NGOÀI VÙNG KIỂM SOÁT

Khi Giản Thịnh Nam xử lý xong phần công việc thì thời gian đã là nửa đêm, tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của Cố Lãng Siêu khi nghe được tin Giản thị cũng rút khỏi dự án, tinh thần của anh liền trở nên vô cùng sảng khoái.

Kế hoạch của anh đã bị phá sản, hai tập đoàn lớn đều lần lượt rút khỏi dự án, vậy ứng cử viên sáng giá nhất cho dự án lần này chỉ có thể là, Cicadas!

Cicadas?

Môi mỏng quyến rũ của người đàn ông chợt nâng lên ý cười nhàn nhạt.

Thật ra cũng không tồi!



Lúc anh trở lại phòng ngủ thì Doãn Niệm vẫn đang chăm chỉ ôn bài, nghe có tiếng mở cửa, cô liền đứng dậy thu xếp tập sách lại rồi trèo lên giường.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vòng nửa phút đồng hồ, Giản Thịnh Nam còn chưa kịp đóng cửa đã thấy cô nằm ngoan ngoãn trên giường lớn.

Cơ mặt của anh vẫn không hề biến đổi, cẩn thận đem cửa phòng đóng lại, thân ảnh cao lớn từ từ tiến lại gần cô.

Lúc này, Doãn Niệm đang nằm hướng lưng về phía cửa liền phát hiện có ai đó vừa ngồi xuống giường, nhẹ nhàng chui vào trong chăn rồi bất ngờ ôm cô từ phía sau.

Giản Thịnh Nam thấy cơ thể mềm mại của cô hơi run lên khi bị anh ôm lấy thì cười thấp một tiếng, cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy eo cô, xoay một vòng.

Chớp mắt một cái Doãn Niệm đã nằm đối diện với anh, hơn nữa còn nằm trọn trong vòng tay ấm áp của anh.

Cơ thể của hai người cứ thế áp chặt vào nhau không một kẽ hở.

Hai mắt của người đàn ông vẫn thủy chung khép chặt lại, hiện tại anh cảm thấy rất mệt, chỉ muốn ôm cô chìm vào giấc ngủ.

“Cũng không còn sớm nữa, mau ngủ đi!”

Nghe anh nói vậy, Doãn Niệm cũng không có ý kiến gì, chỉ cần anh giữ lời hứa không chạm vào cô là được.

Bình tâm lại một chút, cô dần thả lỏng cơ thể, lấy vào một hơi sâu rồi từ từ khép mi.



Lại một đêm nữa lặng lẽ trôi qua, khi Doãn Niệm mở mắt chào buổi sáng thì trong phòng chỉ còn lại một mình cô.

Doãn Niệm rời giường tập vài động tác giãn cơ, tiếp đó mới vào trong vệ sinh cá nhân, thay đồng phục chuẩn bị đến trường.

Vẫn như thường lệ, sau khi dùng xong bữa sáng sẽ tự khắc có người đưa cô đến trường.

Hôm nay cô chỉ muốn trở về nhà thật nhanh để chơi với Dâu Tây, bởi vì đêm qua Giản Thịnh Nam đã hứa sẽ mang Dâu Tây đến bầu bạn với cô, cô mong rằng anh nói được thì nhất định sẽ làm được.

7 giờ kém 10 phút, xe dừng lại trước cổng trường, Doãn Niệm đeo ba lô bước xuống xe.

Đúng lúc này, Giản Tiêu Niên không biết từ đâu vênh váo tiến lại gần, trông thái độ của cô ta như thể đã nắm được điểm yếu của cô, thế là bắt đầu lên mặt.

“Chị họ yêu dấu của tôi đây sao?”

Doãn Niệm thoáng dừng bước, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía cô ta, điềm tĩnh hỏi: “Còn biết tôi là chị họ của cô đấy à?”

Chuyện hai người đánh nhau còn chưa lắng xuống, hôm nay cô ta lại đến gây sự, thật đúng là hết thuốc chữa!

“Bây giờ vẫn còn chút thời gian, theo tôi xuống căn tin đi, có người đang đợi chị họ đấy!”

Nói rồi cô ta nghênh ngang bước đi về phía căn tin.

Doãn Niệm tò mò muốn xem người mà cô ta nói rốt cục là ai, vì vậy cô cũng tức tốc theo chân cô ta.

Thông thường khoảng 10 phút trước khi lên lớp, căn tin sẽ rất vắng, mọi người hầu hết đã trở về lớp của mình.

Từ xa xa, Doãn Niệm đã thấy có một người phụ nữ xinh đẹp như hoa đang ngồi cách đó không xa, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà quyền quý, Doãn Niệm cố lục lại trí nhớ nhưng vẫn không tìm được bất kì cái tên nào.

Thẳng đến khi Giản Tiêu Niên thân thiết ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ kia, vui vẻ nói chuyện.

“Chị dâu đợi bọn em có lâu không?”

“Chị đợi được mà.



Thông qua cuộc trò chuyện này, Doãn Niệm đã xác định được thân phận của người phụ nữ kia.

Cô ta chính là vợ sắp cưới của Giản Thịnh Nam, Đoan Mộc Lam!

Nhưng tại sao cô ta đến đây tìm cô? Hơn nữa còn đi cùng với Giản Tiêu Niên, chuyện này chắc chắn có vấn đề!

“Doãn Niệm, em cũng ngồi xuống đây đi!”

Đoan Mộc Lam mỉm cười nói với cô, khi thấy Doãn Niệm đã ngồi vào vị trí đối diện, cô ta mới với lấy hai túi đồ đã được chuẩn bị từ trước đưa cho cô và Giản Tiêu Niên: “Chị có ít quà muốn tặng cho hai đứa, đừng khách sáo nhé!”

Cùng là một món đồ, nhưng phản ứng của cô và Giản Tiêu Niên lại hoàn toàn trái ngược.

“Ôi chị dâu của em thật có lòng!”

“Thật ngại quá, tôi không thể nhận món quà này!”.

Bình luận

Truyện đang đọc