[NGÔN TÌNH] MỊ HOẠN

Editor: Hân Hân

Phía sau Thái Tử lương tấn bách, tiểu thái giám nâng lương Thiệu ngôn đi mất.

Châu Châu lưu lại tại chỗ, thần sắc có chút xấu hổ, lương tấn bách liếc nhìn nàng một cái, thở dài, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng để trong lòng mấy lời mê sảng Thiệu ngôn nói.”

“Dạ.” Châu Châu vội vàng gật đầu.

Lương tấn bách vốn là nghe được tiếng ầm ĩ mới đi tới, vừa lúc nhìn thấy lương Thiệu ngôn giống con khỉ nổi điên trên mặt đất, lại nghe được hắn nói một hồi mê sảng, giận sôi máu.

Hắn đi được hai bước, lại xoay người, “Việc hôm nay sẽ không truyền ra ngoài, ngươi……” Hắn do dự hạ, “Một chiêu kia vẫn là ít dùng đi.”

Nói đến nửa câu sau, tuy là lương tấn bách mặt mày xưa nay nghiêm túc cũng không khỏi đỏ hồng.

Châu Châu nghe vậy cúi đầu, lương tấn bách lại cảm thấy chính mình tựa hồ quá hà khắc với Châu Châu, dù sao cũng là lương Thiệu ngôn kia hỗn tiểu tử đã làm sai chuyện, hắn vội vàng bổ sung nói: “Nếu hắn lần sau còn như vậy, ngươi liền kêu cung nữ tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn một trận thật tốt.”

Châu Châu thật sự không dám ngẩng đầu, chỉ là buồn buồn gật gật đầu.

Sau khi Lương Bách Tấn rời khỏi, Bạch Thảo vội vàng đỡ Châu Châu, nhỏ giọng mà nói: “Quận chúa, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh trở về.”

“Đúng vậy.” Châu Châu gật gật đầu, vạn nhất đợi lát nữa lại có người tới.

Bạch Thảo vốn lo lắng Châu Châu tối nay sẽ ngủ không tốt, rốt cuộc một nữ nhi nhà nào bị khinh bạc như vậy, đều không vui, nhưng không nghĩ được sau khi nàng hầu hạ Châu Châu tắm gội, Châu Châu lên giường liền ngủ rồi, tựa hồ căn bản không bị sự tình khi nãy ảnh hưởng đến.

Châu Châu ngủ đến yên tâm thoải mái, nàng vốn dĩ lo lắng duy nhất chính là việc nàng cùng lương Thiệu ngôn bị truyền ra ngoài, nhưng có lương tấn bách nói, nàng liền yên tâm, thanh thản ổn định ngủ ngon.

Mà sự tình cũng đúng như Châu Châu suy nghĩ, lương Thiệu ngôn say rượu sau đó còn tới tìm nàng, còn việc bị nàng hung hăng đá vào “chỗ chứa đựng sinh mệnh”, Hoàng Hậu cũng không biết. Chỉ là hôm sau Lương Thiệu Ngôn cáo ốm, không có tới chỗ này của Hoàng Hậu dùng bữa.

Châu Châu không cần chạm mặt lương Thiệu ngôn, tự nhiên thấy nhẹ nhàng. Ngày gần đây Lương Thiệu Ngôn sai thái giám mang qua chỗ này của Châu Châu tặng một rương toàn đồ chơi, hắn biết lần trước diều của Châu Châu bị hỏng, lần này cố ý tặng năm sáu con diều.

Chỉ là ngày mùa hè nóng bức, Châu Châu mới thả diều một hồi, mặt đã bị phơi đến đo đỏ. Nàng liền thu diều, tránh ở đình hóng gió nghỉ ngơi, Bạch Thảo thấy gương mặt Châu Châu có chút hồng, liền nói: “Quận chúa, nô tài đi lấy ít khối băng cùng trái cây tới, lúc này quận chúa nghỉ ngơi đi.”

“Được.” Châu Châu chống cằm, mấy tháng này, mặt nàng so với lúc ăn tết đã nảy nở hơn đôi chút, chân chính bắt đầu lộ ra diễm sắc. Thời điểm đôi mắt màu đá xanh lục nhìn ai, cơ hồ sẽ làm người đó cảm thấy hoảng hốt, ngay cả người cả ngày cùng nàng ở một chỗ - Bạch Thảo đôi khi cũng sẽ nhìn đến ngẩn ngơ.

Lông mi Châu Châu rất dài, hơi hơi rũ xuống, mắt xanh lục càng có vẻ thâm thúy động lòng người. Màu da nàng so người Hán thì trắng nõn hơn rất nhiều, lại không giống Mị Nô người Hồ long dày như vậy, màu da trắng bạch làm nàng thoạt nhìn như loại đồ sứ tốt nhất. Mà trên người Châu Châu lại có một chút khác thường rất lớn, chính là dung mạo của nàng cùng cả người nàng đều phát ra khí chất.

Nếu chỉ nhìn ngũ quan nàng một cách đơn thuần, ngay lập tức sẽ cảm thấy Châu Châu nhất định là mỹ nhân họa quốc yêu cơ (người đẹp mê hoặc Hoàng đế gây hại quốc gia), nhưng nàng thường ngày cố tình đều là bộ dáng một người ngây thơ mờ mịt, một đôi mắt lục hết sức thanh triệt, làm người cảm thấy nàng chỉ là một hài tử không hiểu chuyện đời.

Bạch Thảo âm thầm mà nghĩ ngợi, không biết Hoàng Hậu nương nương sẽ đem quận chúa đính hôn cho ai. Nàng nghĩ đến những ca ca thế gia, quý tộc công tử đó ghét bỏ Châu Châu, trong lòng cũng có vài phần không thoải mái.

Mọi người thường nói cưới vợ cưới vợ hiền, cưới thiếp cưới mỹ nhân, Châu Châu như vậy diện mạo căn bản là không vào mắt những thế gia quý tộc đó, những người thế hệ trước đó tuy rằng đều nghe lời mà đem bức hoạ cuộn tròn của nhi lang (con cháu trai) trong nhà đưa tới, nhưng nếu Hoàng Hậu triệu trung lang nhi nhà bọn họ tiến cung, liền ra sức khước từ, có đủ các lý do, không phải té ngựa bị thương, chính là nhiễm bệnh phong hàn.

Việc này xảy ra vài lần, Hoàng Hậu cũng động khí, tuy vậy chính quận chúa còn an ủi Hoàng Hậu.

“Cô cô, không cần sinh khí ạ, kỳ thật ta cũng không muốn gặp bọn họ.”

Bạch Thảo nghĩ, Hoàng Hậu nương nương khẳng định trong lòng cũng biết rõ ràng nguyên nhân những thế gia quý tộc đó cự tuyệt.

Châu Châu là hài tử do Mị Nô sinh hạ ra, lại lớn lên ở ngoài cung, coi như một nha đầu hoang dã, mười sáu tuổi mới về bên người Hoàng Hậu, ai biết nàng trước kia đã trải qua chuyện gì, hơn nữa quan trọng nhất là chuyện ——

Bọn họ không có cách nào chấp nhận việc Châu Châu một đứa con lai sẽ làm chủ mẫu của dòng tộc, hài tử nàng sinh hạ có chứa huyết thống người Hồ sẽ trở thành con vợ cả.

Bạch Thảo sau đó rời khỏi, Châu Châu liền một mình ngây ngây tại đình hóng gió, dù sao trong cung này có thị vệ tuần tra, chắc không thể giữa ban ngày ban mặt gặp trúng thích khách. Châu Châu quả nhiên không gặp trúng thích khách, lại thấy Huyền Tịch.

Huyền Tịch như cũ ăn mặc một áo bào trắng, giữa sân vắng tản bộ, một đường phân hoa phất liễu, Châu Châu nhìn thấy hắn, không khỏi sửng sốt.

Huyền Tịch chuyển mắt chú ý tới đình chỗ Châu Châu hóng gió, hắn dừng bước chân lại, xa xa mà nhìn Châu Châu. Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đơn độc gặp mặt, bên cạnh không có bất kỳ kẻ nào khác. Châu Châu nhìn màu mắt xanh của hắn y hệt nhau, lại nhịn không được đứng lên lui lại hai bước.

Nàng nhìn giống con thỏ bị hoảng loạn.

Mà Huyền Tịch tựa hồ bị hành động của nàng chọc cười, môi đỏ hơi mấp máy, lại trông giống bộ dạng hắn ngày ấy gặp qua Châu Châu tươi cười.

Châu Châu còn không kịp phản ứng, Huyền Tịch lại xoay người rời đi.

Chờ bạch thảo trở về, nàng còn có chút phản ứng không kịp, huyền tịch này thoạt nhìn quá tà khí rồi.

Ban ngày gặp được huyền tịch, làm ban đêm Châu Châu trước khi ngủ còn nhịn không được suy nghĩ, nàng nằm ở trên giường ngủ không được, trong đầu tất cả đều là cái cười tươi tà khí kia của đối phương.

Huyền tịch này cổ cổ quái quái, còn nghiên cứu chế tạo gì mà thuốc trường sinh bất lão, Châu Châu không tin trên đời này có thuốc trường sinh bất lão.

Nhưng thật nhanh, Châu Châu liền không thể không tin, bởi vì bằng mắt thường có thể thấy được Lương đế hóa trẻ, hắn vốn đã hơn năm mươi tuổi, hiện tại cư nhiên thoạt nhìn chỉ có cỡ đầu bốn mươi, không chỉ có dung mạo trẻ tuổi, thậm chí thân hình cũng nhẹ đi không ít. Lúc này lương đế và Thái Tử thoạt nhìn tựa hồ biến thành huynh đệ.

Lương đế đại hỉ, lập tức giao trách nhiệm Hộ Bộ cùng Công Bộ vì huyền tịch tu sửa một tòa Hóa Tương điện, nghe nói trên bản vẽ kia Hóa Tương điện thập phần xa hoa tinh mỹ, có thể so sánh cùng cung điện Hoàng Hậu, hơn nữa trừ việc đó ra, lương đế còn muốn chuyên môn vì huyền tịch tu sửa pháp đàn.

Việc này tự nhiên lọt vào phản đối của văn võ bá quan, Thái Tử lương tấn bách thậm chí quỳ thẳng văn xương điện đến không dậy nổi, thỉnh mong lương đế thu hồi ý chỉ, nhưng lương đế phi thường kiên quyết, thậm chí nổi lên thâm tâm chán ghét Lương Bách Tấn.

“Thế nào? Ngươi thấy trẫm trẻ lại, ngươi cách ngôi vị hoàng đế này càng ngày càng xa, nên muốn ngăn cản trẫm sao? Thái Tử!” Lương đế mắt trừng trừng lạnh lẽo, tức giận quát lớn.

Ánh mắt Lương tấn bách đã khiếp sợ lại sợ hãi, hắn liền dập đầu mấy cái, “Phụ hoàng, nhi thần không có ý này, chỉ là tu sửa Hóa Tương điện thật sự hao tài tốn của, quốc khố trống rỗng, thỉnh phụ hoàng suy nghĩ.”

“Quốc khố trống rỗng? Trẫm là thiên tử, đồ vật dưới bầu trời này đều là của trẫm, trẫm muốn cái gì liền phải có cái gì, người đâu, kéo Thái Tử xuống, phạt nhốt vào Đông Cung, không có ý chỉ của trẫm, ai cũng không được thả hắn ra.” Lương đế hung hăng vỗ mạnh lên bàn.

Chờ sau khi Thái Tử lương tấn bách bị kéo xuống, Huyền tịch bên cạnh từ từ cười, mắt lục càng hiện một tia yêu dị, “Hoàng Thượng hà tất tức giận, Thái Tử điện hạ cũng chỉ là một mảnh hảo tâm.”

“Hắn mà hảo tâm gì chứ? Trẫm muốn làm cái gì, hắn đều nói không được, rốt cuộc trẫm là Hoàng Thượng, hay là hắn là Hoàng Thượng, trẫm còn chưa có chết!” Lương đế tức giận đến cùng cực, nhưng thời điểm quay đầu nhìn về phía huyền tịch, biểu tình vẫn hòa hoãn đi rất nhiều, thậm chí sánh bằng nịnh nọt, “Huyền tịch, đan dược mới lần này bao giờ có thể luyện ra được vậy?”

Huyền tịch khóe môi hơi nhếch, “Hoàng Thượng chớ nên nóng vội, thuốc trường sinh bất lão này không chỉ cần dược liệu trân quý, thời gian luyện chế cũng rất dài, Hoàng Thượng hiện tại vẫn như cũ đã bắt đầu có phản lão hoàn đồng, cần gì sốt ruột thế?”

Lương đế gật gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lương đế từ sau khi cải lão, càng sủng ái nhiều phi tần suốt đêm, thập phần hoang đường.

Hoàng Hậu nghe được việc lương tấn bách bị nhốt, thiếu chút nữa ngất xỉu, đây là lần đầu tiên lương đế phạt lương tấn bách nặng đến như vậy, hoàn toàn không màng đến mặt mũi Thái tử của lương tấn bách.

Lập tức Hoàng Hậu liền nói: “Bổn cung muốn đi gặp kẻ huyền tịch kia một lần, bổn cung thật muốn xem thử, đó là người nào?”

Nào biết lần này Hoàng Hậu vừa đi bản thân liền đổ bệnh.

“Cái gì?” Châu Châu quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình, “Ngươi nói cô cô ở chỗ Huyền Tịch thấy được đại biểu tỷ, còn……”

Xiêm y không chỉnh tề?

Bạch Thảo vẻ mặt khó xử, “Nô tài chỉ là nghe nói lại, không dám khẳng định.”

Bạch Thảo vốn dĩ không muốn nói cho Châu Châu, chỉ là Châu Châu truy hỏi đến cùng, nàng mới âm thầm đêm tin tức nghe được nói cho Châu Châu, vụ này vẫn là một cung nữ hầu hạ bên người ngọc thịnh công chúa bởi vì cùng nàng giao hảo, nàng mới biết được.

Nhưng Hoàng Hậu ngày ấy trở về liền bị bệnh, thậm chí còn cự tuyệt gặp ngọc thịnh công chúa, cũng khiến cho một phen suy đoán.

Việc này thật thật giả giả kỳ thật đã không quan trọng, quan trọng là thanh danh của ngọc thịnh công chúa sợ là bị huỷ hoại sạch.

Ngọc thịnh công chúa giữa đám nữ tử đã đến tuổi xuất giá, lại vẫn luôn chưa gả, vốn dĩ đã đưa tới suy đoán sôi nổi, năm trước nàng cùng Châu Châu qua lại quá thân cận, nhưng rốt cuộc Châu Châu vẫn chỉ là một nữ tử, nhưng Huyền Tịch không chỉ là một nam nhân, còn là một hòa thượng!

“Việc này…… Có thể là hiểu lầm.” Châu Châu suy nghĩ, “Vẫn nên là không nói gì, không nói.”

Nhưng Châu Châu không muốn nói, Hoàng Hậu lại đi phái người triệu nàng đến.

Hoàng Hậu chỉ ngắn ngủn mấy ngày trôi qua, nhưng già đi rất nhiều, nàng ốm đau trên giường, lương đế chỉ tới một lần vội vàng, liền đi bồi tân phi tần của hắn, càng làm Hoàng Hậu cảm giác trái tim băng giá sâu sắc.

“Cô cô.” Châu Châu đi lên trước hành lễ.

Hoàng Hậu chuyển mắt nhìn về phía nàng, đột nhiên vươn tay cầm tay Châu Châu, “Mật nhi, cô cô có tốt với ngươi không?”

“Có ạ.” Châu Châu trả lời.

Hoàng Hậu nhẹ nhàng cười, ngữ khí thong thả, “Mật nhi có thể giúp cô cô một việc gấp?” Nói đến câu sau, tay nàng đột nhiên nắm chặt, đau đến Châu Châu nhíu hạ mi, “Việc gấp gì ạ?”

“Ngươi giúp cô cô đi giết Huyền Tịch kia đi.” Hoàng Hậu từng câu từng chữ mà nói.

Hân Hân: Chiêu này của Hoàng hậu hiểm phải biết, một cô bé hiền như Châu Châu mà đi giết người sẽ khó làm người ta phòng bị, quan trọng bé không chịu đây, người tốt như vậy~ *^▁^*

VOTE CHO MÌNH ĐỂ LẤY ĐỘNG LỰC RA CHAP MỚI ĐI MỌI NGƯỜI ƠI!!!

Bình luận

Truyện đang đọc