Editor: Hân Hân
Huyền tịch nhìn chằm chằm Châu Châu một lúc, hắn dùng chủy thủ trong tay nâng cằm Châu Châu lên. Cằm Châu Châu cùng vỏ đao màu vàng đặt gần nhau, càng làm cho cằm Châu Châu có vẻ trắng nõn như ngọc.
“Ta không có muội muội nào cả, quận chúa đừng nhận nhầm người.” Huyền Tịch ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Châu Châu mắt cũng không nháy mà nhìn hắn, ánh mắt có vài phần chần chờ, nhưng qua một cái chớp mắt, ánh mắt nàng dần dần chuyển thành kiên định, nàng dùng bên tay không bị giữ, trực tiếp nắm lấy lỗ tai Huyền Tịch, “Miệng có thể gạt muội, nhưng lỗ tai huynh thì không lừa được muội, mùi hương trên người huynh cũng không lừa được muội!”
Lỗ tai trong tay Châu Châu nóng bỏng, phảng phất giống như mới vớt ra từ nước ấm.
Huyền tịch nhíu mi, cuối cùng cũng thở ra một hơi, hắn buông lỏng tay Châu Châu ra, hừ nhẹ một tiếng, “Muội thật thông minh.”
Châu Châu thấy đối phương thừa nhận, tức giận đến cả mặt đều bừng lên, nàng hung hăng vặn lỗ tai trong tay một trận, “Lý Bảo Chương, ngươi cùng ngọc thịnh công chúa là quan hệ gì vậy? Vì sao bọn họ đều nói các ngươi ở bên nhau? Còn xiêm y không chỉnh tề nằm trên cùng một cái giường?”
Quả nhiên mặc kệ là dạng nữ nhân gì, đều sẽ ghen, cả Châu Châu, cũng không có ngoại lệ.
Nàng vặn đến khi Lý Bảo Chương hít hà một hơi, nàng mới buông lỏng tay sau đó vành mắt liền đỏ, “Vì sao huynh muốn giả dạng như vậy? Trở lại rồi cũng không nói cho muội biết?”
Lỗ tai Lý Bảo Chương hiện tại vừa nóng rát còn đau, nhưng hắn bây giờ không rảnh lo cái này, chỉ có thể dỗ Châu Châu trước. Hắn duỗi tay ôm lấy Châu Châu, “Ngươi đừng nóng giận, ta cùng ngọc thịnh cái quan hệ gì cũng không có, những lời đó là ta cố ý để người truyền ra ngoài.”
Châu Châu quay đầu đi, “Chính là Hoàng Hậu đều bị mấy người hại sinh bệnh khí, lần trước muội còn bắt gặp các ngươi cùng nhau dạo Ngự Hoa Viên, huynh còn nói không có gì?”
Lý Bảo Chương khóe môi dấu diếm một ý cười, hắn không nghĩ, có một ngày, Châu Châu sẽ vì hắn mà ghen tuông.
Nào biết Châu Châu nói xong lại quay đầu nhìn Lý Bảo Chương liếc mắt một cái, thấy hắn còn cười, nổi lên khóc.
Nước mắt rơi trên mặt, nàng càng nghĩ càng ủy khuất, nàng cho rằng Lý Bảo Chương không cần nàng, còn sợ Lý Bảo Chương có phải bị kẻ gian làm hại không, nước mắt chảy vài lần, rõ ràng hắn đã trở về cung, lại không thừa nhận với nàng, vừa rồi còn dọa nàng, hiện giờ lại đang cười.
Lý Bảo Chương thấy Châu Châu khóc, lập tức luống cuống, đâu còn bộ dạng Huyền Tịch đại sư mới nãy. Hắn phảng phất qua một cái chớp mắt lại biến thành người thật tâm trước kia đối xử với Châu Châu, “Đừng khóc, ta cùng nàng ta thật sự không có gì, chẳng qua có vẻ nàng ta có ý với gương mặt này của ta mà thôi. Ta thề với muội, ta và nàng ta tuyệt đối thanh thanh bạch bạch, cái gì cũng không có, nếu ta vi phạm lời thề, ta liền không được chết tử tế, được không?”
Châu Châu giơ tay lau đi nước mắt, nàng hít hít mũi, suy nghĩ xong, nghiêm túc nói: “Không được, nếu ngươi gạt ta, liền phạt ngươi kiếp sau cũng làm một hoạn quan.”
Lý Bảo Chương: “……”
Hắn cười cười, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Châu Châu, “Ngươi bỏ được ta sao.”
Châu Châu suy nghĩ rõ ràng, nếu Lý Bảo Chương cùng ngọc thịnh công chúa ở bên nhau, vậy nàng cũng chẳng sao, nếu có luân hồi, kiếp sau đã định trước cũng là cùng ngọc thịnh công chúa ở bên nhau, hình phạt kia phạt hắn giống cùng đời này liền quá tốt…… Vậy, từ từ!
Châu Châu ngước mắt nhìn Lý Bảo Chương, “Ta hiện tại tin tưởng ngươi cùng ngọc thịnh công chúa không có gì, rốt cuộc ngươi cũng không làm được cái gì.”
Lần thứ hai khiêu khích, Lý Bảo Chương rốt cuộc chịu không nổi, hắn đem chủy thủ tùy ý ném một bên, hai tay phóng tới bên hông Châu Châu hơi dùng sức, đem người mang tới đặt trên bàn án, bàn án kia vốn có lư hương cùng trái cây, đều bị Lý Bảo Chương toàn bộ đẩy xuống đất.
“Ta không làn được cái gì?” Hắn hơi cong lưng, đôi tay chống hai bên sườn cơ thể Châu Châu, mắt xanh lục mang lại cảm xúc như nước biển quay cuồng, trong âm thanh mang theo một phần ý vị nghiến răng nghiến lợi. Châu Châu thấy mặt Lý Bảo Chương đột nhiên biến sắc, huống hồ hắn hiện tại vẫn dùng gương mặt mà nàng không thân quen, nhịn không được rụt lại một chút, âm thanh nháy mắt thấp đi xuống, “Huynh định làm gì vậy?”
Một tiếng cười khẽ ở chỗ đỉnh đầu nàng vang lên.
“Huynh sẽ cho muội thấy huynh có thể làm những gì?”
Nháy mắt đôi mắt Châu Châu trợn tròn, tay nàng có chút câu nệ mà nắm góc áo của mình, càng xiết càng chặt, thật nhanh đều đã bị nàng làm nhăn nhúm, một bàn tay Lý Bảo Chương duỗi đến, hắn kéo lấy tay Châu Châu, để nàng ôm cổ chính mình, eo hơi hơi áp xuống, hoàn toàn đè Châu Châu trên bàn án.
Một đôi mắt Châu Châu ướt dầm dề, Lý Bảo Chương cảm thấy nếu tự mình sờ lên, khẳng định có thể hút ra nước. Ngón tay hắn nhẹ nhàng mà xẹt qua khóe mắt Châu Châu, khóe mắt kia hơi mang một tầng hồng nhạt, không biết là thẹn thùng, hay do mới nãy vừa khóc.
Dù là Lý Bảo Chương, lúc này hô hấp cũng không khỏi nặng nề hơn rất nhiều.
Đã sau mấy tháng, Châu Châu rốt cuộc cũng nằm lại trong lòng ngực hắn.
Đêm trừ tịch đó, hắn chỉ có thể khắc chế mà ôm đối phương một cái, thân mật một trận, bởi vì sợ bị người phát hiện, hắn chỉ có thể khắc chế chính mình. Mà hiện tại, hắn mới rõ ràng ý thức được bản thân xúc động với đối phương. Hắn muốn đem một Châu Châu ăn hết vào trong bụng, để ai ai cũng không thể nhìn thấy. Tiểu nữ hài của hắn hiện tại đã hoàn toàn trưởng thành, nàng vấn trên đầu tóc một đóa hoa diễm lệ nhất, xa hoa lãng phí mà quyến rũ, trong xương cốt nàng tựa hồ tản ra mùi hương, mùi hương này không có lúc nào là không câu dẫn hắn.
Ngón tay Châu Châu nhịn không được cuộn tròn, nàng đối mặt với nụ hôn của đối phương, muốn phản kháng lại muốn chủ động đón nhận lấy nó.
Nàng ánh mắt mê ly nhìn lỗ tai Lý Bảo Chương đỏ bừng như mã não màu hồng, ngón tay lén lút sờ soạng, nàng xoa xoa vành tai đối phương.
Phải, quả là hắn.
Châu Châu mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Một lát sau Lý Bảo Chương buông lỏng Châu Châu ra, hắn ôm người từ trên án lên, một bên giúp đối phương sửa sang lại quần áo cùng tóc, một bên nhẹ giọng nói: “Việc phát sinh trong khoảng thời gian này, ta từ từ nói với muội.” Hắn thấy cánh môi Châu Châu đều sưng lên, nhịn không được duỗi tay sờ sờ, “Đau không?”
Trên mặt Châu Châu hiện lên một tầng hồng nhạt, nàng chôn thấp đầu, nhưng thực nhanh liền duỗi tay ôm lấy eo Lý Bảo Chương, nàng đem mặt dán vào chỗ cổ lạnh lẽo hiện ra của đối phương, “Không đau.”
Nói ra hai chữ này âm thanh chẳng khác gì tiếng muỗi kêu.
Lý Bảo Chương bật cười sờ sờ đầu Châu Châu. Ngày ấy Châu Châu nhét vào tay hắn một tờ giấy, hắn xem thật kĩ, tận lúc sau trong lòng toàn là cảm giác kỳ quái, hắn cũng không có tam ca nào, ở trong trí nhớ của hắn, cha mẹ hắn sinh hạ tới năm hài tử, hắn đứng hàng thứ hai, bên trên là tỷ tỷ, hắn chín tuổi đã bị bán vào trong cung.
Lý Bảo Chương suy nghĩ, có phải có người mượn Châu Châu lừa hắn, nhưng bởi vì sợ người kia gây bất lợi cho Châu Châu, hắn vẫn xuất cung đi tìm cái người được gọi là tam ca - Văn Hạc kia.
Nào biết người Văn Hạc kia vừa nhìn thấy hắn liền rơi nước mắt, gắt gao bắt lấy tay hắn, nói: “Đệ đệ, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.”
Lý Bảo Chương lập tức rút về tay, cau mày nói: “Ngươi là người nào? Ta không biết ngươi.”
Văn hạc nhấp môi dưới, ngực hơi hơi phập phồng, ánh mắt dị thường phức tạp, “Ngươi không quen biết ta là bình thường, bởi vì chúng ta đã xa nhau mười sáu năm, ngươi đã đi lạc vào lúc năm Vạn Lịch thứ mười lăm, khi đó ta ôm ngươi lên phố chơi, ngươi nói ngươi muốn ăn đường hồ lô, ta đi mua cho ngươi, nhưng chỉ đảo mắt ngươi đã không thấy tăm hơi đâu. Ta tìm ngươi đã lâu nhưng chưa tìm được, ta liền muốn về nhà gọi người hầu, nào biết, phụ thân đã xảy ra chuyện.”
Nói tới đây, văn hạc nhắm mắt, như đang cật lực khắc chế, “Phụ thân cả đời làm quan thanh liêm, nhưng chính là cẩu hoàng đế kia! Còn có lão vu bà Hoàng Hậu đáng chết đó, năm đó án quan viên Giang Nam tham ô là phụ thân tra, nhưng cuối cùng tra được khoản tiền tham ô chính là chảy vào chỗ Hoàng Hậu, Hoàng Hậu mua quan bán quan, còn cùng hoàng gia cấu kết, phụ thân suốt đêm viết tấu chương đăng báo, nhưng cẩu hoàng đế kia bởi vì kiêng kị nhà ngoại Hoàng Hậu, cũng vì ngôi vị hoàng đế của hắn là do gia tộc Hoàng Hậu nâng đỡ cho hắn đi lên, vì thế cẩu hoàng đế kia dứt khoát đem tội danh đẩy lên người phụ thân. Cuối cùng Phương gia chúng ta ba mươi hai nhân khẩu, toàn bộ xử trảm!”
Lý Bảo Chương ngây ngẩn cả người, hắn có chút không dám tin mà nhìn Văn Hạc, nhưng thực nhanh, hắn liền nói: “Ngươi nói những lời này, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?”
Văn hạc nghe vậy cười một cái, hắn hơi hơi xoay người, “Ngươi thật sự có thể không tin ta, rốt cuộc năm đó ngươi chỉ mới năm tuổi.”
“Ngươi nói Phương gia các ngươi toàn bộ xử trảm, vì sao ngươi vẫn còn sống?” Lý Bảo Chương bình tĩnh hỏi.
“Bởi vì có người đã cứu ta.” Văn Hạc hoãn thanh nói, “Tên húy người nọ có lẽ ngươi đã nghe qua, thần đồng Diệp Thành Mậu, đệ đệ của đương kim Hoàng Hậu.”
Lý Bảo Chương ánh mắt khẽ nhúc nhích, “Diệp Thành Mậu?”
Diệp Thành Mậu không phải phụ thân của Châu Châu sao?
“Năm đó ta và Diệp huynh là quan hệ thân thiết, hắn tuy là đệ đệ của Hoàng Hậu, nhưng thiên tính thiện lương, hắn làm ra môt trận rất lớn mới cứu được ta ra từ thiên lao, nên ta từ đây mai danh ẩn tích mà sống sót, nhưng Hoàng Hậu đã biết hành động của Diệp huynh, vô cùng nổi giận, bà ta đã sớm thập phần kiêng kị với Diệp huynh, bởi vì Diệp huynh không phải đệ đệ ruột thịt của bà ta, mà là đệ đệ cùng cha khác mẹ, mẫu thân Diệp huynh là một nữ Mị Nô. Diệp huynh từ nhỏ đã muốn dịch dung thành bộ dạng người Hán, nhưng hắn quá thông minh, thông minh đến nỗi cả tộc Diệp thị đều muốn để hắn làm gia chủ, nhưng tự bản thân hắn cũng không có ý tưởng này, càng phạm vào tội làm Hoàng Hậu cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ, hơn nữa không chỉ hận, Hoàng Hậu thế nhưng ngoan độc giết chết Diệp huynh.” Văn hạc cười nhạo một tiếng, “Lần này ta hồi kinh, chính là muốn giết hết cẩu hoàng đế kia cùng lão vu bà, báo gia thù bên ta cùng thù của Diệp huynh bên kia.”
“Theo ta được biết, diệp thành mậu là tự sát.” Lý Bảo Chương nói.
Văn hạc xoay người, tức giận phản bác, “Tự sát? Chẳng qua là lão vu bà kia bịa ra lời nói dối, con gái của bà ta yêu đệ đệ của mình, lão vu bà vì thanh danh của con gái mình liền giết Diệp huynh, Diệp huynh vô tội nhường nào, hắn chẳng qua chỉ là có một ngày không dịch dung, lấy gương mặt thật đi dạo Tiết hoa đăng thôi.”
Lý Bảo Chương kinh ngạc một hồi.
“Bằng không ngọc thịnh công chúa sao vẫn không muốn gả chồng, đơn giản vì người nàng yêu trước kia bị mẫu thân nàng tự tay giết.” Văn hạc châm chọc cười.
Lý Bảo Chương trầm mặc hồi lâu, “Cứ cho là những điều ngươi nói đều là thật, nhưng làm sao ta chắc chắn được ta là đệ đệ của ngươi?”
“Ngươi đi theo ta.”
Văn hạc đưa Lý Bảo Chương tới một tầng hầm ngầm trong Khánh Nguyệt lâu, ở trong tầng hầm ngầm kia, Lý Bảo Chương thấy được rất nhiều bức hoạ cuộn tròn cổ xưa.
“Mấy bức hoạ cuộn tròn đó đều là phụ thân năm đó tự mình vẽ, mỗi một năm đến sinh nhật ngươi, phụ thân đều sẽ vì ngươi mà vẽ tranh.
“Văn hạc cầm lấy một bộ bức hoạ cuộn tròn mở ra, bên trên bức hoạ cuộn tròn kia vẽ một đứa bé, chỉ thấy đứa bé ăn mặc toàn thân màu đỏ,nốt ruồi chu sa giữa ấn đường đỏ rực rỡ lấp lánh. Phía dưới bên phải bức hoạ cuộn tròn vẽ tranh chính là viết thời gian năm Vạn Lịch thứ mười ba. Văn hạc nhìn Lý Bảo Chương, từ chỗ cổ áo mình móc ra một cái khóa trường mệnh, “Cái khóa trường mệnh này là của ta, trên cổ ngươi hẳn là cũng có một cái phải không? Là vì phụ thân tự mình làm, cho nên lấy ra không được, dù là dùng vũ khí sắc bén, dù là cạy mạnh, cũng đều không gỡ ra được.”
Văn hạc nhìn thấy sắc mặt Lý Bảo Chương khẽ biến, cười một cái, “Nếu ngươi cẩn thận nghiên cứu khóa trường mệnh kia, sẽ phát hiện tâm khóa kia có khắc tên, trên mặt của ta khắc chính là tên của ta Phương Thước, ngươi chính là Phương Diệp.”
Hân Hân: Vì 2 chương này quá hấp dẫn, nó làm mình edit một mạch mà không nản nên mọi người có chương nhanh hơn nhá! (=^.^=)
Sau này edit hết truyện mình sẽ chỉnh xưng hô cho đồng nhất sau nha, giờ chỉ mong hết truyện