà thay đổi thái độ nhanh đến thế, anh sợ cô sẽ làm chuyện dại dột thật sao? Anh như vậy là đang lo lắng cho tính mạng của cô hay sao?

Đúng lúc này, giọng nói của anh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang trôi chảy trong lòng cô, anh nói: “Nếu không có việc gì nữa thì mau nghỉ ngơi sớm đi, tôi có chút việc cần làm.”

Doãn Niệm ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Giản Thịnh Nam hài lòng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi rời khỏi phòng..

Bình luận

Truyện đang đọc