NGOẢNH MẶT LẠI GẶP ĐƯỢC NGƯỜI

5.

Chu Tự giải thích rằng bạn của Tô Hân xảy ra mâu thuẫn với người khác, cả hai bên đều không tình nguyện lùi một bước nên đã đánh nhau.

Tô Hân không bị thương, nhưng tâm trạng của cô ấy rất tệ, tệ đến mức lúc đến bệnh viện thăm tôi cả hai mắt đều sưng đỏ. Người bạn trai kia của cô ấy dưới tình huống đó, không chỉ không bảo vệ cô ấy mà con bỏ chạy trước.

Sau đó Tô Hân và bạn trai cô ấy luôn ở trong trạng thái chia tay rồi lại quay lại, không có kết quả rõ ràng.

Ngày vết thương trên cánh tay Chu Tự tháo băng, tôi nhìn vết thương dữ tợn hỏi hắn: “Chu Tự, anh có đau không?”

Có lẽ bởi vì giọng điệu của tôi quá lãnh đạm, hắn như nghĩ tới cái gì, vội càng ôm tôi vào lòng.

"Thật sự xin lỗi, Ti Uẩn, anh và cô ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, anh không thể mặc kệ cô ấy.”

“Ti Uẩn, đừng nói chia tay, vĩnh viễn cũng đừng nói chia tay có được không?”

Sau đó, chia tay là do hắn nói, vào ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau.

Tô Hân và bạn trai cô ấy cuối cũng vẫn phải chia tay, một tuần ngay trước ngày kỷ niệm hai năm của tôi và Chu Tự, lúc cô ấy nói ra chuyện này rất bình tĩnh, không khóc cũng không nháo, chỉ là khi đang ngồi ăn cơm với chúng tôi, từ tốn nói một câu:

“Tớ với anh ấy chia tay rồi.”

Lúc ấy tôi có một loại dự cảm rất kỳ diệu, Tô Hân đang hối hận, sự thật chứng minh dự cảm của tôi là chính xác.

Vì vậy ngày kỷ niệm hai năm, tôi không đợi được Chu Tự, khi nhận được tin nhắn chia tay, mặc dù không quá bất ngờ, nhưng tôi vẫn cảm thấy khóe mắt chua xót.

Tôi đã từng nghĩ đến nguyên nhân khiến tôi thích Chu Tự đến vậy, có lẽ là bởi vì ngày đó nắng chiều quá đẹp, bóng lưng của hắn lại vừa đúng lúc xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Tôi nghĩ hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, thật ra lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy hắn là ở cầu thang vào ngày thứ hai đến trường.

Khi đó Tô Hân cũng không biết vì sao ngồi ở chỗ đó khóc, Chu Tự ở bên cạnh, ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành, nắng chiều rơi xuống gò má của hắn, ngay cả lông mi cũng lấp lánh ánh sáng.

Tôi nhìn tin nhắn Chu Tự gửi đến, đầu ngón tay khẽ động đậy, trả lời “Được.”

Sau này nghĩ lại, tôi giống như một nữ phụ có tác dụng thúc đẩy cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết thanh mai trúc mã, khi nam nữ chính đến với nhau cũng là lúc vai diễn của tôi hạ màn.

Sau khi dầm mình trong tuyết, tôi phát sốt, mơ thấy rất nhiều giấc mơ kỳ quái, lúc thì là hiện trường vụ tai nạn xe m.áu chảy thành sông, lúc thì là bóng lưng một người đi xe đạp, lúc lại là một thiếu niên áo trắng không thể nào nhìn rõ mặt.

Trong giấc mơ, còn có một giọng nói trong trẻo lười biếng lải nhải, tôi cố gắng mãi mới miễn cưỡng nghe rõ mấy câu:

"Triệu Ti Uẩn, làm bài kiểm tra thế nào?”

“Anh đến thăm em, Triệu Ti Uẩn!”

"Triệu Ti Uẩn, không được nuốt lời!”

"Triệu Ti Uẩn, Triệu Ti Uẩn, Ti Uẩn…"

Khi mở mắt nhìn thấy một màu trắng xóa, trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ mình đã quay trở lại khi vừa tỉnh dậy sau tai nạn xe.

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn đang rơi như trước.

Vào kỳ nghỉ đông năm lớp mười một, tôi bị tai nạn xe, sau khi tỉnh lại đã quên mất rất nhiều chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc