2.
Vòng bạn bè của Chu Tự rất sạch sẽ, chỉ có hai bài viết, một bài là hình một con mèo con, bài khác là một câu nói:
“Khoảng cách chỉ còn một bước.”
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, hắn đã đăng bài viết thứ ba lên vòng bạn bè:
“Bạn gái của tôi, Triệu Ti Uẩn.”
Rất nhanh, Tô Hân bình luận: Oa chúc thiên trường địa cửu nha ~
Lần hẹn hò đầu tiên của tôi và Chu Tự là ở rạp chiếu phim, mua vé của một bộ phim tình yêu mới ra “Góa phụ”, vừa mới ngồi xuống không lâu, Tô Hân và bạn trai cô ấy cũng xuất hiện, ngồi ở hàng ghế trước mặt chúng tôi.
Tình tiết của bộ phim thật ra rất nhàm chán và sáo rỗng, chẳng qua là nam nữ chính vì các loại lý do mà bỏ lỡ không đến được với nhau, nhưng Tô Hân lại khóc bù lu bù loa, cô ấy dường như vẫn luôn dễ xúc động như vậy.
Tôi nhớ có một buổi tối, khi đó tôi và Chu Tự còn chưa ở bên nhau, có một chàng trai đến dưới ký túc xá của chúng tôi tỏ tình với một cô gái, những ngọn nến được xếp thành hình trái tim, cánh hoa trải đầy trên mặt đất, cậu ta vừa chơi guitar vừa nói anh yêu em.
Kết quả người trong cuộc còn chưa xuất hiện, Tô Hân đứng trên ban công xem trò vui đã nước mắt giàn giụa, quay người ôm tôi nói cảm động quá đi, chàng trai ấy thật là tốt.
Tôi vỗ nhẹ sau lưng cô ấy, trầm mặc một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Chu Tự không tốt sao?”
Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, Tô Hân lau nước mắt bất đắc dĩ nói:
"Tốt, nhưng mà tớ thấy rất phiền, chúng tớ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, làm sao có thể thích anh ấy được chứ, dù sao thì không ở bên nhau, anh ấy cũng sẽ đối xử tốt với tớ."
Sự cảm động của cô ấy có lẽ đã miễn dịch với Chu Tự, lại có lẽ câu kia theo như lời bài hát chính là: Được thiên vị thì ai cũng có sự tự tin và không sợ hãi.
Sau khi xem phim xong chúng tôi cùng nhau đi ăn cơm, trên bàn cơm, Tô Hân và bạn trai cô ấy không ngừng đút thức ăn cho nhau, Chu Tự cúi đầu gắp một cọng rau cải nhưng thực ra cả bữa cơm chả ăn được mấy miếng.
Trước khi tạm biệt, Tô Hân nói bọn họ còn phải tham gia tiệc sinh nhật của bạn bè, Chu Tự giống như đã nhịn rất lâu rồi mới mở miệng nói một câu: “Uống ít rượu thôi.”
Tô Hân cau mày khó chịu, ôm bạn trai cô ấy nhìn tôi: "Uẩn Uẩn, anh ấy phiền muốn ch.ết, cậu bảo anh ấy đừng để ý đến tớ nữa.”
Tôi chưa kịp nói gì đã bị Chu Tự túm cổ tay kéo đi, dọc đường có chút im lặng, tôi suy nghĩ rất nhiều chủ đề, cuối cùng dừng lại trước một quán ăn tự phục vụ, nói với hắn:
"Chu Tự, em nấu cho anh một bát mì nhé.”
Trong quán ăn, Chu Tự vừa ăn mì một cách văn nhã vừa cười ôn hòa: “Trông em không giống như người biết nấu ăn lắm.”
“Thật ra trước khi nói câu kia, em cũng không biết mình có thể làm món gì, dù sao thì từ khi em có thể nhớ được tới nay, đây là lần đầu tiên làm mì cà chua trứng.”
Ý cười giữa chân mày hắn lại càng sâu hơn: “Vậy sao? Rất ngon.”
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, d ái tai hơi nóng lên.
Tâm trạng bị đè nén cả buổi tối của hắn tốt hơn rất nhiều, cũng chính từ đêm ấy, hắn dường như mới chính thức bắt đầu đối mặt với thân phận bạn trai của tôi.
Sau đó mỗi buổi sáng sớm, hắn sẽ không quản mưa gió đến dưới ký túc xá đưa bữa sáng cho tôi, ngày lễ cũng chuẩn bị quà tặng cho tôi, cuối tuần sẽ đưa tôi ra ngoài chơi, thỉnh thoảng còn chuẩn bị một vài bất ngờ cho tôi nữa.
Có một lần chúng tôi cùng nhau leo núi ngắm mặt trời mọc, ngồi trên đỉnh núi thoang thoảng hương thơm cỏ cây, trên bầu trời xuất hiện một tia sáng, hắn đột nhiên xích lại gần hôn lên má tôi, trong mắt có sự ôn nhu khó tả, hắn nói: “Triệu Ti Uẩn, anh thích em.”
Trong một thời gian dài, tôi đã luôn nghĩ rằng Chu Tự không thể thích tôi, dù sao tôi cũng đã nhìn thấy bộ dáng hắn thích Tô Hân như thế nào, tôi và Tô Hân là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, theo như lời của các bạn cùng lớp, Tô Hân là kiểu người rực rỡ, đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn tôi chẳng những bộ dáng không đẹp bằng Tô Hân, tính cách còn khá an tĩnh, đơn giản mà nói chính là nhàm chán.
Nhưng khi Chu Tự nói “Triệu Ti Uẩn, anh thích em”, tôi chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác rầu rĩ và muốn khóc, như thể tôi đã chờ đợi câu nói này rất nhiều năm rồi, nhưng thực ra khi ấy tôi và hắn chỉ mới ở bên nhau chưa đầy một năm.
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy cảnh tượng yên bình tốt đẹp này giống như bong bóng, một ngày nào đó sẽ vỡ tan.
Và Tô Hân chính là cái gai.